_chân tôi khỏi rồi, anh mau đỡ tôi lên đi -nó đề nghị rồi đứng dậy - anh đẩy tôi lên đi rồi tôi tìm chỗ có sóng gọi người tới giúp

_ùhm - Vương đồng ý

Loay hoay mãi 15' nó mời lên được

_cảm ơn, anh mau đưa tôi đt của anh đi - nó thò thò tay xuống

_nè - Vương đưa cho nó - cẩn thận đấy

_biết rồi

Nó chạy ra con đường không xa ngọn đồi

_a lô, chú Vinh hả ? cháu là Bảo nèh - Nó alô

_cháu, vậy cậu chủ đâu? - chú Vinh, tài xế lo lắng

_cậu ta không sao, chú tới ngọn đồi hôm qua đi - Bảo nói rồi tự nhiên "pin pin" hết pin luôn

15' sau nó trở lại

_anh chờ một lát đi, tôi đã gọi chú Vinh rồi - nó quăng đt xuống - cầm lấy này, nó hết pin luôn rồi đó

_này - Vương gọi với lên

_sao cơ? - nó tròn mắt lò đầu ra

_tôi......a..ùhm thật ra mục đích của tôi dẫn cô đến đây là có chuyện muốn nói ..... - Vương ngập ngừng

_huh? - nó khó hiểu, bỗng dưng thấy Vương đỏ mặt nó rất ngạc nhiên -sao mặt anh đỏ bừng vệy?

_àh ùh hok có gì đâu? - VƯơng lại thôi

_anh thật là nói gì mà cứ úp úp mở mở - nó lắc đầu nhưng cũng quay ra

10' sau

_ah, chú Vinh - nó vẫy vẫy tay

_cô ở đây vậy cậu chủ đâu? - Ông Vinh lo lắng

_tôi ở dưới này - Vương nói to

_trời sao cậu lại rơi xuống giới vậy? - Ông Vinh nói rồi tìm cách kéo hắn lên

_chuyện ngoài ý muốn

Xong nó với ông tài xế kéo Vương lên, khi vừa bước lên khỏi cái hố, Vương lướt nhẹ ngang tai nó nói gì đấy, mặc dù nói nhỏ lắm, nhưng nó vẫn có thế nghe được, nó thẫn người ra luôn (nói cái jề thế nhơ?)

_này, cô định đứng đấy luôn hả ? - Vương nói mà không quay mặt lại, hắn cũng đang ngượng

_ờh ờh - nó giờ mới tỉnh

Thế là chúng nó ra xe đi về nhưng lạ là chẳng đứa nào dám nhìn đứa nào, cả hai cùng hướng ra cái cửa sổ làm ông Vinh thấy lạ, chắc hẳn là có gì đó xảy ra giữa bọn trẻ, ông nghĩ vậy (nhưng gì mới được chư? )

Chúng về nhà, lại thêm một buổi nghỉ học nữa Hoàng lo lắng cho nó vô cùng, không biết có chuyện gì không mà 2 ngày nay chẳng thấy nó đến thăm mẹ anh.

Chúng nó về tới nhà mà vẫn chẳng nói chẳng rằng câu nào

nó nhảy ngay vào phòng tắm, nhưng tắm một hồi nó mới biết mình quên mang quần áo vào thành ra nó chạy ra ngoài mà trên người chỉ có mỗi cái khăn quận

_đâu rồi nhi? rõ ràng là để ở đây mà - nó vừa tìm đồ vừa lầm bầm

"cạch"

_này Bảo, tôi có ca....... - Vương bước vào mà chẳng thèm gõ cửa

_mau tránh ra, đồ .d.âm tặc đê tiện, cút mau &^*%&*% - nó vừa .c.hửi vừa chọi tất cả những gì mình vớ được

"rầm" Vương vội vả đóng sầm cửa lại, mặt hắn đỏ bừng

Nó trong phòng thì tim đập thình thịch

"cái đồ biến thái, vô duyên, vô ý tứ ..... " nó rủa thầm đủ thứ trên đời

20' sau nó mở cửa bước ra và dè chừng

_này - Vương lên tiếng

_cá ... cái ....jề? - nó giật mình lấp bấp

_tôi đã làm gì cô đâu mà - Vương cười khục khục

_anh ...anh tìm tôi có việc gì ?

_xuống nhà với tôi, tôi có quà cho cô đấy - Vương nói rồi dắt tay nó lôi xuống nhà

_đây - Vương cầm một cái thùng to

_gì vậy ? - nó nhìn Vương nghi ngờ nhưng cũng nhận món quà, thấy nặng tay

Nó cuối xuống mở gói quà to tướng

_ụt ụt ....éc

_wa..................- nó thốt lên một tiếng

_anh lấy đâu ra con cute cute này thế - nó lấy tay vuốt vuốt con heo mọi

_hi... - VƯơng cũng cười thầm khi biết nó thích

_cutie cutie, moak - nó chu chu mỏ với con heo - thanks kìu nha

Vương khúc khích bỏ đi

Con heo trông iu phết, còn có đeo cả lắc cổ nữa ý

_gì thế này - nó để ý trên cổ con heo có mảnh giấy



_huh? là jề đây? - nó thắc mắc nhưng rồi cũng đi theo

Chỉ còn cánh cửa nữa thôi là có có thể bước ra sân thượng



Nó cũng làm theo

"cạch" nó mở cửa, chân mò mò tiềm kiếm đường đi

_cô mở mắt ra đi - Vương lên tiếng

Nó từ từ mở mắt, trước mặt nó lúc này là những ánh nến lung linh cực kì được xếp thành hình trái tim

ở giữa là một chiếc bánh kem

_chúc mừng sinh nhật - Vương dịu dàng

_sao? sao? anh biết - nó rất đổi ngạc nhiên lòng lâng lâng

_bí mật - Vưong cũng chỉ nói thế thôi - ước gì đó rồi thổi nến đi chứ

_ùh, dù sao cũng cảm ơn - nó tiến gần ổ bánh nhắm mắt rồi nghĩ ngợi gì đó, nó thổi nến

Vì trời cũng đã tối, những ánh nến xung quanh lại càng rực sáng

_cô ước gì vậy ? - Vương vờ thắc mắc

_điều ước của tôi, anh cần biết làm gì ?

_thì thôi, ăn bánh nào

Vương kéo nó vô giữa những cái nên chúng nó từng muỗng từng muỗng ném hương vị ngọt ngào của cuộc sống

Ăn xong chúng nó no nê lăn kềnh ra nằm ngước mặt lên trời

_này, anh biết những vì sao trên kia là gì không? - nó ngu ngơ hỏi Vuương nhưng không hề quay lại

_không - Vương trả lời cộc lốc

_người ta thường bảo mỗi vì sao trên trời tượng trưng cho một người đã khuất, và những người đã khuất ấy sẽ luôn luôn dõi theo chúng ta qua những vì sao này - nó lấy tay hứng lấy những ánh sao

_thật thế ư? - Vương ngu ngơ

_tôi cũng không biết, nhưng theo tôi mỗi vì sao lại là một ước mơ, một hy vọng mà mọi người thường mơ trong ngày sinh nhật của mình - nó vẫn tiếp tục giơ tay

_tôi không có ước mơ - Vương nói mà giọng thật cô đơn

_sao vậy ? - nó ngạc nhiên quay sang Vương

_bởi vì đơn giản, mơ chỉ là mơ mà thôi - Vương nói trông rất cô độc mà lòng hắn như buồn lắm

Chúng nó im lặng, một cơn gió nhè nhẹ thổi làm khuôn mặt nó mắt rượi

_này, anh có biết điều ước của tôi là gì không?..... - nó nói mà mặt vẫn ngước lên trời

Lại một con gió nhẹ thoàng qua, Vương đã ngủ, hắn đã thiếp đi lúc nào không hay

_đó là ........ - nó nói gì đó như thì thầm vào tai hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play