Một ngày mới lại đến và ngày cũ trôi đi, hôm nay là ngày mà nó phải trả lời, chuyện của công ty ba nó không thể nào trì hoãn được nữa, mọi thứ bây giờ đối với nó như chìm vào bóng tối.

Nó lại đến trường với khuôn mặt lạnh toát

_này, Bảo bọn anh ở đây nè - Vương gọi nó mà lòng vui sướng

_tôi có chuyện muốn nói - khuôn mặt nó lạnh băng làm Vương cảm thấy có chuyện không lành, cả hai dẫn nhau đến vườn sau của trường

_có chuyện gì sao?

_hãy chia tay đi, một thời gian thôi - nó ngước lên nhìn VƯơng bằng ánh mắt vô hồn

_cái gì? em nói đùa phải không? - Vương mặt méo xệch

_không, hãy tạm thời chia tay một thời gian - nó lặp lại vẻ mặt nghiêm nghị

_nhưng tại sao? - Vương nhăn mặt

_chẳng sao cả, vì tôi không thích nữa - nó lạnh lùng đáp, nó không muốn Vương biết tình hình của nhà nó, làm như vậy chắc chắn hắn sẽ phản đối, nó không muốn ba mẹ nó phải khổ tâm nữa, nó đã quyết định sẽ đính hôn.

_em nói dối - Vương hét lớn

_không là thật - nó nhìn vào mông lung

_em hãy nhìn thẳng vào mắt anh mà nói - Vương dằn hai vai nó

_tôi...tôi muốn chia tay - nó nhìn Vương bằng ánh mắt vô hồn rồi vội vàng chạy đi, nó không muốn hắn ta nhìn thấy gương mặt đầy nước của nó lúc này.

_aaaaaaaaaaaaaaaaa... - Vương hét lớn làm cả bọn chạy đến

_mày làm sao vậy? - Doanh với Kỳ xông vô

_anh Vương, anh có làm sao không? - Vy với M.Anh lo lắng

_tránh ra hết đi - Vương quát lớn rồi biến đi mất luôn

"cô nói dối, nhất định là nói dối, cô tưởng tôi là ai mà nói quen là quen muốn chia tay là chia tay" Vương mắt đỏ lừng

"em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, hãy cho em thời gian ....hức hức" nó khóc trong đau đớn, bầu trời mây đen mù mịt, mưa, những hạt mưa nặng trĩu đã rơi xuống như khóc cùng nó. Nó chạy, chạy mãi, chạy về nơi không có kết thúc.

Nó đang chạy thì bỗng có tiếng xe

"két.............................."

Đầu óc nó như mờ dần, mọi thứ xung quanh nó quay cuồng, nó lại ngất.

Trời mưa tầm tã, lạnh buốt, đôi vai gầy gò và héo hon của nó được nhấc bỗng lên, có cái gì đó thật ấm áp.

"lại là cô bé ư?" một suy nghĩ chợt lóe.

Giờ lên lớp mọi thứ như trống vắng và thiêu thiếu, nó và Vương, 2 chỗ trống, dù sao đi nữa chỉ còn ngày mai nữa là đến hè rồi. Sao mà buồn thảm đến thế?

Nó lại mê man, một giấc mơ à không mà là một cơn ác mộng lại đến với nó. nó thấy mình bị đẩy xuống một cái hố, một cái hố sâu vô tận.

_đừng...đừng... aaaaah - nó la lên rồi bật tỉnh, đầu nó đau kinh khủng

_em dạy rồi à? - là tiếng nói của một ngừơi ngoại quốc là tiếng Pháp

_anh là ai? - nó lờ đờ mở mắt

_em không nhớ tôi sao, cô bé? - anh chàng người Pháp cười thử thách

_anh là Joéph Wedton phải không? - nó lờ mờ - đúng rồi chính là anh - nó reo lên

_tôi cũng không đến nỗi không gây ấn tượng với cô bé nhỉ, à mà em tên Bảo mà phải không?

_đúng ạ - nó trả lời

_mà này, sao cô bé cứ chọn xe tôi mà đâm sầm vào thế? xe tôi ấn tượng lắm sao? - Joéph trêu nó

_hìhì, chắc tình cờ thôi mà - nó gãi đầu, chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó cứ chọn đúng xe của anh mà nhảy bổ vào.

_em còn mệt không? - Joéph quan tâm

_à...dạ không ạ - nó trả lời

_trời cũng đã tối rồi, sao em không ở lại ăn một bữa cơm - Joéph đề nghị - như vậy được không?

_anh thật sự không phiền chứ?- nó rất sợ phải làm phiền người khác

_đừng lo, em muốn ở lại đây cũng còn được nữa là - Joéph nở nụ cười

_thế thì phiền anh vậy - cười cười trừ

Nói xong, nó bước theo Joéph xuống lầu, nó nhìn xuống thì thấy áo của mình đã được thay sẵn, nó nắm tay áo Joéph

_anh Joéph ...cái áo này - nó ngượng hỏi

_à...cái áo là của anh, còn người thay cho em là trợ lí của anh, cô Sophie, em đừng lo - Joéph nói như biết ý của nó

Nói xong, nó an tâm xuống bàn ăn.

_em có cần gọi điện cho người đến đón không? - Joéph hỏi

_a..ừh...vậy anh cho em mượn đt vậy - dù gì đt của nó cũng hỏng rồi nhưng nó có vẻ không muốn, như thầm đoán được điều gì đó, Joéph lên tiếng

_em... không phải là em bỏ nhà ra đi chứ? - Joéph đoán mò

_không, không có - nó lấy tay gạt chối biến - nhưng...., nhưng thật sự em cũng không muốn về nhà

_vậy...em có thể ở lại đây không? - Joéph nhanh nhẹn hỏi

_không, em không muốn làm phiền anh thêm nữa, cảm ơn anh về bữa tối - nó nói nhanh rồi cuối đầu xuống ăn tiếp

_em đừng lo, anh không phiền, xem như em là khách của anh, ở xa lên thăm được chứ? - Joéph vẫn chưa tha cho nó

_nhưng... - nó định nói nhưng em ngại thì Joéph xen ngang

_không nhưng nhị gì hết, cứ ở đây, không sao đâu - Joéph đã nói vậy nó không thể không chấp nhận nên nó đành gật đầu đại

Sáng hôm sau, là ngày tổng kết, nhưng tất cả cũng không thấy nó cũng như Vương.

1 tuần rồi 2 tuần không thấy nó, ông Lâm và bà Trinh sốt ruột đi tìm nó

_hức...không biết giờ này con bé đang ở đâu nữa? - bà Trinh tức tửi

_cũng tại lỗi làm cha làm mẹ như chúng ta đã làm hại con rồi - ông Lâm hối hận - biết thế tôi với bà đã không dựng chuyện phá sản để thử lòng con nó rồi

_hức...hức...cũng tại tôi không làm tròn trách nhiệm nên mọi chuyện mới như thế này hức hức- bà Trinh tự trách

_nhưng tôi không nghĩ con bé lại dại dột mà tự vẫn đâu - ông Lâm đau lòng - sao ta không hỏi thằng VƯơng chắc nó biết

_đúng rồi, chúng ta mau hỏi nó xem?

Thế là Ông Lâm và bà Trinh sang nhà Vương

_hai bác tìm cháu có việc gì vậy ạ? - Vương ngạc nhiên

_cháu...cháu có biết con bé Bảo nó ở đâu không? mau nói cho bác biết đi - nước mắt bà Trinh bắt đầu rơi

_sao ạ? Bảo không về nhà ạ? - Vương cũng ngạc nhiên

_cháu không biết nó đang ở đâu sao? - ông Lâm hỏi gấp

_dạ...không - Vương cuối đầu, lòng hắn nhói len từng cơn, hắn giận nó lắm, oán nó lắm, nhưng nó bây giờ đang ở đâu? còn sống hay đã chết?

_vali? cháu định đi đâu à? - ông Lâm nhìn thấy cái vali to tứơng được dựng bên sofa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play