- Thôi chúng ta vào nhà nha.

Mẹ Hoạ Mi đứng ở ngoài suốt nãy giờ nói chuyện vu vơ, chợt nhớ ra là khách vẫn còn đứng ở ngoài cửa bỗng cảm thấy rất ái ngại. Liền nhìn con gái yêu mỉm cười, nháy mắt ý mau mời khách vào nhà đi còn đứng đó làm gì nữa. Đứng ngoài nãy giờ trên đôi dép cao gót 15 phân, chân mẹ nhỏ mỏi nhừ, tê rần như muốn gãy rời ra luôn. Hic...

- Vào thì cứ vào đi, có ai cấm đâu.

Nhỏ nhăn nhó như chó cắn ma, hung hăng nói. Trước khi bước vào trong nhà, nhỏ không quên quay lại lườm hai anh em nhà kia một cái đầy khó chịu lẫn đe doạ. Hừ, bước chân vào nhà riêng của nhỏ thì dễ thôi, quan trọng là có thể chịu đựng sống ở trong đó được bao lâu. Đến cha mẹ ruột nhỏ còn không thể chịu nổi nói chi đến người ngoài.

Nhỏ thầm đoán không quá 3 ngày, hai kẻ đáng ghét mang bộ mặt thiên thần nhưng đội lốt ác quỷ kia sẽ phải kinh hãi mà "cao chạy xa bay". Sớm bỏ của chạy lấy người thôi, nhỏ thật chờ mong. Càng nghĩ đến viễn cảnh thảm hại đó của bọn họ khi bỏ chạy khỏi nhà riêng của nhỏ, mà nhỏ không khỏi đắc ý cười lạnh. Hừ, thích thì nhích - để Hoạ Mi này phải ra tay thì các người chỉ có nước "chết" thôi cưng ạ... (Chưa biết mèo nào cắn mèo nào đâu ^^!)

Nhỏ hậm hực mang đầy một bụng ấm ức, bước vào trong nhà cách cánh cửa chưa được mấy bước, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của ai đó bất ngờ vang lên. Khiến nhỏ cảm thấy rất tò mò liền ngoái đầu lại, nhíu mày nhìn xung quanh xem rốt cuộc là tiếng chuông điện thoại của ai vậy ta?

Đúng lúc đó thì nhìn thấy mẹ nhỏ đang đưa tay vào trong cái túi da màu nâu đắt tiền, khá sang trọng thuộc hãng Chanel lấy ra cái iphone 5S có dát vàng và đính kim cương đang vang lên một bản nhạc rất sôi động. Bắt máy đưa lên gần tai để nghe.

Chẳng biết đầu dây bên kia nói chuyện gì với bà, mà khiến bà trông có vẻ rất vội vã đi đi lại lại như muốn mọc cánh bay luôn vậy?

- Ok, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tới ngay.

Kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại, bằng một câu rất ngắn gọn nhưng đầy súc tích. Cũng đủ để những người đang có mặt bên cạnh bà lúc này hiểu được ý muốn tiếp theo của bà là gì. Tưởng gì, rời khỏi đây vì có việc gấp cần giải quyết chứ gì.

- Xin lỗi mấy đứa nha, ta có việc bận cần phải giải quyết gấp không thể ở lại nói chuyện với mấy đứa lâu hơn được. Mấy đứa tự làm quen với nhau rồi tự thu xếp mọi thứ ổn thoả nhé. Ta còn có việc đi trước đây, bye...

Mẹ Hoạ Mi cất điện thoại vào túi, đưa mắt áy náy nhìn mấy đứa trẻ cáo lỗi rồi nhanh chóng bước đi thật nhanh ra chiếc xe Lamborghini của mình, phóng vút đi không chút dấu vết.

Khi nghe bà nói lời xin lỗi để rời khỏi đây, Hoạ Mi chẳng hề cảm thấy bất ngờ chút nào. Thậm chí còn bĩu môi liếc nhìn mẹ, mẹ thì lúc nào chẳng thế. Yêu công việc còn hơn cả mạng sống của mình. Thật bó tay ^~^

- Mấy người đứng đơ ra đó làm gì, còn không tự vào nhà đi. Chẳng nhẽ phải để tôi đích thân cúi người cung kính mời chào mới vào sao? Hứ, đừng có nằm mơ giữa bàn ngày nhá...

Thấy hai anh em nha kia vẫn đứng im bất động như tượng đá, nhìn mẹ con nhỏ bằng ánh mắt lạnh lùng không hề có chút phản ứng nào chứ đừng nói đến chuyện "phun châu nhả ngọc" nói bất cứ câu gì. Cứ như chuyện liên quan đến mẹ con nhỏ chẳng ảnh hưởng quái gì đến họ vậy?

Khinh người vừa thôi nhá, không con này mà điên lên thì đừng trách là ra tay tàn ác không nể tình riêng nhá. Càng nghĩ đến thái độ của bọn họ suốt từ đầu đến tận bây giờ nhỏ càng không khỏi cảm thấy tức sôi máu, hận không thể giết chết bọn họ ngay lập tức cho hả giận...

Thấy bọn họ vẫn đứng yên ngoài cửa, nhỏ bước vào nhà hùng hục rất tự nhiên cứ tưởng bọn họ sẽ bước theo ngay. Ai ngờ khi quay lại xem xét thì thấy bọn họ vẫn đang trơ mắt ếch nhìn nhỏ bước vào đứng im không nhúc nhích, khiến nhỏ bực bội phải quát to.

- Thì chị cứ vào trước đi, làm gì mà hung dữ như bà chằn ý.

Cô em gái xinh đẹp của tên con trai lạnh lùng như băng đá kia, vừa mở miệng ra là lại nói lời giễu cợt cô. Ánh mắt liếc nhìn cô khinh bỉ, thật đáng hận mà.

Bực mình, nhỏ không thèm nói với họ thêm lời nào nữa, hung hăng bước thật nhanh vào trong nhà. Ngồi phịch xuống ghế sa lông, bóc gói bim bim ra ăn rồi mở ti vi ra coi phim ma sói đang đến đoạn moi tim ăn thịt người máu me be bét. Nhỏ đây rõ ràng là đang cố ý mở phim ma kinh dị để chọc cô bé Lệ Hoa đây mà.

Hai anh em nhà kia vừa bước vào căn nhà "quỷ tha ma bắt" như danh xưng dành tặng riêng cho ngôi nhà mà Hoạ Mi đã đặt cho ngôi nhà của mình. Thì một mùi lợm giọng, kinh người muốn nôn oẹ không biết từ đâu bốc lên. Hai người này ở sạch sẽ quen rồi, nên chỉ cần một chút mùi gì đó lạ là rất nhạy cảm phát hiện ra ngay.

- Anh ơi, mùi gì mà ghê thế. Thật kinh khủng quá đi. Hic

Lệ Hoa đáng thương bất ngờ ngửi phải cái mùi kinh dị này liền đưa tay lên bịt mũi, nhăn nhó hỏi anh trai mình.

- Anh cũng không biết nữa.

Hắn ta cũng đáng thương không kém, nhăn nhó trả lời nhưng khí lạnh xung quanh người hắn vẫn không hề giảm đi tý nào. Đưa tay lên bịt mũi, lặng lẽ quan sát xung quanh. Không nhìn thì thôi, nhìn xong phát hắn cũng muốn té xỉu luôn.

Một đống rác to đùng toàn vỏ bim bim, thức ăn vặt đang tích ở một cái thùng rác đặt ở gần chỗ góc nhà cao ngập cả miệng luôn. Xung quanh nhà thì bụi bặm, bẩn thỉu bốc mùi do lâu ngày không có lau chùi gì mà. Nhà bếp bát đĩa ngâm ở bồn tích lại từ mấy ngày rồi cũng lên thấy chất cao như núi. Do lâu ngày không nấu nướng, dọn dẹp gì nên giờ đây nơi này trở thành một căn phòng tan hoang đến thê thảm.

Chuột, gián, bò chạy khắp trong nhà khách lẫn nhà bếp, mạng nhện mắc ngang dọc ở khắp các góc phòng...Nói chung là rất bẩn, bẩn đến mức hắn mở to mắt nhìn bó tay không biết nói gì luôn. Sao trên đời này lại có một đứa con gái lười nhác để nhà cửa bẩn thỉu không chịu dọn dẹp đến mức này chứ.

Bây giờ thì hắn đã biết vì sao cha nhỏ hết sức năn nỉ, cầu xin hắn đến sống chung để giúp đỡ con gái ông ta rồi. Kiểu con gái như thế này đến cha ruột cô ta còn không thể cải tạo được. Thì hắn thật không biết mình có cao tay đến mức đủ trình độ cải tạo nổi cô ta không nữa, ai có thể giúp hắn đưa ra biện pháp cải tạo loại sinh vật "lạ" mới từ hành tinh nào rớt xuống trái đất này không thế nhi? Hic, (khổ thân anh ý ghê T.T)

- Eo ui, khiếp, nhà gì mà bẩn thỉu kinh khủng thế. Chị kia chị có phải là người không thế. Đến con lợn nó cũng còn sạch sẽ gấp vạn lần chị, người mà còn kém xa cả con lợn về cách sống thì tốt nhất đi chết luôn đi cho đỡ nhục với đời. Thật nhục nhã thay cho cha mẹ chị đã sinh nhầm phải một đứa con không bằng cả con lợn như chị. Ha ha...

Lệ Hoa nhìn căn nhà bẩn thỉu bốc mùi hôi hám, lợm giọng buồn nôn. Vô cùng bực bội, bỗng cảm thấy ghét Hoạ Mi ghê gớm người đâu mà bẩn thỉu vô đối đến thế là cùng. Liền cười đểu, "dìm hàng" Hoạ Mi không tiếc lời, hận không thể mổ đầu chị ta ra xem óc chị ta chứa thứ quái quỷ gì thế không biết. Hừ...

- Cái gì, con nhỏ đáng ghét kia, chị đây đã nhịn mày nhiều lắm rồi đó. Còn dám nói xỏ xiên nữa tin chị mày phi cái dép dưới chân này vào cái miệng thối của mày không. Hừ.

Hoạ Mi cũng không kém, liền đốp trả ngay tức khắc, con bé chết bằm đáng hận kia. Nó tưởng mình là ai chứ...

- Cô thử động vào một sợi lông tơ của nó xem...

Nhật Duy trừng mắt lạnh lùng nhìn Hoạ Mi, nói một câu lạnh lẽo đầy đe doạ. Lúc này hàn khí quanh hắn toả ra rất mạnh, khiến nhỏ không khỏi cảm thấy rùng mình lạnh hết cả người. Nhỏ tin, nếu nhỏ mà dám động vào một sợi lông tơ của em gái hắn chắc hắn sẽ giết nhỏ như giết một con kiến mất. Nhỏ làm sao có thế quên cái vụ đánh ghen nhầm lần trước bị hắn bóp cằm đau đến chảy nước mắt cơ chứ. Hắn thật đáng sợ.

- Nhà cửa thì bẩn thỉu, lười nhác không chịu lau chùi, dọn dẹp. Để vậy mà cô cũng ở được sao?

Hắn thấy nhỏ run sợ liền nói tiếp những câu cần nói.

- Hừ, thì đã sao? Đây là nhà của tôi, tôi là chủ nhân của nó. Tôi muốn sống như thế nào là việc của tôi. Anh cảm thấy ở được thì ở, không ở được thì "biến". Đừng tưởng tôi sợ anh thì anh muốn nói gì thì nói nhá, đừng quên đây là nhà của tôi.

Nhỏ sau một hồi run lạnh, ngay lập tức lấy lại khí thế đốp trả lại. Vô lý đây là nhà của nhỏ nhá, sao có thể để một tên thần kinh ở đâu chui ra đe doạ được. Thế thì còn gì nhục nhã bằng.

- Chị đúng là hết thuốc chữa thật, nhà tôi có quen một vị bác sĩ chữa bệnh thần kinh không được bình thường rất tốt đó. Chị cần chữa trị cho dứt căn bệnh nan y này thì cứ nói tôi sẽ giới thiệu cho...hừ...hừ.

Lệ Hoa, liếc mắt khinh bỉ nhìn nhỏ, thiếu điều muốn gọi xe tới tống thẳng nhỏ vào trại thần kinh.

- Hừ, được thôi. Sống sao là quyền của cô, còn dọn dẹp căn nhà không khác gì chuồng lợn này lại là quyền của tôi. Hừ.

Nhật Duy khoanh tay, nhìn nhỏ cười lạnh. Không nói gì nữa móc điện thoại ra bấm số gọi cho ai đó...

- Mau mang hết tất cả hành lý, đồ dùng cá nhân của anh em chúng tôi tới căn nhà số 9, đường Cánh Sen Hồng cho tôi. Đồng thời cử mấy người giúp việc tới đây dọn dẹp giúp tôi.

Nói xong không để đầu dây bên kia kịp nói tiếng nào hắn cúp máy rụp cái luôn.

- Anh muốn làm gì?

Hoạ Mi thấy anh ta gọi điện nói xong, liền ngơ ngác bày ra bộ mặt khó hiểu lập tức hỏi. Rốt cuộc anh ta muốn giở trò gì thế hả?

- Chị vốn là đồ ngốc bẩm sinh mà, có nói chắc gì đã hiểu, nên tốt nhất đừng hỏi làm chi để khoe ra cái độ ngu dốt tiềm tàng vốn có làm trò mua vui cho thiên hạ nó cười thêm làm gì. Hừ..

- Anh thích câu nói hay nhất trong ngày này của em. Ha ha...

Nhật Duy đưa ngón tay cái lên, cười ủng hộ cho câu nói đá xoáy rất cay nghiệt của em gái mình. Hắn vốn lạnh lùng, ít cười, ít nói vậy mà mới có hôm đầu tiên tiếp xúc với Hoạ Mi đã cười, nói nhiều như vậy. Tương lai chắc nhiều điều thú vị lắm đây...

- Anh em các người...các người...

Hoạ Mi tức giận bốc khói nghi ngút, đưa ngón tay ra chỉ thẳng vào 2 anh em nhà kia trừng mắt muốn rớt luôn cả tròng mà không biết phải đáp trả, "đá xoáy" trả thù lại kiểu gì ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play