Sáng hum sau, nó đi học lại, vẫn còn hơi đau nhưng nó quyết hok nghỉ nữa vì nó đã "cúp" quá nhiều ngày (có 3-4 ngày cũng la, siệng hết sức) vẫn là cái hình hài sành điệu đó mà đến trường, nó hok muốn ai thấy nó yếu đuối vì đau.
_êy, bà khỏe rồi hả? - Hoàng đi bên cạnh nó
_ùhm, Thanks ông nghen! chuyện hum bữa áh - nó nói nhưng hơi ngượng
_hok sao đâu, nhóc con - Hoàng xoa đầu nó
_này, sao dám gọi tôi là nhóc con, áh - nó vẫn còn đau mà cứ khoái hùng hổ.
Trên lầu dãy lớp nó Long Vương đã nhìn thấy vs tất nhiên là
"hừm, cô trông có vẻ vui đấy nhỉ" (ghen rồi, hehe)
Giờ ra chơi hôm đó
"tít tít tít" tiếng tin nhắn ĐT, đọc xong dòng tin nhắn , Hoàng có vẻ tái xanh
_chuyện gì vậy? - Nó cũng lo cho bạn
_hok.... hok có gì? hum nay tui có việc rồi, đi một mình nhe, sorry - Hoàng nói gấp rồi bỏ đi
Nó đi theo Hoàng ra khỏi cửa tự dưng có 1 bàn tay kéo nó đi là Vương
_này, bỏ tôi ra, này, ái, đau.... - nó la ỉ oi
_............. - Vương vẫn lặng thinh kéo nó ra khu hành lang trống và khuất
_này - lúc này Vương mới thả tay nó ra
_cô im lặng chút hok đựoc sao?
_nhưng tại sao lại kéo tôi ra đây? - nó bực
_tại sao cô lại thất hẹn? - Vương mặc dù đã biết một phần câu chuyện nhưng hắn muốn chính nó nói ra
_chẳng phải tôi đã nói là có thể hok đến đc hay sao? - nó nói nhưng hok nhìn mặt hắn
_cô.... cô đừng bướng bĩnh nữa được hok? sao lại hok nói cho tôi biết chứ? - Vương nổi nóng
_điều này anh mới phải là người biết rõ nhất sao lại hỏi tôi? - nó nhìn hắn hơi khinh thường - chuyện đó là của anh với bạn gái anh, sao lại hỏi tôi?
_......nghe rõ này, tôi chưa có bạn gái, ai đã nói thế? - đầu Vương nổ tung
_thì là người trong Ngũ Vương, chẳng lẽ anh lại phụ tình cả những ngừơi thân thiết với mình? - nó nhăn mặt
Nghe đến đây, Vương đã hiểu được ngừơi nó nói là ai, lâu lâu người đó lại làm như vậy với những con nhỏ hay bám riết lây Vương mà hok phải là thành viên của Fanclub
_Hãy nghe cho kĩ đây, tôi chưa có bạn gái, chỉ là nhận vơ thôi, cô đừng tin - Vương ghì chặt vai nó cố giải thích
_thật là nực cười, tôi chẳng là gì của anh cả, tại sao lại phải giải thích với tôi? thích tôi rồi àh? - nó nói vu vơ
_ơh....ùhm... làm gì có? hok đời nào - mặt hắn lúc này đỏ ngượng chín như quả cà chua
_thôi bỏ đi tôi hok rãnh để đứng đây nghe anh nói nhảm - nó gạt phắt tay của hắn rồi bước đi lun để Vương đứng sựng chưng vì bị nó nói trúng "tim đen".
Giờ ra về tại "bản doanh" của Ngũ Vương
_tại sao cậu lại làm vậy chứ? - Vương bực mình
_mình có làm gì sai chứ? mình mình thật lòng thích cậu mà - Vy nức nở
_nhưng cậu cũng biết rằng tình cảm của mình dành chó cậu chỉ là tình bạn mà thôi - Vương nói rồi bỏ đi thẳng bỏ lại cô gái đang tức tưởi
_hức hhức... tại sao chứ, nhỏ đó có gì hơn em chứ ....hức hức - Vy ấm ức bỗng có một cánh tay choàng cô vào lòng, ấm áp, đầy iu thương
_đừng khóc nữa .... - Vẫn là vậy, có lẽ luôn luôn là vậy, từ khi là những cô cậu nhóc cấp một mỗi lần Vy khóc vì Vương thì Doanh lại là người an ủi cô, che chở cô nhưng Vy nào có biết bên cạnh cô còn có anh, anh thật quá cao cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT