_Thưa bác sĩ,Lam Anh bị bệnh gì thế ạ?Giọng của Tiểu Phong nhỏ thế?Tôi đang ở đâu.Hình như đây là....XOẢNG.... tiếng ly vỡ.Chuyện gì đã xảy ra?

_Tiểu Phong,em đang ở đâu?Anh làm gì vậy.Tôi gắng gượng ngồi dậy,tại sao mình lại bị bệnh hoài thế?

_Em đang ở bệnh viện.Không có chuyện gì đâu.Anh nói dối tôi,ánh mắt anh không chân thật.

_Anh nói dối,em không tin.Em bị bệnh gì?

_Nghe đây,em không sao cả nhưng....em không được gặp Minh Hùng nữa.Cũng vì an toàn của em.

_Tại sao?Tôi thắc mắc.

_Em không được xúc động mạnh,nếu thêm một cú shock nào nữa thì em có thể sẽ chết.Tim em rất yếu,em đã trải qua nhiều cú shock lớn nên bây giờ mà gặp chấn động mạnh thì.......

_......Được,em cũng không muốn gặp anh ta nữa.Em xuất viện được rồi chứ gì?Em về đây.Tôi đứng lên và đi.Tôi thực sự đã quá yếu.Đi không nổi nữa rồi,chân tôi run run.Bám dọc theo hành lang bệnh viện,tôi bước đi từng bước mà đau đớn.Đau không phải vì chân mình mà vì không còn cách nào gặp Minh Hùng nữa.Nhưng có phải tôi đã quá tàn nhẫn với Tiểu Phong không?Anh yêu tôi nhưng tôi không thể nào chấp nhận tình cảm đó bởi vì giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là tình cảm anh em.Có lẽ ngày mà tôi lìa bỏ thế gian sẽ không còn xa.

Ngày hôm sau,cố gắng đi đến trường nhưng cảnh đập vào mắt tôi đầu tiên là Minh Hùng nắm tay Mỹ Hân.Cả hai cười nói với nhau,rất vui vẻ.Tôi lặng người,không nói gì cả.Tiểu Phong vịnh chặt vai tôi.Tôi lẳng lặng bước qua nhưng...anh đã chặn tôi lại.

_Chào Lam Anh,cô có thấy chúng tôi hạnh phúc không?Chùng nào cô và Tiểu Phong làm đám cưới thì nhớ báo cho tôi nhé.Anh nở nụ cười,thật độc ác.

_Xin anh cho tôi qua.Tôi run lên,cúi gầm mặt xuống.

_Sao vậy,Mỹ Hân muốn làm quen cô mà?Không thân thiện chút nào.Phải không?

_Như vậy là đủ rồi,em muốn gì đây?Bỏ tay ra.Tiểu Phong giận dữ,gạt tay Minh Hùng ra.

_Đâu có gì,em chỉ muốn cho Lam Anh thấy tụi em hạnh phúc như thế nào thôi.Hạnh phúc hơn cả hồi chúng em bên nhau.

_tôi đã thấy rồi,tạm biệt.Nước mắt cứ chực chờ ở khóe mi.Tôi không muốn ở đây thêm giây nào nữa.

_Khoan đi đã,tôi muốn cho cô thấy cái này.Anh quay người tôi lại và cảnh tượng trước mắt tôi trở thành trắng xóa.mắt tôi mờ đi.

Họ hôn nhau,anh muốn tôi thấy cảnh này ư?Tại sao anh có thể thay đổi như thế.Trái tim tôi tan nát.Tôi tát vào mặt anh ta một cái đau điếng rồi bỏ chạy.KHóc nức nở,ngực tôi đau lắm,mọi thứ thật mơ hồ.Đối với tôi,tất cả là địa ngục.Tiểu Phong đấm vào mặt Minh hùng.

...BỐP...

_Em điên à,muốn Lam Anh chết phải không?Cô ấy không thể chịu thêm cú shock nào nữa.Em có biết không?Lam Anh sẽ chết đó.Tiểu phong điên tiết lên rồi chạy theo tôi.Riêng Minh Hùng thì đứng đó,chết lặng..

Khoan,trong chap này thì Lam Anh sẽ mất trí nhớ nhưng mà tên của nhân vật vẫn giữ nguyên nha vì nếu không sẽ chẳng biết ai zới ai.

Tôi là ai? Trí nhớ trống rỗng,tôi là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play