Mưa cuối xuân, hơi đất đặc trưng nồng đậm, bao trùm khắp thành phố.
Ở bãi đỗ xe bên ngoài trước cổng quân khu, bên trong xe cayenne màu đen,
hai người đàn ông anh tuấn đang giằng co lẫn nhau. Cho đến khi Chu Diễm
ngồi phía sau mở miệng nói chuyện, Tề Xuyên mới nhìn đến Chu Diễm qua
gương chiếu hậu.
“Anh không cần lo lắng cho Mông Mông, ông nội rất thương con bé, sẽ không
làm chuyện gì đâu. Thay vào đó là anh thật sự nguyện ý vì Mông Mông chịu tất cả mọi chuyện?” Chu Diễm vắt chéo chân trên ghế sau, tựa như nói về chuyện thường ngày trong nhà.
Tề Xuyên nghi hoặc thu hồi ánh mắt, không muốn bị Chu Diễm xem thường, anh lạnh lùng hỏi: “Cậu có ý gì?”
Chu Diễm khẽ cong khóe miệng, đôi mắt thâm thúy lộ ra tia khinh thường:
“Với thân thế của anh, làm vậy có đáng không?” Lời của Chu Diễm không
giống đang lo lắng cho em gái mình, mà ngược lại tựa như đang lo ngại
cho Tề Xuyên.
Nhưng Tề Xuyên biết Chu Diễm đang thử anh. Kỳ thật anh có thể nói ra những
lời hứa hẹn cảm động vô cùng. Nhưng Tề Xuyên anh sẽ không nói dối, giống như quen Chu Mông Mông gần một năm qua, anh cũng chưa từng nói câu mà
cô muốn nghe nhất.
Với thân thế của anh, mọi thứ đang phải đối mặt thực sự khó khăn hơn những
gia đình bình thường. Tỷ như, hai năm sau anh nhất định phải trở về nước Anh, kế thừa cái tước vị có tiếng không có miếng kia. Nếu Chu Mông Mông cùng anh trở về thì phải chấp nhận sống nơi xa sứ hiu quạnh. Mà hai
người mới trải qua xung đột mâu thuẫn, Tề Xuyên khó có thể đảm bảo rằng
bản thân mình còn có thể khiến cô cả đời luôn vui vẻ hạnh phúc.
“Đó chỉ là một tước vị hư danh, sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi và Mông ở
cùng một chỗ.” Câu trả lời của anh tựa như các nghệ sĩ đối phó với các
tạp chí lớn, hoàn toàn đi theo con đường an toàn. Chu Diễm nghe xong
nhíu mày, rút chân về, khoát tay lên lưng ghế dựa của Tề Xuyên, dường
như có chút đăm chiêu nhìn Tề Xuyên, rồi lùi lại, cũng không hỏi đến
cùng, chỉ nói: “Nhưng mà, trường hợp của anh và tôi khi đó khác nhau.”
Chu Diễm bỗng nhiên thay đổi thái độ, Tề Xuyên đoán Chu Diểm hẳn có hàm ý khác.
Nhưng Chu Diễm đâu dễ dàng kể ra chuyện của mình cho người khác nghe, anh thở dài, nhắm mắt nói: “Anh trước cứ đợi qua vài tiếng đã, để ông nội dạy
dỗ Mông Mông xong rồi hẵng đi vào, như vậy cũng đỡ phải rước lấy những
phiền phức không cần thiết.”
Lúc này Tề Xuyên cảm thấy Chu Diễm nhất định là có chuyện muốn giấu diếm.
Sau đó khi nghe Chu Mông Mông kể lại, anh quả nhiên đoán không sai. Mặt
khác chẳng ai lại muốn kể chuyện đau khổ ngày xưa ra cho người ngoài
biết. Hơn nữa, Chu Diễm vốn là loại người cứng như xi-măng cốt thép.
Trong quân khu, Chu gia.
Chu Mông Mông quỳ trên mặt đất, nghe ông nội nghiêm túc kể về chuyện anh
hai, vẻ mặt của cô chuyển dần từ kinh ngạc đến không thể tin. Cuối cùng, cô cũng không biết mình có nên cảm thông bất bình thay anh hai không
nữa.
Chu Kiến Nghiệp kể hết từ đầu tới cuối, chợt Chu Mông Mông cảm thấy ông
nội tựa như già đi rất nhiều, cô nghiêng đầu nhìn cha mình Chu Bồi Sinh bên cạnh, trong mắt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Năm đó, anh hai con vì thanh danh của Sam Tuyết mà cố ý giấu sự thật không
cho chúng ta biết.” Chu Bồi Sinh thở dài, tiếp tục nói: “Sau đó ba nhờ
người điều tra, mới biết được chân tướng sự việc.”
Chu Mông Mông cắn môi, thấy anh hai thật sự quá ngốc nghếch, ngốc đến mức
hết thuốc chữa! Chu Miểu thấy khuôn mặt cô tái nhợt, đi đến bên cạnh cô, khuyên Chu Kiến Nghiệp: “Ông nội, chuyện của Mông Mông không giống của
Chu Diễm, con bé giờ còn mang thai, ông có thể cho con bé đứng lên rồi
nói tiếp được không?”
Chu Miểu thấy vẻ mặt của Chu Kiến Nghiệp dịu đi chút mới dám nâng Chu Mông
Mông dậy. Giờ phút này hai chân Chu Mông Mông bị tê liệt do máu khó lưu
thông khi quỳ quá lâu, cô có chút đứng không vững phải dựa vào Chu Miểu, đối mặt với mọi người Chu gia đề nghị: “Ông nội, cháu biết chuyện của
anh hai làm cho ông đau lòng. Nhưng cháu không phải là anh hai, cháu sẽ
không làm theo cách đó, xin ông hãy tin tưởng cháu…”
Cô nói còn chưa xong bỗng cánh cửa đột nhiên bị mở ra, những tiếng bước chân di chuyển tới gần, đi tới bên cạnh Chu Mông Mông.
Mọi người trong Chu gia ai nấy đều bất ngờ, chỉ có Chu Mông Mông cảm thấy
trên tay căng thẳng, rồi nghe người bên cạnh trầm giọng lịch sự nói:
“Lão thủ trưởng, xin ông đừng gây khó dễ cho Tiểu Mông nữa, mọi lỗi sai
là đều do cháu.”
Bỗng nhiên Tề Xuyên khiến Chu Mông Mông hoảng sợ, cho đến khi cảm nhận sự
lành lạnh của lòng bàn tay khác cô mới phản ứng lại: “Chú, anh sao…”
“Ông nội, ông đã nói xong chưa? Cho phép cháu nói vài câu được chứ?” Chu
Diễm thuận thời đi vào, tựa vào một góc phòng khách, hai tay anh đút
trong túi quần, vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang giỡn.
Chu Kiến Nghiệp nhìn nhân vật chính của câu chuyện vừa nãy xuất hiện, cánh
môi mỏng mím lại, nếp nhăn khóe mắt cũng dần hiện rõ và sâu hơn. Rõ
ràng, đây là khúc nhạc dạo trước khi nổi bão của ông.
Chu Diễm tựa như không thấy tiếp tục nói: “Chuyện trước kia là cháu đáng
đời, giờ ông đã biết rõ người trước mắt rồi chứ, nếu vậy đừng cái gì
cũng đổ lên người cháu.” Nói xong, anh nâng tầm mắt, nhìn về phía Tề
Xuyên đang bảo vệ Chu Mông Mông phía sau, tư thế tựa như gà mẹ bảo vệ gà con khỏi diều hâu.
Thật ra Chu Kiến Nghiệp và Chu Bồi Sinh đều không ngờ người Mông Mông nhà họ thích lại là Tề giáo sư lần trước được Chu Miểu mời đến ăn cơm, một
người đàn ông bình tĩnh và thâm trầm.
Chu Kiến Nghiệp cảm thấy mọi chuyện ngày càng vô lý, lời nói ra cũng càng
gay gắt hơn: “Thật là một vị giáo sư tốt, một tấm gương sáng quá nhỉ?”
Chú Kiến Nghiệp nói xong, ánh mắt Tề Xuyên hơi hạ xuống, Chu Mông Mông ở
phía sau có thể cảm nhận được ngón tay anh cứng lại. Nhưng anh vẫn lịch
sự đáp: “Ông nghi ngờ cháu, cháu có thể hiểu. Nhưng xin ông đừng nghi
ngờ tình cảm của cháu đối với Tiểu Mông. Cháu thừa nhận, mọi chuyện với
Tiểu Mông đều là cháu có chút nóng lòng muốn giữ. Nhưng không có nghĩa
là cháu không thể thay mọi người chăm sóc cô ấy cả đời.”
Nói tới đây, Tề Xuyên cúi đầu trước Chu Kiến Nghiệp và Chu Bồi Sinh: “Xin
mọi người hãy giao Tiểu Mông lại cho cháu, cháu sẽ dùng hết sức mình để
chăm sóc cô ấy.”
Cha con Chu Kiến Nghiệp nhìn sự chân thành của người đàn ông trước mặt,
nhất thời không biết nói cái gì. Hai bên căng thẳng hồi lâu, sắc mặt Chu Kiến Nghiệp càng ngày càng tái, khi mọi người còn chưa phát hiện được
sự khác thường bỗng Chu Kiến Nghiệp đứng dậy, không nói câu nào trở về
phòng.
‘Rầm’ cánh cửa phòng đóng lại, mọi người đều ngạc nhiên. Chu Miểu thấy ông
nội đột nhiên về phòng, quay người hỏi cha mình: “Ba, ông nội như vậy
là…”
Chu Bồi Sinh khẽ thở dài, cũng không trả lời Chu Miểu, nhìn Tề Xuyên nói:
“Tề Xuyên, có thể một mình vào đây một chút không?” Ông nói xong, cũng
đứng dậy đi vào thư phòng.
Lúc này, ba đứa nhỏ Chu gia nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đã tạo thành một
mặt trận thống nhất. Chu Miểu vỗ bả vai Tề Xuyên an ủi: “Ba tôi là người biết rõ phải trái, sẽ không làm khó anh.”
Chu Mông Mông cũng biết cha mình là người dễ tính, sẽ không để ý chuyện
trước kia. Nhưng cô vẫn lo lắng, nắm tay Tề Xuyên do dự, sau đó mới
buông ra. Tề Xuyên thấy cô lo lắng, theo thói quen đưa tay xoa đầu cô,
cũng không nói gì, theo sau Chu Bồi Sinh đi vào thư phòng.
Nhìn bóng dáng Tề Xuyên biến mất ở cửa, Chu Mông Mông mới thu hồi tầm mắt,
đi về phía anh hai. Chu Diễm cũng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bình thản
nói: “Con bé xấu xa, đừng có trưng cái bộ mặt như nhìn con chó nhỏ đáng
thương nhìn anh.” Sau đó vươn tay kéo cô, hai người cùng ngồi lên sô
pha.
Chu Mông Mông nghiêng người nhìn Chu Diễm, tựa như có chuyện muốn nói,
nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Chu Diễm không chịu nổi thái
độ ấp úng này, vì thế một tay khoác vai Chu Mông, xoa mái tóc ngắn của
cô, một tay khoác lên sô pha.
Anh cả Chu Miểu nhìn thấy cảnh hai anh em thắm thiết như người thân lưu lạc lâu ngày gặp lại, bỗng thấy mí mắt giật giật, sau đó nói: “Nói chung
cũng không tới mức vỡ tan hết, trước hết cứ như vậy đi! Buổi tối sở cảnh sát còn có việc, anh đi trước, có việc thì gọi anh.” Xế chiều Chu Miểu
bị cha Chu Kiến Nghiệp gọi về gấp, công việc cần xử lý còn đang chất
thành đống, anh cầm cặp tài liệu, cũng không đợi hai người em chào tạm
biệt liền bước đi.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn hai anh em Chu Diễm và Chu Mông Mông.
Chu Mông Mông tựa vào vai Chu Diễm, nhìn trần nhà phòng khách nói: “Kỳ thật đây là lần đầu tiên em thấy chú ấy như vậy. Anh hai, anh ấy sẵn sàng
cúi đầu nhận sai với ông nội và ba, em cảm thấy anh ấy hẳn là có yêu em, phải không?”
“Có lẽ vậy.” Chu Diễm khẽ cười xoa đầu cô.
Mười năm trước Chu Diễm đã hiểu ra một điều, nếu một người đàn ông sẵn sàng
làm mọi điều vì một người phụ nữ thì đó là bởi vì anh ta thực sự muốn
giữ cô gái ấy. Mà Tề Xuyên tuy rằng mặt ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng anh ta rất thương Mông Mông, Chu Diễm có thể nhìn ra được.
Khi Tề Xuyên từ thư phòng đi ra, đã gần hai tiếng rưỡi. Chu Mông Mông nhìn
khuôn mặt anh thản nhiên tựa như không có chuyện gì, cũng không biết anh và ba cô nói những gì. Vì thế cô liền đứng dậy nhào vào lòng Tề Xuyên,
ngửa đầu nhìn mặt anh hỏi: “Chú, ba em nói thế nào?”
Tề Xuyên nhìn người con gái đang lo lắng cho mình, vòng tay qua ôm vai cô, hỏi ngược lại: “Tiểu Mông, em có đồng ý trở về cùng anh không?”
**
Buổi tối hôm đó Chu Diễm cũng không ở nhà ăn cơm, anh vốn tính tặng quà cho
Mạnh Hiểu Diêu ngay khi cô tan làm. Nhưng một loạt chuyện ngoài ý muốn
xảy ra khiến anh không chỉ có mua quà không thành mà còn thiếu chút nữa
quên luôn sinh nhật Hiểu Diêu.
Lúc này anh đang lái xe, chuẩn bị tới tiệm trang sức mua quà tặng bạn gái.
Nhưng khi gần đến đột nhiên anh lại nhận được một cuộc điện thoại.
Nửa đêm ca diễn kết thúc, Mạnh Hiểu Diêu bước xuống đài, ánh đèn mờ nhạt
chiếu lên người cô, cô nhìn một góc phía quầy bar, chỗ đó vốn là nơi Chu Diễm thường ngồi, lúc này đã bị một người khác chiếm giữ. Chu Diễm
không đến, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi tới.
Buổi trưa cô đến bệnh viện, cùng bà ngoại và mẹ đón sinh nhật tuổi hai mươi, mẹ cô hỏi cô muốn gì trong năm nay, lúc đó Mạnh Hiểu Diêu nghĩ đến Chu
Diễm, cô hy vọng anh có thể cùng cô đón sinh nhật tuổi hai mươi này. Cho nên sau bữa trưa, cô đi đến cửa hàng bánh đặt một chiếc bánh kem không
ngọt, bởi vì cô biết Chu Diễm không thích đồ ngọt.
Trở lại hậu trường, Mạnh Hiểu Diêu nhìn hộp bánh kem màu hồng trên giá,
thoánh do dự một chút nhưng cô vẫn lấy điện thoại nhắn tin cho Chu
Diễmn. Đúng lúc này bỗng có người bước tới sau lưng cô.
Mạnh Hiểu Diêu nghe tiếng bước chân, giật mình, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy
ông chủ Tống Huyền núp trong bóng đêm nhoẻn miệng cười, cầm một hộp quà
nhỏ nhắn đưa ra trước mặt cô rồi nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Ông chủ… Đây là?” Mạnh Hiểu Diêu nhìn hộp màu tím xinh đẹp trong tay anh ta, có chút ngạc nhiên.
Tống Huyền kéo tay cô sang, nhét hộp quà vào trong tay cô nói: “Đây là quà
sinh nhật. Dù sao cô cũng đã công tác ở đây hơn nửa năm, tôi làm ông chủ cũng nên cảm ơn chứ.”
Hiển nhiên đối với việc nhận quà không phải là sở trường của Mạnh Hiểu Diêu, cô xấu hổ trả món quà lại cho Tống Huyền, từ chối nói: “Anh quá khách
khí rồi, món quà này tôi không thể nhận.”
Tống Huyền thấy cô đỏ mặt, có vẻ như rất xấu hổ nên cố ý cười nói: “Quà của
tôi cô không nhận, vậy nếu là của Chu Diễm thì cô có nhận không?”
“…” Mạnh Hiểu Diêu nghe xong sửng sốt, động tác tay dừng lại .
Thấy cô như vậy Tống Huyền buồn cười vỗ vai cô, cúi xuống nhìn hộp quà trong tay cô nói: “Tôi thật sự không phải là người am hiểu việc mua quà tặng
này nọ đâu, quà của cô tôi đều chuyển hết sang tiền lương cho cô rồi.
Nếu ngày nào đó cô chia tay với Chu thiếu gia thì đừng quên tôi ở nơi
này chờ cô đấy.” Tống Huyền nói xong mỉm cười rồi quay người đi ra
ngoài.
Thường nói vật họp theo loài, bạn bè của Chu Diễm thật có tính cách rất giống
anh, tựa như Tống Huyền này, mặc dù diện mạo nhã nhặn thanh tú nhưng
cũng là một nhân vật có tiếng. Đương nhiên cũng có lúc giống Chu Diễm,
cũng thích làm mấy chuyện xấu.
Mạnh Hiểu Diêu vừa định hỏi món quà này tốt cuộc là ai đưa nhưng Tống Huyền
đã biến mất ở cửa, để cô một mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn xuống hộp quà, Mạnh Hiểu Diêu khó mà tưởng tượng được Chu Diễm sẽ mua
nó? Tống Huyền biết sinh nhật cô là vì có giữ bản sao chứng minh nhân
dân của cô, còn tại sao Chu Diễm biết, có lẽ do anh ta nói cho anh.
Nhưng tại sao Chu Diễm không tự mình đưa cho cô mà lại phải nhờ đến Tống Huyền? Chẳng lẽ buổi tối anh ấy sẽ không tới?
Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Diêu cảm thấy thật rắc rối, nhìn hộp thư tin nhắn trống không, cô quyết định gọi cho Chu Diễm trước.
Điện thoại reo rất lâu, ngay lúc cô nghĩ sẽ không có ai trả lời bỗng bên kia đầu dây truyền tới một giọng nữ, nhẹ nhàng dịu dàng, rất dễ nghe.
Cô ấy lịch sự nói: “Xin lỗi, Chu Diễm hiện không có ở đây, bạn có thể đợi lát nữa rồi gọi lại không?”
Nháy mắt Mạnh Hiểu Diêu cảm thấy ngực căng thẳng, thoáng dừng một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, cô là?”
Đầu kia cũng nghe thấy được giọng của Mạnh Hiểu Diêu, do dự một chút rồi
mới trả lời: “Tôi họ Sam, là bạn học cấp ba của Chu Diễm…”
Bên kia nói chưa xong Mạnh Hiểu Diêu đã tắt điện thoại. Giờ khắc này, cô
chỉ cảm thấy lạnh lẽo, có một dự cảm bất an bắt đầu xuất hiện.
Những lời nói ngày trước Chu Mông Mông từng nói cho cô bỗng nhiên vang vọng
lại. Cô kiềm chế sự nghi ngờ, vội vàng thay quần áo, thu thập mọi thứ,
chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi cầm bánh ngọt đi về.
Vừa trở lại nơi hai người ở Mạnh Hiểu Diêu liền cố ý lảng tránh nghĩ ngợi
lung tung, cô thay quần áo ở nhà xong bắt đầu chuẩn bị buổi tối. Cô cũng cố ý lảng tránh khả năng Chu Diễm sẽ không trở về đêm nay.
Một lúc sau, trên bàn đã tràn ngập thức ăn cô làm, lúc này cô mới phản ứng
lại, không biết cô đã làm gì? Mạnh Hiểu Diêu cúi đầu nhìn món ăn mình
đang bưng trên tay, cũng không biết là vừa rồi đã hun khói chưa? Khóe
mắt cô cay cay, lồng ngực tựa như bị ai bóp nghẹt, rất khó chịu.
Cô cười, sau đó tự nói với mình: “Nhiều đồ ăn như vậy, một mình mình ăn
sao cho hết?” Rồi cô lại vào tủ bếp lấy ra vài hộp sạch, bỏ toàn bộ thức ăn trên bàn đem cất. Giống như bình thường, cô cởi tạp dề, quay lại và
ngồi trên sô pha mở tivi.
5 phút sau, trong phòng khách vang lên tiếng cười gượng của Mạnh Hiểu
Diêu. Mà lúc này trong tv đang phát bộ phim ‘Đông Tây Thành’, vương gia
nhìn Hoàng dược sư lưu luyến nói “Anh yêu em” .
Bộ phim này Mạnh Hiểu Diêu đã xem trên năm lần, nhưng nay xem lại không
thấy hay bằng ngày trước. Ngay đoạn vương gia nói “Anh yêu em”, cô cười
đến mức không thể ngừng lại.
Cũng ngay lúc cô cười đến mỏi mệt thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô giật mình, nhìn ra phía cửa.
Nháy mắt tâm trí Mạnh Hiểu Diêu trống rỗng, hoang mang đứng dậy chạy ra
ngoài. Thậm chí còn chưa mở cửa cô đã hô to: “Anh Tiểu Diễm, anh đã về?”
Nhưng khi nhìn thấy được người đàn ông đứng ngoài, máu toàn thân cô như chảy
ngược lại khiến cô không khỏi run lên. Bởi vì lúc này, người đứng bên
ngoài không phải là Chu Diễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT