Mọi âm thanh chỉ còn là tĩnh lặng,mọi người đều lo lắng không yên.Lòng tôi đau lắm,tại sao?Hãy nói cho tôi biết rằng Tiểu Phong sẽ khỏe lại,ai đó hãy nói câu đó đi.Trời mưa rồi,tiếp tục mưa.Nước mắt tôi chảy ròng trên khuôn mặt,tay nắm lại.Đột nhiên,bác sĩ mở cửa ra.
_Bác sĩ,Tiểu Phong sao rồi ạ?Tôi là người đầu tiên chạy lại.
_...Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng,anh ấy đã bị bệnh ung thư thời kì cuối,không chữa được nữa rồi.Hãy vào nói với anh ấy lời cuối cùng đi.
_Không........Tiểu Phong không thể chết được.Tiểu Phong..............Sét đánh ngang tai,tôi không muốn tin.Anh đâu rồi.
_Anh..Lam Anh.....Tiểu phong gắng nói.
_Em đây,em đây,anh hãy ở lại đây đi.Đừng rời xa em mà.........Đừng ra đi....Không ngăn được nước mắt nữa rồi tôi khóc nức nở.
_Đừng..khóc...em biết..anh sợ nước mắt..của con gái...mà.
_Em không ngừng được,nó cứ chảy ra ấy chứ.
_thôi được rồi,anh...muốn nói..với em rằng...anh luôn luôn..yêu em.
_Em biết rồi,nếu yêu em thì anh hãy ở lại đây đi.Đừng chết,em xin anh.....
_Đừng khóc,cười lên đi...anh không muốn...em phải đau lòng...khi anh chết.
_Nhìn em như vầy không đau lòng sao?
_Anh..có thể gọi em...như trước không?
_Được,bất cứ tên gì.Em muốn nghe đây.
_Đồ..con...rùa.Rồi Tiểu Phong tắt thở.
BÍP BÍP........
_Nói nữa đi mà,em đang nghe đây.Tiểu Phong,anh mở mắt ra đi mà.Mở mắt ra đi.......Tiểu Phong.
Mưa vẫn không ngừng rơi,nước mắt cũng vậy.Hãy rơi đi mưa ơi,rơi xuống người tôi cho tới khi lạnh giá....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT