Trương Thúy Sơn nói:

- Việc này tại ha không làm chủ được, phải nhờ sư tôn định đoạt.

Ông già nói tiếp:

- Du nhị bị thương, Trương ngũ đơn độc. Ngươi có một mình làm sao địch lại bọn ta bây nhiêu người.

Nói xong y thò tay vào trong lưng lấy ra một đôi phán quan bút, đầu bút đúc hình đầu rắn. Trương Thúy Sơn có ngoại hiệu là Ngân Câu Thiết Hoạch, tay phải sử dụng phán quan bút, nên trong võ lâm dùng phán quan bút để điểm huyệt chàng đều biết rõ, nay nhìn thấy xà đầu song bút này, trong lòng rung động. Trước đây chàng đã từng nghe sư phụ nói qua, nước Cao Ly có một phái sử dụng phán quan bút, đầu bút đúc hình rắn, chiêu số và phương pháp điểm huyệt khác hẳn Trung Thổ, đại khái là theo cách âm nhu tàn độc của loài rắn, chiêu số linh động, tên gọi là phái Thanh Long. Cao thủ xuất danh của phái đó họ Tuyền, còn tên là gì chính sư phụ cũng không biết. Chàng ôm quyền hỏi:

- Tiền bối có phải thuộc phái Thanh Long ở Cao Ly không? Không biết xưng hô với Tuyền lão gia tử thế nào?

Lão già đó hơi kinh ngạc, nghĩ thầm: "Xem ngươi chừng ba mươi tuổi, nhưng sao kiến thức rộng đến thế, biết được lai lịch của ta". Lão già đó chính là chưởng môn phái Thanh Long bên Cao Ly tên là Tuyền Kiến Nam, được bang chủ Tam Giang Bang ở Lĩnh Nam đem hậu lễ mời sang. Y mới đến Trung Thổ, chưa từng ra tay bao giờ, nào ngờ vừa ra mặt đã bị Trương Thúy Sơn nhận ra. Y giơ đôi bút khua một cái, nói:

- Lão phu chính là Tuyền Kiến Nam đây.

Trương Thúy Sơn nói:

- Phái Thanh Long ở Cao Ly trước nay không qua lại gì với võ lâm Trung Thổ, không biết phái Võ Đang đắc tội gì với Tuyền lão anh hùng, xin cho biết rõ.

Tuyền Kiến Nam lại nhếch mép, nói:

- Lão phu với các hạ không thù không oán, người Cao Ly chúng tôi cũng biết Trung Thổ có phái Võ Đang, Võ Đang thất hiệp đều là người tốt hành hiệp trượng nghĩa. Lão phu chỉ hỏi các hạ một câu: Kim Mao Sư Vương trốn ở đâu?

Tuy câu đó không phải là vô lễ nhưng cách nói rõ ràng uy hiếp, lại múa đôi phán quan bút, ra lệnh cho bọn người kéo tới vây quanh xe lừa, rõ ràng ý nói nếu không cho biết chỗ ở của Tạ Tốn họ sẽ ra tay động võ. Trương Thúy Sơn nói:

- Nếu như tại hạ không nói thì sao?

Tuyền Kiến Nam nói:

- Trương ngũ hiệp võ nghệ cao cường, bọn ta tuy đông người nhưng cũng chưa chắc cầm giữ được ngươi. Thế nhưng Du nhị hiệp bị thương nặng, tôn phu nhân lại bị bệnh, bọn ta được dịp bằng vàng, nhân người ta gặp nguy nan ra tay giữ hai người lại. Còn Trương ngũ hiệp cứ việc đi không sao.

Y nói tiếng Trung Hoa dùng chữ đã không đúng, giọng lại cứng nhắc thật là khó nghe. Trương Thúy Sơn nghe y đem bốn chữ vô liêm sỉ "thừa nhân chi nguy" chính miệng nói ra, bèn nói:

- Được rồi, thế thì tại hạ xin lãnh giáo võ học cao chiêu của Cao Ly. Thế nhưng nếu Tuyền lão anh hùng chịu nhường tại hạ một chiêu, nửa thức thì sao?

Tuyền Kiến Nam cười đáp:

- Nếu như ta thua thì tất cả mọi người sẽ cùng xông lên, chứ bọn ta không theo cách thức một chọi một. Nếu phái Võ Đang đông hơn, các ngươi cứ việc lấy thịt đè người. Hồi xưa Tùy Dượng Đế, Đường Thái Tông, Đường Cao Tông bên Trung Quốc sang xâm chiếm lần nào cũng đem mấy chục vạn người đánh vài vạn quân của Cao Ly thì sao? Xưa nay đánh nhau bên nào nhiều là bên ấy thắng.

Trương Thúy Sơn biết rằng việc ngày hôm nay có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có cách bắt được y làm con tin mới mong ép thủ hạ của y không dám tiến lên xâm phạm đến nhị ca và Tố Tố. Nghĩ thế chàng nhún mình, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, chân trái vừa chấm đất, tay trái đã cầm hổ đầu câu bạc vụn, tay phải cầm phán quan bút thép ròng, nói:

- Các hạ là khách, xin mời ra tay trước.

Phán quan bút của chàng mười năm trước đã rơi xuống biển mất rồi, bút hôm nay mới mua ở tại một tiệm bán binh khí, tuy dài ngắn phân lượng không hoàn toàn vừa tay nhưng đành dùng tạm.

Tuyền Kiến Nam cũng nhảy xuống ngựa, gõ hai chiếc bút vào nhau nghe keng một tiếng, tay phải điểm hờ ra, bút bên trái vẫn còn giữ thế, thân hình chuyển sang bên cạnh Trương Thúy Sơn. Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Hôm nay ta vì an nguy của nghĩa huynh mà chiến đấu, Tố Tố là vợ ta hai người như một, nàng cũng có tình kim lan với nghĩa huynh, dù có vì y mà chết cũng không sao. Có điều nhị ca cùng nghĩa huynh vốn không quen biết, nếu vì y mà nhị ca phải chịu nhục thì không thể nào chịu được".

Chàng thấy đầu bút của Tuyền Kiến Nam điểm tới, giơ câu gạt ra, nhưng tay chỉ sử dụng hai thành kình lực. Câu bút chạm nhau, thân hình chàng hơi lảo đảo.

Tuyền Kiến Nam trong lòng mừng quá, nghĩ thầm: "Bọn Tam Giang bang ca tụng Võ Đang thất hiệp lên tận trời xanh, nhưng hóa ra chỉ đến thế. Có lẽ võ lâm Trung Nguyên muốn giữ thể diện nên đem nhân sĩ bản quốc thổi phồng lên gấp mấy lần". Nghĩ thế cây bút ở tay trái y liền phóng ra ba chiêu. Trương Thúy Sơn né trái lách phải, cố gắng đón đỡ, trả lại một câu một bút nhưng kình lực yếu ớt. Tuyền Kiến Nam tin chắc hôm nay sẽ đánh bại Trương ngũ hiệp của phái Võ Đang, có thể nói y đến Trung Thổ đánh một trận là nổi danh, nên hai ngọn bút phi vũ, mỗi chiêu đều nhằm những điểm yếu hại trên người Trương Thúy Sơn điểm tới.

Trương Thúy Sơn giữ môn hộ thật nghiêm mật, ngưng thần quan sát kỹ càng chiêu số đối phương. Chàng thấy chiêu số của y nhẹ nhàng, bút cũng có chút kình lực, nhưng những huyệt đạo y điểm thiên về hạ tam lộ ở sau lưng, so với các phái chuyên điểm huyệt nổi danh ở Trung Thổ khác xa. Đấu thêm một lúc, thấy phán quan bút bên trái của y đều nhằm vào các huyệt bên dưới huyệt Linh Đài, từ Linh Đài, Chí Dương, Cân Xúc, Trung Khu, Tích Trung, Huyền Khu, Mệnh Môn, Dương Quan, Yêu Du đến huyệt Trường Cường ở đốt xương cùng; còn phán quan bút bên phải y điểm các huyệt trên hông và chân, từ Ngũ Khu, Duy Đạo, Hoàn Khiêu, Phong Thị, Trung Độc đến tận huyệt Dương Lăng trên đùi. Trương Thúy Sơn hiểu ngay bút bên trái của y chuyên điểm các huyệt trên Đốc Mạch còn bút bên phải nhắm vào các huyệt trên Túc Thiếu Dương Đảm Kinh, trông thì có vẻ phức tạp, thực ra chỉ có bấy nhiêu. Chàng nghĩ thầm: "Năm xưa sư phụ có nói rằng phái Thanh Long của Cao Ly chuyên về điểm huyệt một bên người, tuy có vẻ độc địa, nhưng không đáng sợ. Hôm nay gặp phải, quả đúng như thế".

Chàng đã tìm ra chiêu thức đường lối của dối phương rồi, ngân câu thiết bút tuy múa may đỡ đưới gạt trên ra chiều ra vẻ, thực sự chỉ cốt bảo vệ các huyệt trên đốc mạch và túc thiếu dương đảm kinh mà thôi, còn các huyệt khác trên thân thể không cần để ý tới. Tuyền Kiến Nam càng đấu càng hăng, hò hét vang dội, uy phong lẫm lẫm. Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Chỉ có chút võ công như thế này mà cũng dám đến tận chân núi Võ Đang gây rối ư". Đột nhiên câu bên tay trái chàng sử cái móc trong tự quyết chữ Long, nghe soẹt một tiếng, móc trúng ngay huyệt Phong Thị trên đùi phải của Tuyền Kiến Nam. Tuyền Kiến Nam kêu "Ối" một tiếng, chân phải khuỵu xuống. Bút bên phải của Trương Thúy Sơn liên tiếp điểm ra nhanh như lửa xẹt, các huyệt Linh Đài thuận thế đổ xuống, sử nét cuối cùng của chữ Phong, chẳng khác gì trong thư pháp kéo xuống một nét sổ, từ Chí Dương, Tiết Xúc, Trung Khu, Tích Trung… ngay cả đến Trường Cường, trên khắp các huyệt Đốc Mạch đều điểm cả.

Nét bút đó nhanh như sao băng, khí nuốt Ngưu Đẩu, Tuyền Kiến Nam nào còn nhúc nhích gì được. Nét bút đó điểm vào các huyệt mà chính y cả đời nghiên cứu, nghĩ thầm: "Thôi rồi, thôi rồi. Đối phương tài ba tuyệt luân như thế, ta không cách nào một hơi điểm luôn một chục huyệt như vậy. Ta so với học trò y cũng còn kém xa".

Trương Thúy Sơn đưa câu chặn vào yết hầu của Tuyền Kiến Nam, quát lên:

- Các vị mau mau lùi ra. Tại hạ mời Tuyền lão anh hùng đi tới chân núi Võ Đang, sẽ giải huyệt thả về.

Chàng nghĩ bụng bọn này chắc đều là hạ thuộc của Tuyền Kiến Nam, trong lòng úy kỵ, ắt phải tránh ra. Nào ngờ thiếu phụ ăn mặc đẹp đẽ kia giơ song đao, kêu lên:

- Tất cả dàn hàng tiến lên, vây cái xe lừa lại.

Trương Thúy Sơn quát lên:

- Kẻ nào tiến lên, ta sẽ giết y trước.

Thiếu phụ cười nhạt, quát:

- Tất cả tiến lên.

Y thị nhảy xuống ngựa, múa đao xông lên, không coi Tuyền Kiến Nam vào đâu. Thì ra thiếu phụ đó là một đà chủ của Tam Giang bang, lần này ra tay quy mô, quyết ý bắt giữ Du Liên Châu và Ân Tố Tố để bức vấn chỗ ở của Tạ Tốn. Tuyền Kiến Nam chỉ là khách của Tam Giang bang, nếu không đắc lực, có chết dưới tay địch cũng chẳng hề gì.

Trương Thúy Sơn kinh hoảng, xem ra có giết Tuyền Kiến Nam cũng không đến đâu, thấy sáu bảy tên xông đến xe của Ân Tố Tố, sáu bảy tên khác xông đến xe của Du Liên Châu, chỉ một số ít cùng thiếu phụ nọ đến tấn công mình. Chàng chưa biết tính sao, bỗng nhiên nghe Du Liên Châu quát lớn:

- Lục đệ, mau ra mặt trừng trị bọn này đi.

Trương Thúy Sơn ngạc nhiên: "Nhị ca định dùng kế không thành chăng". Chỉ nghe từ không trung một tiếng hú, có tiếng người nói:

- Tuân lệnh. Ngũ ca ơi, huynh khỏe chứ, có nhớ tiểu đệ không?

Từ một cây hòe lớn ở xa mấy trượng nhảy xuống một người, vừa tiến về phía trước, vừa rung động trường kiếm, chính là lục hiệp Ân Lê Đình. Trương Thúy Sơn mừng không ngờ nổi, kêu lên:

- Lục đệ, ta nhớ… đệ quá!

Từ phía Tam Giang bang có mấy người tách ra ngăn trở, chỉ nghe ối chà, ối chà, leng keng không dứt, người nào người nấy đều bị đâm trúng huyệt Thần Môn, rơi binh khí. Thần Môn huyệt nằm ngay giữa xương cổ tay, trúng kiếm rồi, tay không còn sử nổi chút nào lực đạo nữa. Ân Lê Đình vừa múa kiếm vừa xông tới, gặp địch thủ ngăn trở, chỉ rung động trường kiếm, nghe keng một tiếng là một món binh khí rơi xuống. Thiếu phụ quay đầu kêu lên:

- Ngươi là Võ Đang…

Leng keng, leng keng hai tiếng, hai thanh đao rời tay rớt xuống. Trương Thúy Sơn mừng quá, nói:

- Thần Môn Thập Tam Kiếm của sư phụ đã nghĩ ra rồi.

Thì ra Thần Môn Thập Tam Kiếm bao gồm mười ba đường, chiêu số khác nhau, nhưng tất cả đều đâm trúng ngay huyệt Thần Môn ở cổ tay. Mười năm trước khi Trương Thúy Sơn rời núi Võ Đang, Trương Tam Phong đã có ý đó, từng bàn với các đệ tử mấy lần, nhưng còn nhiều chỗ khó khăn chưa vượt qua được. Lúc này Ân Lê Đình sử dụng, những tay hảo thủ của Tam Giang bang không ai đỡ nổi một chiêu. Trương Thúy Sơn hết sức cao hứng, thấy mỗi chiêu Ân Lê Đình tung ra đều hết sức tinh diệu, chỉ mới sử dụng năm sáu đường, Thần Môn Thập Tam Kiếm chưa đi hết một nửa, đã có hơn một chục bang chúng của Tam Giang bang bị rơi binh khí rồi.

Thiếu phụ kêu lên:

- Tát nước, tát nước, mạnh ai nấy đi.

Bang chúng có người thì lên ngựa đào tẩu, có kẻ không kịp thượng mã, chỉ kịp quay mình bỏ chạy. Trương Thúy Sơn giải khai huyệt đạo cho Tuyền Kiến Nam, nhặt đôi xà đầu phán quan bút cài vào lưng y. Tuyền Kiến Nam thẹn đỏ mặt, ôm quyền hành lễ, thảm hại bước đi nhưng không cùng hướng với Tam Giang bang.

Ân Lê Đình tra kiếm vào vỏ, nắm chặt hai tay Trương Thúy Sơn, vui mừng nói:

- Ngũ ca, đệ nhớ huynh biết bao nhiêu mà kể.

Trương Thúy Sơn cười đáp:

- Lục đệ, đệ cao lớn quá rồi.

Khi hai người chia tay, Ân Lê Đình mới có mười tám tuổi, mười năm không gặp, từ một thiếu niên dong dỏng gầy gầy đã trở thành một thanh niên vạm vỡ. Trương Thúy Sơn nắm tay Ân Lê Đình đến gặp vợ, Ân Tố Tố đang bệnh nặng, chỉ gật đầu mỉm cười, hạ giọng gọi khẽ:

- Lục đệ.

Ân Lê Đình cười đáp:

- Ngũ tẩu cũng họ Ân, thật là hay lắm, không những là chị dâu, mà cũng là tỉ tỉ của tiểu đệ nữa.

Trương Thúy Sơn nói: Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

- Nhị ca giỏi thật. Đệ ẩn trên ngọn cây cao, ta không biết gì cả, nhị ca đã trông thấy rồi.

Ân Lê Đình bèn kể nguyên do vì sao đến ứng viện. Thì ra tứ hiệp Trương Tòng Khê xuống núi mua sắm các vật dụng cho tiệc thọ bách tuế của sư phụ, thấy có hai tên trong giới giang hồ lén lén lút lút, xem chừng bất chính, trong lòng khởi nghi: "Phái Võ Đang của ta uy chấn thiên hạ, không lẽ còn có kẻ lớn mật dám đến chân núi vuốt râu hùm?". Chàng bí mật theo dõi, nghe hai người nói chuyện, mới biết Trương Thúy Sơn từ hải ngoại về, đã gặp được nhị sư ca Du Liên Châu, cả Tam Giang bang và Ngũ Phượng đao cùng muốn chặn đường, truy hỏi tung tích của Tạ Tốn. Trương Tòng Khê mừng lắm, lật đật quay về, lúc đó trên núi chỉ còn một mình Ân Lê Đình mà thôi, hai người lập tức chia nhau cứu viện, cùng nghĩ thầm: "Đã có Du nhị và Trương ngũ cùng ở một nơi, hai cái bang hội, môn phái nho nhỏ đó có kiếm chỉ thêm nhục chứ làm gì được hai người". Thế nhưng họ cùng muốn gặp lại Trương Thúy Sơn, sớm khắc nào hay khắc nấy nên cùng đi xuống nghênh tiếp. Việc Du Liên Châu bị thương hai gã giang hồ kia đâu có đề cập đến, nên Trương Ân hai người nào có hay biết. Trương Tòng Khê đi đánh đuổi hai tay hảo thủ của Ngũ Phượng đao phái đến, còn bọn Tam Giang bang thì do Ân Lê Đình thanh toán.

Du Liên Châu thở dài:

- Nếu không có tứ đệ tính toán xa xôi, không khéo hôm nay phái Võ Đang mình thật mất mặt.

Trương Thúy Sơn xấu hổ đáp:

- Chỉ bằng sức của một mình tiểu đệ, không bảo vệ nổi nhị ca. Than ôi, xa thầy mười năm, tiểu đệ đã thua kém huynh đệ đồng môn quá xa rồi.

Ân Lê Đình cười đáp:

- Sao ngũ ca lại nói như thế? Nếu tiểu đệ không ra tay, bọn Tam Giang bang kia sẽ bị ngũ ca đánh cho một trận tan tác thật dễ dàng. Có điều vì ngũ ca phải chiếu cố cho nhị ca, lại e ngại ngũ tẩu kinh sợ. Công phu ngũ ca dùng đánh bại lão già Cao Ly, sư phụ chưa truyền cho người thứ hai nào. Kỳ này huynh về núi, sư phụ vui mừng lắm, đem ra bao nhiêu công phu tinh diệu truyền cho, chỉ sợ ngũ ca học không kịp. Chiêu thuật của Thần Môn Thập Tam Thức để tiểu đệ nói cho sư ca nghe nhé?

Hai người sư huynh đệ tình thâm, xa nhau lâu nay trùng phùng, Ân Lê Đình hận không thể đem tất cả công phu học trong suốt mười năm qua trong khoảnh khắc nói hết cho Trương Thúy Sơn nghe. Hai người đi song song, Ân Lê Đình giơ tay múa chân, nói liên tu bất tận.

Đêm hôm đó bốn người ở lại khách điếm tại bến Tiên Nhân, Ân Lê Đình muốn nằm cùng giường với Trương Thúy Sơn. Trương Thúy Sơn vốn rất yêu anh chàng tiểu sư đệ này, thấy tuy đã cao lớn như thế nhưng đối với mình vẫn quý mến như xưa. Xa cách mười năm, sinh tử mịt mờ, nay gặp lại nhau, mừng như cuồng dại, trong lòng ấm áp tràn chề. Trong Võ Đang thất hiệp tuy Mạc Thanh Cốc là người nhỏ tuổi hơn hết, nhưng từ nhỏ tính tình đã trưởng thành, Ân Lê Đình so với sư đệ tính lại trẻ con hơn. Trương Thúy Sơn tuổi tác so với chàng không cách xa mấy, cho nên hai người thân nhau hơn cả.

Du Liên Châu cười nói:

- Ngũ đệ nay có vợ rồi, đệ tưởng cũng vẫn còn như mười năm trước hay sao? Ngũ đệ, đệ về kỳ này thật đúng lúc, huynh đệ mình uống thọ tửu mừng sư phụ trăm tuổi xong, lại được uống hỉ tửu mừng lục đệ.

Trương Thúy Sơn mừng lắm, vỗ tay cười hỏi lại:

- Hay quá, hay quá. Tân nương là cô nào của chốn danh môn thế?

Ân Lê Đình mặt đỏ bừng, thẹn thùng không nói. Du Liên Châu đáp:

- Chính là hòn ngọc quý trong tay Kim Tiên Kỷ lão anh hùng đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play