Ở ký túc xá giảng viên H đại, Tiểu Lý mang hai hộp cơm trưa mới mua từ
căn tin về, lên đến tầng 3 liền thấy bạn cùng phòng Tôn Nghiêm Đông đang dựa vào hành lang hút thuốc, nhìn nét hốc hác tiều tụy thật sự không
nói nên lời.
Lại nói kể từ buổi tối ba ngày trước, Tôn Nghiêm Đông say mèm trở về ký túc xá, đã có chút kỳ lạ.
Tiểu Lý đi qua, dùng bả vai huých nhẹ Tôn Nghiêm Đông hỏi: “Nghĩ cái gì thế? Sao xuất thần như vậy?”
Tôn Nghiêm Đông quay đầu nhìn Tiểu Lý, một tay đón nhận hộp cơm từ tay anh
ta, gạt tàn thuốc vào lan can nói: “Hôm nay lại phiền cậu mua cơm, cảm
ơn.”
“Cậu nói gì vậy, dù sao cũng tiện đường mà.” Tiểu Lý cười, nâng tay vỗ vai
anh rồi nói: “Qua lâu rồi nhưng mình vẫn không hiểu, với gia cảnh nhất
nhì thành phố như cậu, có cơ hội tại sao không ra nước ngoài mở rộng
kiến thức? Ngược lại, lại ở trong nước làm một giảng viên nhàm chán.
Huống chi, trong cuộc thi GRE cậu chẳng phải đứng đầu cả nước còn gì?”
Lời của Tiểu Lý khiến Tôn Nghiêm Đông thoáng ngẩn người. Kỳ thật bắt đầu từ năm ngoái, cha mẹ anh đã khuyên anh ra nước ngoài học thêm. Tuy anh
cũng có ý nghĩ này nhưng vẫn do dự. Bởi vì lúc ấy trong lòng anh vẫn có
một người. Nếu anh ngay cả một câu thích cũng chưa nói mà đã sang nước
ngoài như thế, có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Nhưng Tôn Nghiêm Đông vạn lần không ngờ mình vẫn chậm một bước. Bao bọc người ấy mười mấy năm trời, thế mà trong nháy mắt người ấy đã lao vào vòng
tay của một người khác, anh cảm thấy thật chua xót.
Trong lúc Tôn Nghiêm Đông đang u sầu suy nghĩ, điện thoại trong phòng bỗng
nhiên vang lên, Tiểu Lý vội vàng vào phòng nhận điện thoại, chưa nói vài câu liền gọi Tôn Nghiêm Đông ở bên ngoài: “Đông Tử, là điện thoại của
Mục giáo sư.”
Tôn Nghiêm Đông ngạc nhiên, đi vào phòng đặt hộp cơm lên bàn rồi nhận lấy điện thoại trong tay Tiểu Lý.
“Mục giáo sư, tìm em có chuyện gì ạ?” Anh hỏi.
Mục giáo sư là giáo sư hướng dẫn có thâm niên nhất H đại, Tôn Nghiêm Đông
là một trong bốn người ông hướng dẫn. Lần này ông bất ngờ gọi điện cho
anh, không biết có phải về chuyện luận văn hay không.
“Tiểu Tôn, điện thoại của em sao lại tắt vậy?” Giọng nói khàn khàn của Mục giáo sư từ điện thoại truyền qua.
Tôn Nghiêm Đông nghe ông hỏi vậy mới nhớ: “A, em quên sạc. Mục giáo sư, thầy có việc gấp sao?”
Mục giáo sư thở dài: “Luận văn em viết thế nào rồi?”
“Gần đây em đang tìm kiếm tài liệu.” Tôn Nghiêm Đông trả lời, tiếp theo còn
nói: “Em cũng đang muốn tìm thầy để thảo luận về tên đề tài luận văn một chút.”
Anh còn chưa nói xong chợt nghe tiếng Mục giáo sư ở bên kia ho khan, bởi vì lớn tuổi nên giọng nói có chút yếu ớt: “Tiểu Tôn à, thầy muốn nói cho
em một tiếng, tuần trước bệnh cũ của thầy tái phát, ngày kia phải làm
phẫu thuật. Vì vậy thầy đã xin ban giám hiệu cho thầy nghỉ một tháng
dưỡng bệnh. Lại nói thầy thật có lỗi với các em, không thể làm tròn
trách nhiệm của một người hướng dẫn.”
Hơn bảy mươi tuổi, Mục giáo sư cũng giống như rất nhiều người cao tuổi khác bị cao huyết áp và bệnh tim. Tôn Nghiêm Đông hiểu được: “Thầy cố gắng
tĩnh dưỡng, về chuyện luận văn cũng không quá gấp gáp đâu ạ.”
“Tuy không gấp, nhưng thầy đã tìm một người tạm thời thay thầy hướng dẫn cho các em.”
Nghe mục giáo sư nói như vậy, Tôn Nghiêm Đông tựa như nghĩ tới điều gì nhưng cũng không để ý lắm. Nhưng lời tiếp theo của Mục giáo sư lại khiến anh
chấn động: “Thầy đã đề đơn lên ban giám hiệu nhà trường nhờ Tề Xuyên
giáo sư tạm thời làm người hướng dẫn cho các em. Hơn nữa, cậu ta cũng đã đồng ý. Tuy rằng Tề giáo sư vừa mới tới trường chúng ta nhưng cậu ta
rất được…”
Sau câu đó Tôn Nghiêm Đông không nghe vào câu nào nữa. Lúc này anh chỉ cảm
thấy Mục giáo sư nhất định là đang đùa mình. Không lâu sau Tiểu Lý thấy
Tôn Nghiêm Đông tắt điện thoại nhưng không nói tiếng nào, không biết Mục giáo sư nói gì khiến cậu ta như vậy, vì thế anh ta quan tâm hỏi: “Đông
tử, không có chuyện gì chứ?”
Tôn Nghiêm Đông đang suy nghĩ bỗng bừng tỉnh, nét mặt kỳ lạ nhìn Tiểu Lý nói: “Không có gì.”
Nhưng Nghiêm Đông vừa nói xong, lại mượn động của Tiểu Lý đi ra ngoài. Tiểu
Lý nhìn theo cái bóng kia, lại nhìn hộp cơm còn chưa mở ở trên bàn, gãi
đầu lẩm bẩm: “Đến cơm cũng chưa ăn, còn muốn đi đâu nữa?”
**
Bởi vì ngày mai là cuối tuần, Chu Mông Mông theo lẽ thường trở về nhà. Thật ra lần này về nhà cô đã chuẩn bị tìm anh hai ký đơn giúp mình. Hơn nữa, Tề Xuyên cũng hy vọng cô có thể chuyển qua ở cùng với anh. Dù sao đối
với phụ nữ có thai mà nói, phải sống trong trường thật sự rất bất tiện.
Nhưng vừa mới đến cửa cô bỗng nghe thấy giọng nói dì Chương Tử mẹ của Tôn
Nghiêm Đông đang cùng một người phụ nữ trung niên khác trò chuyện.
“Cha mẹ đều rất tốt, năm trước vừa tốt nghiệp thạc sĩ, bây giờ đang làm việc trong hiệp hội của chúng tôi, vừa có thể chịu khổ, phẩm hạnh lại không
thể chê.”
“Thủ trưởng, ông xem giới thiệu cho ai thì hợp?”
Nghe đoạn đối thoại này, Chu Mông Mông đi vào phòng khách liền thấy dì
Chương tay cầm ảnh giơ ra trước mặt ông nội. Nhìn hai người coi ảnh, bà mối lộ vẻ vui mừng, Chu Mông Mông nhìn ngoài cửa sổ, xem ra hội phụ nữ
tới đây là để đẩy mạnh tiêu thụ.
Nhớ lại từ năm ngoái sau khi anh cả ly hôn, hội phụ nữ mà dì Chương đang
làm thường xuyên tới giới thiệu đối tượng cho anh. Hơn nữa, anh hai mới
từ quân khu về, cứ theo cái đà này, có lẽ dì Chương đang nóng lòng muốn
xử lý mấy lỗ hổng “nhà góa vợ” của nhà cô đây.
Hội phụ nữ mỗi người một câu giới thiệu cùng tuyên truyền hôn nhân, Chu
Mông Mông không khỏi cảm thấy buồn cười, ho nhẹ một tiếng rồi cầm mấy
tấm ảnh trên bàn nhìn nói: “Cô gái này trông rất phúc khí, có lẽ sẽ
khiến chồng phát đạt.”
Mông Mông về nhà, dì Chương liền cười nói: “Không nghĩ tới Mông Mông nhà ta
cũng biết xem người nha, dì cũng thấy cô bé này rất tốt, đủ xứng với anh trai con.”
Nghe dì nói xong Chu Mông Mông thiếu chút nữa bị nghẹn chết, cô chỉ tùy tiện nói chơi, nhìn lại người trong ảnh mặt to như cái mâm, mũi thì bè ra,
mắt thì ti hí, đột nhiên Chu Mông Mông cảm thấy tiền đồ của hai anh trai có chút u ám.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, cô ho khan hỏi câu khác: “Dì Chương chuẩn bị giới thiệu cô gái này cho anh cả hay anh hai ạ?”
Nghe Mông Mông hỏi, dì ngồi bên cạnh dì Chương Tử có chút nóng vội, chen vào trả lời cô: “Tiểu Mẫn nói cả hai đều được, nếu không đều gặp mặt cả
hai?”
“Đều gặp mặt á?” Khóe miệng Chu Mông Mông giật giật, không nghĩ tới cô gái
Tiểu Mẫn này không những chỉ có tướng phúc khí, mà khẩu vị cũng rất
nặng.
Cô nghiêng đầu nhìn sang ông nội Chu Kiến Nghiệp hỏi: “Ông nội, việc này phải chờ ngài phê chuẩn trước.”
Chu Kiến Nghiệp nghe Mông Mông nói, nét mặt già nua vốn có chút nghiêm túc
giờ lại càng thêm trầm tư, hắng giọng nói: “Thật ra Tiểu Miểu và Tiểu
Diễm cũng đã đến lúc nên kết hôn, nhưng mà hai đứa nó ham làm việc quá,
nếu có cơ hội gặp mặt tìm hiểu một chút thì tốt. Nhưng mà, cô gái này
ông cảm thấy…”
**
Bữa tối ngoại trừ Chu Miểu do phải làm việc không về được, còn lại tất cả đều ở nhà.
Ba thế hệ trong nhà đang ăn cơm, bỗng Chu Mông Mông liếc nhìn Chu Diễm bên cạnh, tự hỏi tại sao sau khi trở về anh hai vẫn không nói chuyện với
mình. Cũng không biết có phải do chuyện ngày qua hay không.
Thật ra Chu Mông Mông biết anh hai thương cô cho nên mới cảnh báo trước cho
Tề Xuyên. Vì thế cô chủ động gắp một miếng thịt to mà Chu Diễm thích ăn
nhất, bỏ vào trong bát anh.
Chu Diễm thấy một cánh tay nhỏ bé gắp thịt vào trong bát cho mình, ngẩng
đầu thấy Mông Mông áy náy nhìn anh nói: “Anh hai, đây là thịt anh thích
ăn nhất, anh ăn nhiều một chút.”
Trông cô bộ dáng cẩn trọng, Chu Diễm thở dài, đưa tay xoa đầu cô. Động tác
yêu chiều của Chu Diễm khiến sống mũi cô cay cay, sụt sịt mỉm cười nhìn
anh.
Hai anh em đang xúc động, Chu Kiến Nghiệp đột nhiên hỏi Chu Diễm: “Tiểu
Diễm, năm nay cháu cũng sắp tới hai mươi bảy tuổi rồi nhỉ? Ở bộ đội có
lẽ đã quen rồi ha?”
Chu Diễm thấy ông nội bỗng nhiên quan tâm tới mình, ngạc nhiên một chút
sau đó trả lời: “Ngài cũng không phải chưa từng sống trong bộ đội, có
chuyện gì xin ngài cứ nói thẳng ra.”
Chu Kiến Nghiệp tức giận nở nụ cười: “Thằng nhóc láo xược này! Xem ra ông
Trương cũng ăn không ít cực khổ của cháu!” Nói xong, ông lại nhìn về
phía con trai mình Chu Bồi Sinh nói: “Bồi Sinh à, hôm nay mẹ tiểu Tôn
tới đây, nói muốn giới thiệu đối tượng cho hai đứa con của con đó.”
Chu Bồi Sinh nghe cha nói, cảm thấy cũng không có gì, dù sao vợ Tôn gia Chương Tử mỗi năm đều làm vậy, nên không lấy làm lạ.
“Ba, ý kiến của mấy đứa quan trọng hơn.”
Ông vừa nói xong Chu Diễm liền đặt bát cơm trống không xuống, đứng dậy nhìn mọi người nói: “Đêm nay cháu và bạn có hẹn nên đi trước. Mọi người cứ
từ từ ăn.”
Anh xoay người về phòng thay quần áo, Chu Mông Mông cũng gắng ăn cho xong,
sau đó không dám nhìn mặt ông nội bị xị liền theo Chu Diễm đi vào
phòng.
Vào phòng đã thấy Chu Diễm cởi áo, dáng người cân đối rắn chắc khiến cho đôi mắt cô tỏa sáng, chậc chậc vài tiếng.
Chu Diễm nghe tiếng dĩ nhiên biết là cô em gái nghịch ngợm. Anh mặc quần
áo, cầm ví tiền cùng di động trên bàn cất vào túi quần sau, bước qua xoa đầu cô hỏi: “Em đi vào đây làm gì?”
“Em đến để thông báo tình hình cho anh!” Chu Mông Mông không biết lấy đâu
ra mấy ảnh chụp, giơ lên trước mặt Chu Diễm nói: “Anh xem đây ảnh mấy cô gái mà hôm nay dì Chương mang đến. Dáng người đẹp nhân cách tốt em đều
để lại cho hai anh. Một số ít ông nội không thích, em thấy cũng khó
nhìn nên giúp hai anh khéo léo từ chối. Anh thử nhìn xem, nếu anh không
thích em sẽ từ chối hết.”
“Không cần nhìn, anh không có hứng thú.” Chu Diễm nói xong, nghiêng người mở cửa.
Chu Mông Mông ngạc nhiên, cô cũng không phải không biết trong lòng anh hai
khó chịu. Nhưng mà mọi chuyện đã qua nhiều như vậy, sao anh hai cứ mãi
cố chấp như thế?
“Anh hai, em biết mấy năm nay trong lòng anh vẫn có một vướng mắc. Nhưng bây giờ chị Sam Tuyết đã kết hôn, anh cũng nên bỏ đi. Thật ra ông nội rất
quan tâm đến anh.”
Thấy cô lo lắng nói, Chu Diễm cười lạnh: “Quan tâm? Nếu ông nội thật sự quan tâm tới anh, năm đó sẽ không tàn nhẫn như vậy, anh cũng sẽ không phải
đi đến vùng núi xa xôi ngay cả điện thoại cũng là vật phẩm xa xỉ, năm
năm làm lính!”
“… Anh hai.”
Lời nói Chu Diễm khiến cho Mông Mông nhất thời không biết an ủi thế nào,
nhìn anh hai mở cửa đi ra ngoài, cũng không thèm chào ông nội và ba
liền ra khỏi nhà. Cô cảm thấy mệt mỏi, về lại phòng mình, khóa cửa, cầm
di động gọi điện thoại cho Tề Xuyên.
Nhưng điện thoại vừa thông bỗng nhiên tắt máy. Tâm trạng Mông Mông vốn đang ủ rũ lúc này bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng gọi lại, nhưng lúc này lại là “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách
vui lòng gọi lại sau!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT