Ps: Tới chương này thì bí mật về thân phận cũng như quá khứ của Tề Xuyên đã dần dần bại lộ. Không ai là hoàn hảo hết, kể cả Tề Xuyên cũng vậy. Do
vậy đọc mấy chương sau các nàng sẽ cảm thấy khá rắc rối về mối quan hệ
của hai người nhưng khi đọc mấy chương sau nữa, các nàng sẽ hiểu rõ tất
cả mọi chuyện. Vì vậy ta cảnh báo trước cho các nàng, nhớ lên tinh thần
sẵn trước khi đọc ^^
Buổi sáng, Chu Diễm vừa đưa Mạnh Hiểu Diêu đến trường thì nhận được điện thoại của Tống Huyền.
“Diễm thiếu, chuyện chú nhờ anh điều tra anh đã điều tra xong, có thời gian thì chú đến quán bar một chuyến đi?”
“Giờ em tới ngay.”
Tắt điện thoại, Chu Diễm liền lái xe đến quán bar. Ban ngày ở đây không
giống như buổi đêm náo nhiệt ồn ào, mà ngược lại là một căn phòng tối om rất yên tĩnh.
Bên ngoài không bật đèn, bên trong chỉ có vài ngọn đèn tường sáng le lói,
Chu Diễm đi vào. Tống Huyền dựa vào ghế sô pha trong văn phòng nhìn tập
tư liệu trong tay, nghe tiếng bước đi vào mới từ từ gấp tập tư liệu lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy Chu Diễm thì đuôi mày khẽ nhếch lên, nói:
“Diễm thiếu, chú lái tàu vũ trụ đến à?” Lại liếc đồng hồ treo tường bên
cạnh, còn chưa tới 10 phút, chậc, quá nhanh.
Chu Diễm với tay mở đèn lên, không chút để ý hỏi: “Ở đâu?”
Tống Huyền giơ tập tư liệu trong tay lên: “Cả hai người đều ở trong này, mà
anh nói Diễm thiếu này, chú không có việc gì hay sao mà nhờ anh điều tra anh ta hả? Mạnh Hiểu Diêu thì còn hiểu được, anh biết chú có ý với cô
ấy. Nhưng đây là cháu ngoại của Khúc gia giàu nhất thành phố H đó, có
chuyện gì xảy ra vậy? Vì điều tra chuyện của anh ta mà anh phải liên hệ
với người quen bên Mỹ đấy, mất không ít công sức đâu!”
Tuy nói anh em Tống gia bình thường thích ba hoa chích chòe, nhưng một khi
đã làm việc thì rất nghiêm túc. Chu Diễm mất kiên nhẫn giật tư liệu
trong tay Tống Kỳ, xem qua vài tờ, đôi mày lưỡi mác dần díu chặt.
Anh còn chưa mở miệng hỏi Tống Huyền, Tống Huyền đã hăng hái nói: “Chúng ta khoan nói chuyện của Mạnh Hiểu Diêu. Cháu ngoại Khúc gia tên là Tề
Xuyên phải không, chuyện của anh ta có thể viết thành tiểu thuyết truyền kỳ được đó. A đúng rồi, mẹ anh ta ngoài là đại tiểu thư khúc gia Khúc
Nghiên Thanh thì năm đó còn là đệ nhất mỹ nhân ở thành phố H, cha anh ta là Tề Mộ, nghe nói hiện đang là dòng dõi quý tộc nước Anh. Hơn nữa cha
anh ta còn lập mấy công ty ở Wall Street, giá trị tài sản có thể nói là
hơn một trăm tỷ.” Nói tới đây, Tống Huyền cầm chai rượu vang trên bàn
rót đầy một ly, sau đó đưa cho Chu Diễm rồi cười nói: “Anh có xem qua,
em gái chú chẳng phải cùng anh ta làm giấy chứng nhận kết hôn ở Las
Vegas cuối năm ngoái còn gì, xem ra người Chu gia chú cuối cùng cũng có
một cuộc hôn nhân tốt ah, một đại gia giàu như thế, Mông Mông xem như cả đời không cần lo ăn lo mặc rồi.” (Khiếp, Tề giáo sư giàu quá ==)
“Shit, mẹ nó, cho dù Mông Mông không lấy anh ta, cả đời cũng không cần lo ăn
lo mặc.” Chu Miểu lạnh lùng liếc Tống Huyền, cầm tư liệu vỗ trên bàn
hỏi: “Còn về bạn gái trước của anh ta thì sao?”
Tống Huyền nghe anh hỏi, ’a’ một tiếng sau đó trả lời: “Nói cũng kỳ, trước
kia Tề Xuyên có qua lại với hai cô gái, một là bạn học thời đại học, một là một vị hôn thê được gia đình sắp xếp. Hai người đều rất xinh đẹp,
đáng tiếc người đầu thì chết, người sau thì bị điên. Hơn nữa… Lúc hai cô nàng gặp chuyện không may vẫn đang còn qua lại với anh ta.”
Chu Diễm bỗng giật mình, nét mặt lạnh đến cực điểm: “Có điều tra ra nguyên nhân tại sao không?”
“Không có, nhưng xem ra không có liên quan đến Tề Xuyên.” Tống Huyền nói xong
bỗng nhớ tới điều, thần sắc quái dị nhìn Chu Diễm: “Chỉ có điều… trong
lúc điều tra anh vô tình phát hiện Tề Xuyên có đến gặp bác sĩ tâm lí.”
(Đổ mồ hôi ==)
“Cái gì?” Chu Diễm cả kinh.
**
Tối nay Chu Mông Mông vô cùng bực bội, do vậy quyết định ngủ ở phòng khác.
Tề Xuyên ngồi bên giường, cầm quyển sách mới lật sang trang hai, bỗng thấy Chu Mông Mông lôi áo ngủ hồng nhạt của cô trong tủ xuống rồi đi ra
ngoài.
“Tiểu Mông.” Anh bất đắc dĩ gọi cô một tiếng, Chu Mông Mông không quay đầu nói: “Hôm nay em muốn ngủ một mình.”
Nói xong liền bước sang phòng bên cạnh. Tề Xuyên nhìn cánh cửa trống rỗng,
nhớ lại khi nãy cô khóc đến sưng cả mắt, đau lòng thở dài.
Không lâu sau Tề Xuyên nhận được một tin nhắn, là em trai thứ tư Tề Mông gửi đến: “Anh, mau vào game.”
Lúc này Chu Mông Mông ở phòng bên cạnh ngồi chéo chân trên giường , khuôn mặt nhỏ nhắn bực tức gõ lạch cạch lên bàn phím laptop.
Trên màn hình là ngoại thành Dương Châu trong game Kiếm Hiệp, một nữ nhân
vật phái Đường môn cũng giống như Chu Mông Mông lúc này, ngồi chéo chân
trên đất, hai mắt nhắm lại ngồi thiền. Mà bên cạnh cô là nhân vật của Tề Mông trong game, một trang phục màu tím lộ lưng của nam nhân vật phái
Ngũ độc, cầm trong tay một cây sáo trúc xinh đẹp màu cam, đứng trước mặt cô, phía sau còn mang theo pet rắn hổ mang cực độc.
[Mông Mông Trư]: (-.-) Em và chú ấy lại cãi nhau!
[Tề Thiên Đại Thánh] : …
[Mông Mông Trư]: Em cảm thấy giữa em và chú ấy có khoảng cách rất lớn!
[Tề Thiên Đại Thánh] : …
[Mông Mông Trư]: Sao anh không phản ứng lại!
[Tề Thiên Đại Thánh] : Em muốn anh nói gì? Chẳng lẽ muốn anh chúc phúc hai người đầu giường cãi nhau cuối giường hòa à?
[Mông Mông Trư]: …
[Tề Thiên Đại Thánh] : Lần này lại là chuyện gì?
Đột nhiên tay Chu Mông Mông dừng lại, sau đó mới gõ tiếp: Anh Nghiêm Đông thôi học rồi, là vì chú ấy.
[Tề Thiên Đại Thánh] : Thôi học? Có nghiêm trọng như vậy hả? Tuy nói anh
trai anh có chút thâm hiểm, biến thái nhưng cũng không đến mức bức người ta đến thế? Nhưng mà.. Cũng có thể.
Cô nhìn [Tề Thiên Đại Thánh] mới đó đã lật lọng trên màn hình, khuôn mặt
nhỏ nhắn không khỏi rối rắm, cũng không muốn nói thêm gì nữa, gõ tiếp:
hôm nay em muốn đánh công phòng, anh tới không?
Lúc này ở nước Mỹ xa xôi cách chỗ cô cả một Thái Bình Dương. Tề Mông phiền
muộn ngồi trước máy tính, thở dài, sau đó nhanh chóng trả lời: Em chờ
anh một lát, anh gọi đại thần đến cùng đi.
Còn chưa đến một phút, một người Mông Mông không ngờ tới bất ngờ xuất hiện trong đội của họ.
[Mông Mông Trư]: [Người Nuôi Heo] Anh…
[Tề Thiên Đại Thánh] : Anh ta là đại thần trong bang anh, đến đây, hai người bắt tay đi!
[Người Nuôi Heo]: *bắt tay*
[Mông Mông Trư]: … *bắt tay*
[Tề Thiên Đại Thánh] : Tốt lắm, một nhà hòa thuận!
[Mông Mông Trư]: Sao em có cảm giác không đúng chỗ nào nhỉ!
[Tề Thiên Đại Thánh] : Không đúng chỗ nào? Anh ta không phải bữa trước nhận em làm đồ đệ à? Mọi người đều quen, còn không phải là người một nhà thì là gì?
[Mông Mông Trư]: …
[Tề Thiên Đại Thánh] : Được rồi, xuất phát đến chiến địa thôi! Để anh bảo vệ cho hai người!
**
Lần này là lần thứ năm Chu Mông Mông đánh công phòng, đơn giản mà nói, công phòng chia làm hai phe đối địch, một phe là bên tốt, một phe là bên ác. Nhiệm vụ công phòng bên tốt chủ yếu tập trung giết BOSS ác ở Côn Luân,
mà nhiệm vụ công phòng bên ác cũng chủ yếu tập trung giết BOSS tốt ở Núi Nam Bình. BOSS là NPC trong game (nghĩa là một nhân vật cố định trong
game, không điều khiển được).
Đám người[Mông Mông Trư] gia nhập liên minh kẻ ác, đầu tiên là tiến đến Núi Nam Bình, nhiệm vụ là phải giết BOSS tốt, trong liên minh có hai mươi
người, nhưng vì không có chỉ huy chỉ đạo nên trên cơ bản là một mớ hỗn
loạn. Mà đặc biệt là nhân vật[Mông Mông Trư] cứ xông thẳng về phía trước như thế thì cơ hội sống sót rất khó. Cả đám đi qua đều nằm chết la
liệt.
Nhưng [Mông Mông Trư] lại không chết lần nào, thẳng một đường không chỉ có
mấy Boss tốt chặn đường bị giết mà thậm chí máu còn không tụt xuống nổi
một phần tư. Bởi vì… phía sau cô có hai người bảo vệ.
[Tề Thiên Đại Thánh] : Anh nói này, nhị sư muội ah, một con heo như em chạy nhanh như vậy làm gì? Anh vắt sữa, nhanh đến mức vắt phải không khí rồi này!
[Mông Mông Trư]: Đừng vớ vẩn, hôm nay em sẽ giết giết giết!
[Tề Thiên Đại Thánh] : Sư phụ nàng heo, anh phải nói gì đi chứ?
[Người Nuôi Heo]: Tôi theo cô ấy.
[Tề Thiên Đại Thánh] : …
Cũng đúng lúc này ba người bọn họ đã chạy tới nơi BOSS tốt tụ tập, một vòng
xung quanh cùng trên chữ đầu màu đỏ là BOSS đứng đầu. Đương nhiên, trong mắt BOSS tốt thì một vòng xung quanh bọn họ và chữ trên đầu cũng là màu đỏ (cùng một đội sẽ hiển thị màu xanh).
Trong nháy mắt ba người bọn họ bị mười BOSS trong phe đối địch bao vây.
[Tề Thiên Đại Thánh] : Mẹ ơi! Cho dù anh tự xưng đại thần cũng biết BOSS
tốt nhiều như vậy cũng giết không nổi ah! Nhị sư muội, đều tại em, chết
rồi chắc chắn sẽ bị chúng nó giẫm xác!
[Mông Mông Trư]: Hừ! Có chết cũng phải chết nặng tựa Thái Sơn! Bà đây hôm nay tâm tình không tốt, cho dù chết bà cũng phải tìm cái đệm lưng!
Cô còn chưa nói xong đột nhiên một tiếng pháo vang lên, sau đó kỹ năng
tàng hình của Minh giáo bị phá, máu cô liền tụt xuống hơn một nửa. Không đợi mọi người kịp phản ứng, [Người Nuôi Heo] đã bắn ra ba mũi tên truy
sát, nháy mắt ba BOSS tốt chết tại chỗ.
Trong lúc Chu Mông Mông kinh ngạc nhìn màn hình, bên khung tổ đội bỗng có người nói: nhảy lên.
Cô vội vàng dùng kỹ năng bay nhảy, vừa nhảy lên thì một trận tàng kiếm
liền vụt tới cách cô một bước chân bị một mũi tên lông vũ đánh bay, sau
đó tất cả lâm vào mê hồn châm, rồi sau đó… rồi sau đó đã xong.
Trận này bao vây chiến đấu, thật sự đánh đến nhiệt huyết sôi trào, nhưng quá tàn nhẫn! Chu Mông Mông nhìn một đám thi thể đều ngã xuống đất không
dậy nổi, lau mồ hôi lạnh trên đầu, lẩm bẩm nói: “Khiếp quá! Nhưng như
vậy xong rồi à?”
Giờ phút này bọn họ đã thành công chiếm lĩnh đỉnh núi Nam Bình, nhiệm vụ
công phòng lấy một địch mười, hoàn toàn thắng lợi. Lúc đó [Người Nuôi
Heo]và [Tề Thiên Đại Thánh] phối hợp đến kinh thiên-động địa-quỷ
khiếp-thần sầu. Mà Chu Mông Mông cảm thấy mình ngoài việc cứ đi về
trước, tránh công kích, được người ta bảo vệ thì hầu như chẳng có ích
lợi gì. Về phần sư phụ [Người Nuôi Heo] của cô, sau khi chiến thắng thì
lãnh đạm đứng bên cạnh cô, bị một đám tổ đội ngưỡng mộ sùng bái.
Đang lúc cô có chút chán nản thì cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài mở
ra. Chu Mông Mông giật mình, ngẩng đầu bỗng khóe mắt thoáng thấy [Tề
Thiên Đại Thánh] gửi trò chuyện mật cho cô.
Nhìn người đàn ông anh tuấn đứng cạnh cửa, mắt Chu Mông Mông hơi ướt, mím môi gấp laptop lại.
Tề Xuyên thấy cô còn giận, thở dài nhẹ nhàng đi qua, một tay cầm laptop
trong lòng cô đặt lên giường rồi khom người bế cô đang ngồi lên, nói:
“Buổi tối anh đã quen ngủ hai người, một người anh ngủ không được.”
Nhìn đôi mắt đen luôn bình tĩnh, Chu Mông Mông dỗi: “Chú, anh rất bá đạo! Nếu anh không giải thích cho em, cần gì phải…”
“Tiểu Mông, em phải tin anh so với bất kể ai đều quan tâm em nhất.” Giờ khắc
này Tề Xuyên không cho Chu Mông Mông cơ hội tức giận, anh nhìn cô, mắt
đối mắt. Cô có thể nhìn ra lúc nói lời này, ánh mắt anh rất chân thật và đáng tin.
Tựa như khi nãy [Tề Thiên Đại Thánh] nói : đúng rồi, anh quên nói cho em,
đừng nhìn anh trai anh bình thường trông thản nhiên cao thượng, kỳ thật
tính chiếm hữu đã trầm trọng đến mức khó hiểu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bây giờ mới là trường hợp đầu tiên, về
sau cho dù xảy ra chuyện gì, xin hãy tin tưởng chú của chúng ta là một
người đàn ông tốt, được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT