Sau khi thức dậy, cô cảm thấy người mình mỏi nhừ, đau nhức, đặc biệt là ở phần bụng. Cô choàng mở mắt và ngạc nhiên đây chẳng phải là ...

"em tỉnh dậy rồi à? tôi có mua ít cháo, em mau dùng cho nóng"

"K...Kevin? tại... tại sao tôi lại ở đây?" cô vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đây là căn hộ của Kevin

"tôi tình cờ đi ngang con đường đó, nghe tiếng động và tò mò bước vào, không ngờ lại gặp em" Kevin kể lại

"vậy... vậy cảm ơn anh" cô ngượng ngùng cuối xuống ăn cháo, rõ ràng là cô đã cố tình tránh mặt anh thế mà... .

"tôi muốn hỏi em một điều" Kevin lên tiếng làm cô chợt giật mình

"..." Marie nhướn mắt tỏ vẻ anh cứ hỏi

"thật thì... gần đây, trong giấc mơ của tôi... thường xuất hiện một cô gái ...và... cô ấy lại có khuôn mặt rất giống với em..." Kevin ngập ngừng

"không phải, cô gái đó nhất định không phải tôi... làm sao có thể là tôi cơ chứ, chẳng phải chúng ta vừa mới biết nhau hay sao?" Marie bối rối.

"em nói đúng, có lẽ tôi đã nhầm... vậy... em hãy nghĩ ngơi đi... tôi có việc phải đi"

Marie nằm xuống, Kevin bước ra khỏi phòng mà không ngừng nghĩ về cô. Có thật là anh với cô không có quan hệ gì, nhưng tại sao cô gái ấy lại giống Marie đến như vậy.

Như thường lệ, Joéph chuẩn bị rời khỏi nhà Célia sau bữa ăn sáng.

"ọe... ọe..." mặt cô ta bỗng xanh xao thấy rõ.

"này... cô làm sao thế?" Joéph hỏi

"à không, tôi chỉ cảm thấy không khỏe thôi"

"thật là... cứ mỗi lần tiểu thư ăn đồ ăn không hợp thì lại như thế, thật là" bà quản gia lo lắng đưa Célia lên phòng nghỉ.

Tầm 3h chiều, Kevin quay về căn hộ của mình với hy vọng Marie sẽ chờ anh nhưng cô đã đi và để lại tờ giấy



Kevin bỗng dưng thấy lòng trống trãi dường như anh vừa để vụt mất một thứ gì đó quan trọng.

Marie trờ về nhà mà không tài nào ngưng nghĩ về anh về sự trùng hợp mà ông trời đã sắp đặt cho cô và anh. Marie bước sang phòng của bà Christian.

'cộc cộc'

"là ai đấy?" bà Christian nói vọng ra

"là con thưa mẹ"

"con mau vào đi"

"dạ vâng"

"con có chuyện gì muốn nói với ta à?"

"con... thưa mẹ... con sẽ về Việt Nam"

"vậy... vậy sao? vậy thì ta chúc con về bình an"

"con... con cảm ơn mẹ, con thực sự cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng con suốt trong thời gian qua" Marie cuối đầu chào bà lần cuối rồi bước ra ngòai

"có lẽ... như vậy sẽ tốt hơn cho các con ..." bà thở dài

Marie về phòng chuẩn bị quần áo và ra sân bay để mua vé.

JOéph quay về nhà (nhà thực sự)

"con đi đâu mà lúc nào cũng 1 tuần 3 buổi là con lại ở bên ngòai"

"con đi công việc mà" Joéph nhăn nhó

"còn đừng có nói dối mẹ, dù gì con cũng đã lớn cả rồi, mẹ không muốn can thiệp vào đời sống riêng tư của con" bà Christian nói rối lặng lẽ lên phòng.

Joéph lên phòng thay áo và suy nghĩ mông lung, gần cả mấy tuần nay anh chẳng thể nào gặp được Marie, phải chăng là tình cơ hay là cố ý, anh là người tránh mặt cô.

"cho tôi một vé đi Việt Nam vào sáng mốt"

"vâng quý khách vui lòng đợi một lát, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô" cô tiếp viên vui vẽ mỉm cười.

Marie mua vé xong và rời khỏi sân bay, cô ghé vào một cửa hàng lưu niệm gần đó.

Sáng hôm sau, cô đến trường và làm thủ tục chuyển trường.

"mày còn dám quay lại đây nữa sao?" là VIvi, cô ta hung dữ

"cô đừng lo. tôi sẽ không còn gặp cô nữa đâu" Marie lạnh lùng đáp

"cái gì? định trốn à? không dễ vậy đâu?"cô ta hăm dọa

"muốn nghĩ thế nào thì tùy cô, chào" Marie bứoc đi thẳng làm cô ả tức bầm gan tím mật, nhưng sau đó lại quay trờ về nét 'yểu điệu' ban đầu

"ôi, David, anh đến tìm em à?" giọng VIvi ngọt như mật

"nói đi, cô đã làm gì Marie" anh ta quát tháo vài Vivi

"anh nói gì? em không hiểu"

"cô đừng có mà giả vờ, có người đã thấy cô dẫn Marie đi đâu đó. rồi bây giờ cô ấy lại làm thủ tục chuyển trường" anh ta gắt

"tại sao anh lại quát vào em như thế? em mới là bạn gái của anh mà, tại sao... tại sao anh lại đi bênh con nhỏ đó" Vivi cay cú

"bạn gái ư? đó là cô tự nói đó chứ? cô đừng có mà con nhỏ này nhỏ nọ, cô ấy hơn cô gấp trăm lần" David quát thẳng vào Vivi và bỏ đi làm cô ả ê mặt không nói được lời nào

"mày... chính mày đã phá hoại mọi chuyện. Tao nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho mày" Vivi nắm chặt hai tay

Còn David thì đuổi theo Marie

"Marie.. MArie"

Cô quay lại khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, thì ra là David, đúng rồi cô nợ anh một chầu café

"có chuyện gì sao, anh David"

"chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

"vâng"

Cô cùng David ghế vào một quán café gần đó.

"anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"

"anh chỉ muốn hỏi, tại sao em lại chuyển trường? có phải là vì Vivi, cô ta đã làm gì em" David hỏi dồn

"không... Vivi không làm gì em cả, em chuyển trường vì có lí do riêng" Marie quơ quơ tay phủ nhận

"thật sao? thật bất lịch sự nhưng anh có thể biết đó là việc gì không?" David thắc mắc

"chuyện này... xin lỗi anh nhưng em không thể nói được, mong anh thông cảm... nhưng tuyệt đối là không liên quan đến Vivi đâu" Marie khẳng định

"vậy thì thôi, anh sẽ không hỏi nữa nhưng ... nhưng liệu anh có thể hỏi em một câu?" David ngập ngừng

"vâng?"

"anh có thể làm bạn trai em chứ?" David đột ngột hỏi làm MArie hơi sửng

"chẳng phải... anh là bạn trai của Vivi?"

"không... chỉ là cô ta nhận vơ thôi... thực sự anh... anh chỉ thích em thôi, Marie à... hãy làm bạn gái anh nhé"

"em... em... xin lỗi nhưng em không thể, cảm ơn anh đã bày tỏ nhưng em thật sự không thể" MArie bối rối

"em không cần phải trả lời ngay nhưng em chỉ cần biết là tôi yêu em" David nắm lấy bàn tay cô

"không... em xin lỗi... em phải đi trước" cô vội vã rời khỏi quán và đi nhanh về nhà, lòng cô hoảng loạng, cô thật sự rối bời.

Tầm 6h 30' tối, tại phòng cô. Marie đang ngồi thu dọn đồ thì tiếng tin nhắn điện thoại vang lên,



Là tin nhắn từ David, Marie cảm thấy hơi hoảng khi nhận được tin nhắn ấy, cô có nên đến hay không, tại sao anh ta lại làm như thế, cô cảm thấy thật sợ hãi. Nhưng quyết định cuối cùng của cô vẫn là sẽ đến, nhưng cô sẽ đến nói với anh ta rằng cô đã có người yêu và muốn anh với cô chỉ là bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play