Tiếng nhạc dần chậm lại rồi ngưng hẳn, nhưng chằng hiểu sao nó cứ nhắm mắt thưởng thức không khí yên tĩnh trong lành thì

"cạch"

_này cô đang nghe lén tôi đánh đàn đấy hả? - Vương vờ quát lớn

_ơh ơh không, tui... tui chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, thôi... vậy tui đi trước - nó lấp bấp kém theo vẻ vội vã làm hắn cười thầm

"chẵng lẽ cô thích tôi luôn rồi, hừm" hắn cười cùng với ý nghĩ xấu xa (gì thế nhở?)

"trời ạh, mình nghĩ cái quái gì vậy chứ? tại sao phải lấp bấp trước mặt hắn chứ?" nó cũng tự trách vì hành động lúng túng ban nãy

Chiều hôm đó, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nó vẫn đi lòng vòng vì chả có chuyện gì để làm, hắn cứ bảo nó là người ở mà sao lúc nó chạy đến các người giúp việc khác thì ai cũng từ chối (khó hiểu nhề?), còn hắn thì lại ở phòng đọc sách, nhưng sách thì không đọc cứ đọc "ba cái gì đó" không àh (ủa, ba cái gì vậy ta? - t/g hok phải là ng` có đầu óc đen tối đâu nhá)

_dì Bảy đâu? - hắn gọi lớn

_dạ, có gì hok cậu?

_mau gọi người giúp việc mới lên đây tôi có việc còn nói với cô ta - hắn ra lệnh

_dạ

Một lúc sau

"cộc cộc cộc"

_vào đi

_anh có việc gì cần nói với tôi? - nó vẫn tò thái độ nghe lời

_cô lại đây - Vương ngoắc ngoắc

_sao cơ ạh? - nó tròn mắt chưa hiểu gì cả

_tôi bảo là cô qua đây

_vâng

_từ rầy sắp tới, cô sẽ là người hầu riêng của tôi, cô hiểu chứ? vì vậy cũng đừng có mà nghĩ đến chuyện bỏ trốn - hắn nói vẻ nghiêm túc - àh còn nữa, vì là người hầu riêng nên cô chỉ được phép phục vụ cho một mình tôi thôi cô hiểu chưa?

_vâng, tôi sẽ ghi nhớ -nó vẫn giữ thái độ abn đầu

_thôi cô ra ngoài đi

"hừm, để xem tôi sẽ làm gì cô?" - Vương cười nữa miệng

_hừm hắn ta nghĩ hắn ta là ai chứ, cái đồ già dê biến thái - nó rủa nhỏ - nhưng hok được nếu mà hắn nghe được thì chết, mày phải bình tĩnh, mày phải cố lên Ngọc Bảo àh - nó tự đánh nhẹ vào má - nhưng mà hắn không nói thì mình cũng chẳng có ý định bỏ trốn, nhưng mình nhất định phải về thăm bố mẹ

nó nói chuyện một mình một hồi cũng đi luôn.

Sáng hôm sau, tại phòng hắn

"roẹt" ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào

_này .... ai thế hở, mau đóng rèm lại, tôi còn đang ngủ mà - hắn còn nắm trên giường và quát lớn

_dậy, dậy mau, ngủ gì mà ngủ chớ, anh biết máy giờ rồi không - là nó

_gì chứ? mới có 7h, mà cô làm gì trông phòng tôi thế hở? - hắn giờ mới tỉnh

_thì đánh thức anh dậy chứ làm gì? - nó tỉnh bơ

_cái gì? ai bảo cô làm chuyện này? - hắn bực mình

_đây là nhiệm vụ của tôi, không cần ai bảo, chẳng phải hôm qua anh vừa bảo osin phải thức sớm hơn chủ mà phải không? - nó vừa nói vừa kéo chiếc chăn của hắn đang nắm đè lên

_cái con nhỏ này - VƯơng vừa giật lại thì nó mất đà ngã nhào xuống và môi chạm môi, 4 mắt nhìn nhau đắm đuối

5s rồi 10s nó mới định thần lồm cồm đứng dậy, cón hắn thì giữ nguyên trạng, còn cái chăn thì có lẽ là bị giật mạnh quá nên bay đâu mất tiêu thành ra để lộ thân hình khá trắng của hắn (ủa? còn cái quần mà)

_áhhhh, anh anh còn không mau đứng dậy mặc đồ vô hả - nó dùng hai tay bịt mắt rồi định chạy đi nhưng không những không mặc đồ vô mà còn kéo giật tay nó lại

_cô thật sự không muốn như thế này sao? - hắn vòng tay qua eo nó

_muốn muốn cái gì chứ? bỏ ra mau, đồ... đồ đồi trụy - nó đạp hắn một cái rồi bỏ chạy

"hahaha, trông cô ta thật buồn cười" - Vương còn ngồi đó cười

"trời ạh, cái quái quỷ gì thế này? sao hắn dám ... trợi ạh, cái đồ dê xòm, đồ biến thái đồi trụy,... " nó vừa chạy vừa rủa như điên

từ trong nhà ra đến ngoài vườn ai ai cũng có thể nghe thấy, họ cười cho cái sự ngượng ngùng của đôi trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play