Hoạ Mi chống cằm ngước mắt nhìn lên cái đồng hồ hình trái tim nhỏ xinh
trước mặt giật mình khi thấy kim đồng hồ chỉ đúng 1h sáng, thật không
thể ngờ nhỏ lại có thể học bài say mê suốt từ lúc 9h tối cho đến tận bây giờ mà không hề thấy khát nước, đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh như mọi
lần. (từ chương này trở đi sẽ là hoàn toàn tưởng tượng không hề có thật)
Còn đang nghi hoặc xem hôm nay có phải mình ăn nhầm phải thứ gì hoặc uống
lộn thuốc không thì chợt thấy mí mắt trĩu nặng như có ai cố tình giữ
chặt không tài nào mở mắt ra được. Dần dần chỉ cảm giác một điều gì đó
không bình thường, cơ thể nhẹ lâng lâng bay lơ lửng trong không gian đi
tới một vùng đất xa lạ tuyết rơi trắng xoá, gió thổi mạnh lạnh đến thấu
xương.
Còn đang nghi hoặc không thể hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa,
rõ ràng mình đang ở trong phòng ngủ, chống cằm lên bàn học nhìn đồng hồ
sao bây giờ mình lại đang ở nơi quỷ tha ma bắt nào vậy, Hoạ Mi chợt cảm
thấy hoảng sợ thì nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ trước cửa một căn
nhà gỗ đơn sơ.
Nhìn kỹ thì thấy một cô gái rất xinh đẹp tựa tiên nữ đang rơi lệ cãi nhau
với chàng trai đẹp mê hồn không kém. Tính tò mò trỗi dậy Hoạ Mi liền
bước tới gần xem cứ nghĩ là họ sẽ phát hiện ra mình, có gì sẽ hỏi xem
rốt cuộc thì mình đang ở nơi nào. Thật kỳ lạ, có ai ngờ đứng ngay bên
cạnh họ mà họ cũng chẳng biết tý gì cứ như nhỏ là người vô hình ấy, càng khiến Hoạ Mi thêm phần sợ hãi, đừng có nói rằng nhỏ đã chết rồi nhá bây giờ nhỏ chỉ là một linh hồn lang thang vất vưởng…càng nghĩ càng thấy sợ hãi tột cùng.
- Bích Ngọc em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.
Chiều tối qua anh lên núi hái thuốc tình cờ gặp Tuyết Liên bị ngã chật
khớp chân không thể đi được nên anh đã đưa cô ấy về nhà chăm sóc thuốc
thang cho cô ấy cả đêm qua, giữa bọn anh hoàn toàn rất trong sạch. Xin
em hãy tin anh – Chàng trai sắc mặt ảm đạm, mệt mỏi nhìn cô gái cố vớt
vát chút lòng tin còn lại nơi cô.
- Hừ…cô nam quả nữ cả đêm ở bên nhau chung một phòng…mà anh dám nói là
rất trong sạch sao? Có quỷ mới tin lời anh, anh thừa biết cô ta vốn
thích anh từ lâu luôn tìm cách quyến rũ anh, cả đêm ở bên cạnh cô ta
liệu cô ta có để cho anh trong sạch được không? – Cô gái tức giận hét
lên, mắt long lanh đỏ hoe những quyết không để rơi dù chỉ một giọt nước
mắt trước mặt anh ta.
- Anh đã nói hết nước hết cái rồi, tin hay không tuỳ em thôi. Anh thực sự cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải giải thích mãi với em về những chuyện
hoàn toàn do em tự tưởng tượng ra. – Chàng trai cũng uể oải nói.
- Em luôn miệng nói em yêu anh nhiều lắm, nhưng đã bao giờ em thực sự tin tưởng anh dù chỉ một lần chưa? Tình yêu ấy của em thật khiến người ta
cảm thấy đau khổ. Anh chịu đựng hết nổi rồi nếu em còn cứ tiếp tục nghi
ngờ, ghen tuông một cách hoang tưởng, bệnh hoạn như thế thì nhất định
chúng ta sẽ không thể mãi sống hạnh phúc ở bên nhau được đâu. – Chàng
trai bực bội hét ầm lên rồi quay lưng bỏ đi thẳng.
- Diệp Phong…anh là một kẻ trăng hoa, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình. Sao anh chưa bao giờ nghĩ cho tôi chứ, liên tục nhìn thấy anh cười nói vui
vẻ, thân mật bên các cô gái khác tôi làm sao có thể không nghi ngờ, ghen tuông được chứ. Ở bên nhau chỉ mệt mỏi vậy thì chúng ta chia tay đi –
Cô gái ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng chàng trai hét to.
- Chia tay? Là do chính miệng em nói đấy nhé – Chàng trai đang bước nhanh nghe hai từ “Chia tay” bỗng đứng lại, quay mặt nhìn cô gái rồi nở một
nụ cười cay đắng, chua xót nói xong liền bước đi tiếp.
Thật không ngờ người con gái anh ta rất mực thương yêu, nâng niu như báu vật là vậy chẳng hiểu sao chưa bao giờ thực sự tin tưởng anh, chỉ cười lịch sự với cô gái hàng xóm lớn hơn anh 2 tuổi, rồi gánh nước giúp cô gái đó thì Bích Ngọc cũng nghi ngờ anh có tình ý với người ta.
Cứ suốt ngày hờn dỗi, ghen tuông vô cớ, nói chia tay lần này là lần thứ 4
rồi…người ta nói bất kỳ sự việc gì cũng đừng nên quá tam ba bận sẽ là
vượt mức giới hạn chịu đựng.
Thật không ngờ tình yêu của chúng ta lại mong manh như vậy, không thể tin
tưởng nhau thì sao có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau được chứ. Có
lẽ lần này hai người thật sự phải chia tay thật sao?
Là từ trước do mình anh cứ níu kéo tình yêu mong manh dễ tan vỡ bất cứ
lúc nào này trong vô vọng hay do cô thật sự chưa từng yêu anh nên mới
nói hai từ “Chia tay” quá dễ dàng mà không cần suy nghĩ, cô thực sự
không sợ mất anh, thật sự không cần anh sao?
Hoạ Mi nhìn ánh mắt đau khổ, tuyệt vọng, hụt hẫng tột cùng của chàng trai
khi nở nụ cười gượng gạo đầy cay đắng, chua xót khi quay lưng bước đi.
Rồi nhìn vẻ mặt ngây dại, ngơ ngác, ánh mắt đau thương của cô gái khi
nhìn bóng lưng chàng trai xa dần không khỏi thở dài ngán ngẩm.
Đúng là hai kẻ điên, vẫn còn rất yêu mà lại cứ nói lời chia tay một cách dễ
dàng để rồi mất nhau mãi mãi. Có lẽ sau này khi đã thực sự để mất một
người con trai tuyệt vời yêu mình nhiều như vậy, nhất định cô ta sẽ cảm
thấy hối hận vì đã luôn nông nổi nghi ngờ người mình yêu một cách hoang
tưởng đến bệnh hoạn.
Đã bao giờ cô ta đặt mình vào vị trí của chàng trai khi nghe những lời
lẽ đó sẽ cảm thấy đau đớn như thế nào chưa? Đã bao giờ cô ta thực sự
thấu hiểu con người của chàng trai đó chưa? Đã bao giờ làm được điều gì
có ý nghĩa cho người mình yêu chưa?
Mà cứ luôn hoang tưởng tự cho rằng chàng trai đã làm những việc có lỗi với mình, tự áp đặt, tự cho mình là đúng mà không quan tâm đến cảm xúc, suy nghĩ của người khác. Thật đúng là một kẻ ích kỷ, đáng ghét. Có không
nâng niu, giữ gìn thì mất cũng đừng có tìm, tìm cũng chẳng thấy được
đâu...
Hoạ Mi tức tối nhìn cô gái bằng ánh mắt chán ghét, nếu mình là anh ta thì
bỏ chạy mất dép lâu rồi ai mà có thể yêu thương mãi một người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, luôn tự cho mình là đúng, bắt người ta luôn phải
làm theo ý mình thì mới thấy hài lòng, mãn nguyện…mà không quan tâm đến
cảm xúc, suy nghĩ của người khác như thế chứ?
Chớp mắt bầu trời liền tối đen như mực, tuyết rơi trắng xoá càng lúc càng
nhiều, gió thổi mạnh gào rít như tiếng hú của thú dữ. Hoạ Mi lại giật
mình khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, đầy lo lắng và sợ hãi của anh chàng Diệp Phong khi đi tìm Bích Ngọc.
- Bác nói sao? Suốt từ sáng đến giờ mà cô ấy vẫn chưa về đến nhà à? –
Diệp Phong tuy lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh cẩn trọng hỏi
người phụ nữ tóc hoa râm, mặt đầy tàn nhang lẫn nếp nhăn.
- Chẳng phải sáng nay nó đi tìm gặp cậu nói chuyện ư? Có phải hai đứa lại cãi nhau không? – Người phụ nữ nhìn Diệp Phong lãnh đạm hỏi.
- Chỉ là chút hiểu lầm thôi, cháu đang định xin lỗi cô ấy mà giờ không
biết cô ấy lại bỏ chạy đâu mất. Cháu lo quá bác ạ, nhỡ chẳng may cô ấy
có chuyện gì thì cháu cũng không sống nổi mất – Diệp Phong vẻ mặt sợ
hãi, xót xa nói.
- Con bé này tính còn trẻ con lắm, cậu đừng quá lo lắng chắc nó đến nhà
ai đó chơi thôi. Nào để tôi đi tìm cùng với cậu – Người phụ nữ cầm đèn
dầu leo lét đi ra ngoài trời đầy tuyết rơi.
Người phụ nữ cùng Diệp Phong đi hỏi han mọi người xung quanh thì nghe có
người nói trông thấy cô ấy đi lên núi lúc sáng nay, vẻ mặt lạnh lùng cứ
thế bước đi như người mộng du, hỏi gì cũng không chịu nói.
- Trời ơi! Đêm nay trên núi rất có thể sẽ có bão tuyết đấy dù có không bị chết bởi bão tuyết thì cũng chết vì lạnh, đói hoặc sẽ bị thú dữ ăn
thịt. Phải làm sao bây giờ, con gái bé bỏng của tôi – Người phụ nữ nước
mắt rơi lã chã
- Bác đừng lo, để cháu đi tìm cô ấy cho nhất định sẽ đưa cô ấy trở về bình an – Diệp Phong gượng nở nụ cười trấn an
Mặc kệ mọi người can ngăn, khuyên nhủ Diệp Phong vẫn cứ như kẻ điên lao lên núi tìm Bích Ngọc bất chấp nguy hiểm.
Chớp mắt cảnh vật đã thay đổi là buổi sáng, tuyết đã ngừng rơi, gió ngừng
thổi chỉ thấy mọi thứ xung quanh trắng xoá. Hoạ Mi trông thấy Bích Ngọc
vẻ mặt vô cảm, khắp người dính đầy tuyết đang ngồi bên cạnh cái xác của
một người. Trái tim Hoạ Mi chợt thấy nhói đau, cảm giác lo lắng, hoang
mang thầm nhủ cầu mong không phải là Diệp Phong.
Nhưng khi Hoạ Mi đi tới gần quan sát thì đúng là Diệp Phong thật, chẳng hiểu
sao Hoạ Mi bỗng cảm thấy choáng váng khi nhìn khuôn mặt đẹp rạng ngời
nhắm mắt như đang ngủ say của Diệp Phong mà thấy đau lòng, một chàng
trai đáng yêu như vậy sao lại phải chết sớm nhi? Ông trời thật bất công.
- Bích Ngọc …sao cô không đi chết luôn đi. Nếu không phải lo sợ cô lên
núi sẽ gặp nguy hiểm rồi bất chấp tất cả để tìm cô thì Diệp Phong đã
chẳng bị rơi xuống vực sâu mất mạng.
Tý quên trong phòng còn có thêm một cô gái có khuôn mặt thanh tú, đôi
mắt đen láy tuy không xinh đẹp, diễm lệ bằng Bích Ngọc nhưng vẫn toát
lên vẻ cao quý, thanh nhã. Có lẽ đau lòng quá nên cô gái này nước mắt
rơi như mưa, ánh nhìn Bích Ngọc căm hận thấu xương. Chà, lại một cô gái
si tình nữa.
- Tuyết Liên cô cứ mắng chửi tôi đi…đúng do lỗi tại tôi đã khiến anh ấy
ra nông nỗi này. Bây giờ tôi sẽ đi tìm hoa sen tuyết có thể chữa được
bách bệnh trong truyền thuyết để cứu anh ấy sống lại, nếu anh ấy không
thể sống lại thì tôi cũng sẽ nguyện đi theo anh ấy. – Bích Ngọc sắc mặt
trắng nhợt hơn cả tuyết nghẹn ngào nói.
- Thôi cô đừng có giả vờ vịt nữa, dù có tìm được Sen Tuyết trên đỉnh
Thiên Sơn trong truyền thuyết đi chăng nữa thì Diệp Phong cũng chẳng thể sống lại được đâu, người đã chết lạnh trong tuyết suốt một đêm liền thì sống lại sao được. – Tuyết Liên vẻ măt hung dữ căm hận nói những lời
lạnh buốt tim gan Bích Ngọc.
- Cô thì có gì tốt đẹp chứ? Tại sao anh ấy lại cứ yêu cô đến dại khờ
không màng cả tính mạng như thế chứ? Thật chẳng đáng chút nào.
- Từ ngày yêu cô anh ấy làm gì, nói gì cũng luôn sợ cô giận hờn rồi nói
lời chia tay. Anh ấy một lòng chung thuỷ chỉ yêu mình cô nhưng cô thì cứ luôn nghi ngờ anh ấy trăng hoa, thay lòng đổi dạ. Anh ấy làm tất cả vì
cô thì cô lại cho rằng anh ấy làm vậy là cố tình bù đắp lỗi lầm vì đã
trót phản bội cô mặc dù không hề có bằng chứng.
- Anh ấy ốm cô cũng mặc kệ vẫn cứ bắt anh ấy phải lên núi thả diều cùng
mình. Anh ấy muốn tặng cô một điều bất ngờ thì cô lại cười mỉa mai nói
“có lẽ mai mặt trời mọc đằng tây mất, sao hôm nay đột nhiên anh lại đối
xử tốt với em như vậy?” khiến anh ấy vô cùng buồn rầu. – Tuyết Liên ánh
mắt không cam tâm nhìn Bích Ngọc giận dữ nói.
- Ha ha, cô biết không cái đêm mà anh ấy ở cùng với tôi, thực lòng đúng
là tôi cố tình giở trò đã cho một ít thuốc vào ấm trà để có thể tạo
thành vở kịch “gạo nấu thành cơm” bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm.
Nhưng khi nằm trên giường trong cơn mê mà anh ấy vẫn cứ luôn miệng gọi
tên cô, thì tôi không cảm xúc để mà làm gì nữa.
- Chỉ thấy trái tim tan nát, đau không nói thành lời. Nếu tôi mà cứ cố
tình bắt ép một người không hề yêu mình chịu trách nhiệm nhất định tôi
sẽ đau khổ suốt đời. Giây phút đó tôi biết mình đã thua cuộc rồi, không
phải tôi thua cô mà là tôi thua thứ tình yêu vị tha, yêu bằng cả trái
tim chân thành của anh ấy dành cho cô. Dù tôi có níu kéo, có đợi chờ thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ có thể có được…
Tuyết Liên cười cay đắng, trái tim buốt nhói, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi xuống thi thể của Diệp Phong.
- Vậy mà thật không ngờ cô lại nghi ngờ anh ấy, cãi nhau với anh ấy rồi
còn giận dỗi bỏ đi mất tích khiến anh ấy phải ra nông nỗi như thế này.
Bích Ngọc …tôi hận cô. – Tuyết Liên hét lên
- Loại người sống ích kỷ, vô tâm, chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết
quan tâm đến người khác, không biết thoả mãn, hài lòng với những gì mình đang có giống như cô sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được hạnh phúc thực sự đâu. Khi mà hạnh phúc thực sự ở ngay bên cạnh mình cô còn chẳng thèm
giữ nữa là, đến lúc mất đi rồi cô có hối hận cũng chẳng tìm thấy được
nữa đâu.
Tuyết Liên mặt đỏ bừng, kìm nén giận dữ muốn tát vào mặt Bích Ngọc vài cái
cho cô ta tỉnh ngộ ra, sao có thể đem tình yêu ra mà đùa giỡn như thế
chứ? Để giờ người ấy đã chết rồi, cái giá này quá đắt, Tuyết Liên thấy
thật bất công cho Diệp Phong. Yêu quá nhiều, hi sinh quá nhiều mà cuối
cùng…đổi lại là sự lạnh lùng, vô tâm của người mình yêu…để giờ thì phải
chết trong đau xót. Thật đáng hận…
Trong khi mình yêu anh ấy nhiều như vậy, đối xử với anh ấy tốt như thế, thấu
hiểu, luôn chia sẻ, động viên giúp anh ấy vượt qua đau buồn chết lên
chết xuống khi thất tình vì bị Bích Ngọc ruồng bỏ nói lời chia tay là
mình cơ mà. Buồn cười thật…càng nghĩ càng thấy cay đắng, đau xót làm
sao…
Nghe những lời lẽ này Hoạ Mi cũng cảm thấy nhói đau, thấy hận Bích Ngọc làm
sao? Tình yêu là tình cảm thiêng liêng, tốt đẹp, trong sáng như ánh
trăng cần được nâng niu, giữ gìn… đâu phải trò đùa mà thích thì yêu chán thì nói lời chia tay hết lần này đến lần khác như thế?
Sau khi Tuyết Liên đã đi được một lúc lâu, Bích Ngọc vẫn cứ ngồi trên nền
đất giá lạnh, ánh mắt vô hồn không thể rơi lệ được nữa. Không khí đượm
tang thương, tuyệt vọng.
Một tình yêu đẹp vị tha yêu đến dại khờ đã tan vỡ mãi mãi bởi một người ích kỷ, không biết nâng niu, trân trọng nó luôn coi nó là một trò đùa
có thể giỡn được.
Mất đi rồi vẫn có thể tìm lại nên đã dễ dàng nói lời chia tay hết lần này
đến lần khác, cứ luôn tự tin rằng người ấy yêu mình nhiều đến thế kia mà làm sao có thể rời xa mình được chứ. Chính vì luôn tin rằng không thể
vụt mất nên sẽ càng dễ vụt mất bất cứ lúc nào, dẫu có hối hận cũng đã
quá muộn.
Hoạ Mi cảm thấy rất khó thở, trái tim đau như ai đó bóp chặt khi nghĩ đến
cái gọi là tình yêu hết lòng vì người mình yêu ấy, chỉ mong người mình
yêu luôn vui vẻ, hạnh phúc dù biết người ta chẳng hề xứng đáng để mình
làm như vậy. Nhưng vẫn tự nguyện, không chút oán hận, hối tiếc…liệu có
quá ngu ngốc không?
Đúng lúc căng thẳng Hoạ Mi đang muốn bỏ đi ra ngoài thật nhanh thì thấy mẹ
của Bích Ngọc bước vào, nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không
giống quỷ của cô con gái bé bỏng không khỏi xót xa, đau lòng, khẽ thở
dài một hơi.
- Con à, đừng nghe những lời Tuyết Liên vừa nói mà hãy tin vào chính bản
thân mình. – Mẹ của Bích Ngọc ngồi xuống ôm chặt con gái vào lòng, nhẹ
nhàng nói.
- Con biết không sức mạnh tiềm ẩn lớn nhất trong cơ thể con người không phải đến từ lòng căm hận mà đến từ tình yêu.
- Tình yêu đối với cha mẹ, con cái, gia đình, người thân, bạn bè,…Nhưng
mạnh nhất và đáng sợ nhất chính là tình yêu trai gái. Thứ tình yêu ấy nó ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp vô tận không một sức mạnh nào trên thế gian này có thể sánh nổi.
- Nó có thể xoá nhoà khoảng cách, xoa dịu mọi sợ hãi, lo lắng. Khiến
người ta có thể cảm thấy hạnh phúc hoặc đau khổ đến tận cùng, có thể
khiến người ta phát điên hoặc thay đổi cả vận mệnh của chính mình. Có
thể phá tan mọi rào cản, thử thách hoặc đảo ngược lại mọi quy luật tự
nhiên mà định mệnh, số phận đã sắp đặt.
- Nhưng nó chứa một sức mạnh khủng khiếp vô tận đáng sợ mà không một sức
mạnh nào trên thế gian có thể sánh nổi. Bởi nó có thể vượt thời gian và
xuyên cả không gian, vượt qua được cả ranh giới mong manh của sự sống
chết, biến những điều tưởng như không thể thành có thể để tạo nên kỳ
tích.
- Thậm chí có thể khiến người chết sống lại, người bất lương trở thành
lương thiện. Dẫu muôn trùng xa cách chỉ cần có duyên vẫn có thể gặp nhau dù xác suất là vô cùng thấp hoặc không có.
- Điều cuối cùng mẹ muốn nói với con là trên thế gian này những người có
tình, thật lòng yêu thương nhau nhất định sẽ đến được với nhau, nên
duyên vợ chồng và sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Hữu duyên thiên
lý năng tương ngộ - Vô duyên đối diện bất tương phùng, con có hiểu
không?
Người phụ nữ ánh mắt thoáng đau thương, vuốt tóc con gái mỉm cười nói.
- Nói như vậy, liệu con có thể có cơ hội được gặp lại anh ấy nữa không? – Bích Ngọc nhìn khuôn mặt đẹp rạng ngời, mắt nhắm chặt, lông mi đen
nhánh cong vút của Diệp Phong như đang say ngủ. Nghe mẹ mình nói vậy
trái tim đập nhanh thổn thức đầy hi vọng, thận trọng hỏi.
- Chỉ cần con nghe theo sự mách bảo của trái tim mình, tin vào sự bất tử
của tình yêu, luôn tin và hi vọng rằng một ngày nào đó con và cậu ấy sẽ
có cơ hội được gặp nhau để cùng nhau đi nốt quãng đường còn dang dở.
Nhất định một ngày nào đó không xa con và cậu ấy sẽ được tương phùng.
Im lặng suy ngẫm những lời mẹ mình nói một lúc lâu, Bích Ngọc liền ngẩng đầu nhìn mẹ mỉm cười.
- Con hiểu rồi, cảm ơn mẹ.
- Con hiểu thế là tốt, con bây giờ con phải sống thật tốt trước đã, nếu ở trên trời có thiêng nhìn thấy con đau khổ cậu ấy cũng sẽ đau khổ và
buồn lắm đó. Cậu ấy yêu con như vậy chắc chắn sẽ hi vọng con luôn vui
vẻ, hạnh phúc chỉ có như vậy cậu ấy mới có thể ngậm cười nơi chín suối
được. Có như vậy con mới không phụ tấm lòng, tình yêu mà cậu ấy đã dành
cho con.
Mẹ Bích Ngọc khéo léo khuyên nhủ, là mẹ nhìn bộ dạng con gái đau đớn như
vậy bà không đau lòng sao được. Chỉ sợ nó nghĩ quẩn thôi, lúc đó bà biết sống sao đây?
- Con hứa với mẹ nhất định con sẽ sống thật tốt, không chỉ sống cho con
mà còn sống thay cho cuộc sống của anh ấy nữa. Là con mắc nợ anh ấy, nên con nhất định sẽ không để anh ấy phải thất vọng vì con.
Bích Ngọc nở một nụ cười bình thản, khuôn mặt rạng rỡ, nắm chặt tay Diệp
Phong rồi cúi đầu khẽ thì thầm điều gì đó vào tai anh ta …
Hoạ Mi chứng kiến mà cũng cảm thấy rất xúc động, không biết sau sự việc
kinh động đáng nhớ này liệu vận mệnh của Bích Ngọc sẽ ra sao? Càng lúc
nhỏ càng thấy tò mò…
Thời gian trôi qua thật nhanh chỉ trong chớp mắt, ngay cả bản thân Hoạ Mi
cũng chẳng biết sao lại có thể như thế. Từ ngày Diệp Phong chết, được
chôn ở một mảnh đất rộng gần chân núi nơi đã tìm thấy xác của anh ta.
Bích Ngọc đã tự tay trồng rất nhiều những cây đào xung quanh đó, hầu như cứ
có thời gian rảnh rỗi là Bích Ngọc lại tới đó đặt một bó hoa rừng tuyệt
đẹp lên bia mộ, rồi quỳ ở đó bất kể tiết trời giá lạnh đến đâu lặng lẽ
nói chuyện với anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT