- Cũng được nhưng sau khi nghe anh đàn xong em phải đi học bài luôn và ngay nha.
Nhật Duy xoa xoa cái cằm của mình, mỉm cười ranh mãnh...
- Ứ, em không chịu đâu, anh đàn xong phải dậy em học đàn nữa chứ. Chẳng phải vừa rồi anh đã hứa với em rùi mà.
Lệ Hoa bám cánh tay anh trai mình nũng nịu, giả bộ dỗi hờn trông rất đáng yêu.
- Oh, nhưng mà dạy em đánh đàn thì anh được lợi gì chứ?
Nhật Duy cười tinh nghịch, véo má em gái mình, giả bộ suy nghĩ hỏi.
- He he, nếu anh dạy em học đàn em sẽ giúp anh tìm cách đối phó với bà chị "heo tái sinh" kia. Hì hì, em đoán không nhầm thì sắp tới bà chị đáng ghét đó sẽ khiến anh phải sống dở chết dở đó.
Lệ Hoa nháy mắt, lè lưỡi, cưỡi lạnh nhìn anh trai mình.
- Ghê, anh mà phải sợ cô ta á, em thật là coi thường anh quá đi. Buồn nhi?
Nhật Duy nhìn em gái mình lạnh lùng nói.
- Trời, anh làm ơn đừng lúc nào cũng kiêu kỳ, lạnh lùng, bất cần như thế nữa đi. Anh chưa từng nghe câu "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma sao?". Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp say mê anh như điếu đổ, mỗi chị ta là không bị nhan sắc chết người của anh quyến rũ. Chứng tỏ chị ta có một bản lĩnh rất ghê gớm, anh cần phải đề phòng...
Lệ Hoa mím môi, ra vẻ nghiêm túc nhìn anh mình nói.
- Em đúng là bà "cụ non", ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu. Anh chỉ sợ cô ta khiến em sống không được, cười cũng không xong thôi. Ai bảo em hay trêu chọc cô ta khiến cô ta nổi điên cho lắm vào...
Nhật Duy lắc đầu cười, vừa xoa đầu em gái.
- Hứ, chị ta thử giở trò với em xem, nhất định em sẽ cho chị ta biết thế nào là lễ độ. Không tin anh cứ chờ xem, Lệ Hoa em không bắt nạt người ta thì thôi, ai mà dám bắt nạt em đúng là chán sống thật rùi. Hừ...
- Thôi anh sợ em rồi, đừng nhắc đến cô ta nữa nha. Anh chẳng quan tâm nên không muốn nghe những chuyện có liên quan đến cô ta một tý nào.
- Zoi ạ, sắp tới sống chung một nhà với nhau rồi, mở mắt là đã nhìn thấy mặt nhau. Còn không quan tâm với chả liên quan? Anh là người ngoài hành tinh mới rớt xuống trái đất à, sao nói câu gì mà nghe buồn cười thế?
- Thế bây giờ em muốn học piano không? hay là thích nói về cô ta nếu vậy em cứ nói một mình đi. Anh lên phòng trước đây?
Nhật Duy nhìn em gái lạnh lùng, nhún vai định bỏ lên phòng...
- A, chờ đã anh ơi, em muốn học piano á...
Lệ Hoa bỗng giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn tức giận của anh trai, có vẻ anh mình ghét chị ta lắm thì phải, ghét nhau thế mà vẫn phải ở chung với nhau. Không biết sắp tới sẽ gặp phải phong ba khóc dở mếu dở gì nữa, hic... he he, mà biết đâu, ghét của nào trời trao của đó nhi? Thú vị thật - Lệ Hoa bỗng nhiên đắc ý bật cười ^^! (Cô bé này đúng là lắm trò =,=)
Nhoc lười...Tôi yêu em.
Trước cửa khách sạn Bảy Sắc Cầu Vồng sang trọng hiện đại bậc nhất của thành phố, có một chiếc xe ô tô màu đen tuyền thuộc dòng xe Lamborghini không biết từ đâu lái tới dừng lại. Từ bên trong một người con trai dáng cao, nhìn rất đẹp trai, ăn mặc hàng hiệu từ đầu xuống chân ra dáng một thiếu gia con nhà giàu cúi người, nhẹ nhàng mở cửa xe ra dìu một người con gái rất xinh đẹp bước ra. Mặc váy ngắn không thể ngắn hơn màu trắng, đã vậy còn rất mỏng có thể nhìn xuyên thấu nội y màu đen bên trong. Đi giầy cao gót 12 phân, tóc uốn xoăn màu vàng, mắt màu nâu, môi đỏ, mắt kẻ nhìn rất nét, lông mi cong vút, móng tay màu đỏ cả 10 ngón. Nhìn cực kỳ sành điệu.
Cô nàng này chắc uống rượu say tuý luý lắm rồi, ăn mặc cực sexy, uống rượu như nước đến mức say lảo đảo phải người dìu thế này. Nhìn qua là biết Cô nàng này thuộc dạng dân chơi không sợ mưa rơi, bộ dạng người mệt mỏi như xác chết. Chứng tỏ cô nàng này mới từ quán bar hoặc vũ trường nào đó nhảy nhót chán chê chui ra là cái chắc...
- Anh làm cái gì vậy, mau buông tôi ra, tôi tự đi được...
Cô nàng nồng nặc men rượu, mắt mơ màng nhìn người đàn ông đối diện, vung tay loạn xạ, chân vướng giầy cao gót quờ quạng đi dặt dẹo, lảo đảo bước thấp bước cao mấy lần suýt ngã.
- Hồng Nhung em say rồi, đừng làm loạn nữa ( Hồng Nhung cô nàng từ Pháp bỏ về Việt Nam theo học trường Galaxy, một lòng yêu Nhật Duy nhưng toàn bị Nhật Duy lạnh lùng từ chối, doạ bóp cổ mọi người còn nhớ chứ )
Người đàn ông vất vả lắm mới đỡ được cô nàng, không để cô nàng ngã lăn luôn xuống đất, kiên nhẫn khuyên nhủ...
- Ai nói là tôi say, tôi nói rồi tôi chưa say, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm. Tại sao anh ấy lại không yêu tôi chứ, tại sao anh ấy lại ghét tôi đến vậy hả...? Tại sao...tại soa chứ, tôi đã làm gì sai à...
- Em không sai, mà là do hắn ta có mắt như mù không biết trân trọng em...
- Hừ, trong mắt tôi anh ấy là người rất tuyệt vời so với anh ấy, anh xách dép cho anh ấy cũng không nổi đâu...
- Em...
Người đàn ông tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang say rượu ngất ngây trong lòng mình, thở dài một hơi...
- Để anh dìu em lên phòng nghỉ ngơi nhé...
- Dìu tôi lên phòng nghỉ ngơi hay là muốn ngủ với tôi...
- Ha ha, em đoán thử xem...
- Hừ tôi nói cho anh biết nhé, anh dám đụng vào một sợi lông tơ của tôi, tôi sẽ khiến anh...ha ha...sau này đừng mong có con nối dõi nhá...Đồ khốn nạn...đồ đểu cáng...
- Sợ quá nhì? Nhưng bây giờ em đã ở trong tay anh rồi, anh có nên hưởng thụ trước rồi cao chạy xa bay không cưng? Ha ha...
- Anh...anh...dám làm thế, tôi thề giết cả ba đời nhà anh, tôi sẽ khiến anh sống mà không bằng chết...đồ khốn nạn, mau buông tôi ra...
Hồng Nhung tuy say rượu thật nhưng thần trí vẫn còn chút tỉnh táo, giật mình hoảng sợ vùng vẫy, la hét. Khiến cho người đàn ông kia được một phen khốn đốn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT