Chàng len lén đến bên cạnh Ân Tố Tố, định ghé tai nói nhỏ mấy câu, nào ngờ ngay lúc đó Ân Tố Tố lại quay đầu. Hai người đụng phải nhau, môi của Trương Thúy Sơn để ngay lên má bên phải của nàng.
Trương Thúy Sơn giật mình kinh hãi, định biện bạch vài lời để nàng biết không phải mình có ý khinh bạc, nhưng chưa biết nói sao. Ân Tố Tố trong lòng thật vui sướng, liền nghiêng đầu tựa ngay lên vai chàng, cảm thấy biết bao êm đềm ngọt ngào. Bỗng nàng thấy Trương Thúy Sơn ghé tai nói nhỏ:
- Ân cô nương, cô đừng giận tôi nhé.
Ân Tố Tố đã thẹn đến mặt đỏ bừng như lửa cháy, cũng hạ giọng:
- Được chàng để ý tới, muội thật hài lòng.
Nàng tuy hành sự muốn gì làm nấy, giết người không chớp mắt, nhưng trong ái tình, cũng nào có khác chi những cô gái biết yêu lần đầu. Lòng nàng vừa mừng vừa lo, vừa lúng túng vừa hoảng loạn, nếu không phải trong đêm tối, chắc nàng không dám nói ra câu đó.
Trương Thúy Sơn sựng người, không ngờ câu xin lỗi của mình, lại khiến nàng thổ lộ chân tình. Ân Tố Tố kiều diễm không ai sánh kịp, mới gặp nhau một lần nàng đã đối với mình đầy tình ý, bây giờ chỉ trong chín chữ, đã nói lên hết cái tấm lòng yêu thương. Trương Thúy Sơn đang tuổi thanh xuân, tuy biết tự chế trong lễ nghĩa, nhưng đâu có phải là gỗ đá gì, thấy thân hình mềm mại của nàng tựa trên vai mình, mùi thơm dịu dàng ngây ngất xông lên mũi, đang định nói vài lời tình tứ, bỗng chợt nghĩ: "Trương Thúy Sơn ơi, đại địch ngay trước mắt, sao lại không lo đến? Lời dạy bảo của ân sư, không lẽ quên hết sạch rồi sao? Dẫu cho nàng với ta ý tình tương hợp, nàng lại là ân nhân của tam ca chăng nữa, nhưng dẫu sao cũng xuất thân tà giáo, hành vi bất chính, có muốn lấy nàng cũng phải bẩm rõ lên sư phụ, nếu được lão nhân gia thuận rồi, nhờ người mai mối, chứ đâu có ở nơi tối tăm này, làm điều sằng bậy được?". Chàng nghĩ đến đây, liền thẳng người lên, nói nhỏ:
- Hai đứa mình phải nghĩ cách chế ngự người này, tìm cách thoát thân mới được.
Ân Tố Tố trong lòng đang mê man say đắm, bỗng nghe chàng nói, không khỏi ngơ ngẩn, hỏi lại:
- Sao thế?
Trương Thúy Sơn hạ giọng:
- Hai đứa mình đang ở trong cảnh tuyệt hiểm, nếu như đương khi y ngủ ra tay ám kích, không phải là hành vi đại trượng phu. Chi bằng để huynh gọi y dậy, cùng y đấu chưởng lực, muội ném kim châm đả thương y. Lấy hai địch một, tuy có thắng cũng không thượng võ, nhưng mình so với y chênh lệch quá xa, đành phải cách ấy thôi.
Câu nói đó chàng nói khẽ như tiếng muỗi vo ve, miệng lại ghé tận sát tai Ân Tố Tố, nào ngờ Ân Tố Tố chưa trả lời, Tạ Tốn ở phía sau khoang đã cười ha hả, nói:
- Nếu ngươi bất ngờ ra tay đánh lén, mặc dù họ Tạ này đâu có để cho ai thâu tập, nhưng cũng còn một chút hi vọng, bây giờ lại muốn ra tay theo đường quang minh chính đại, bảo toàn tiếng danh môn hiệp nghĩa của môn phái, thì chỉ có chuốc lấy khổ vào thân thôi.
Tiếng "thôi" vừa dứt, thân hình y lắc một cái, đã đến ngay trước mặt Trương Thúy Sơn, vung chưởng đánh ngay vào ngực chàng.
Trương Thúy Sơn khi đang nghe y nói đã ngưng tụ chân khí, ám vận nội công, khi chưởng của y vừa đánh ra lập tức giơ chưởng phải, dùng sư môn tâm truyền Miên Chưởng chống lại, hai chưởng đụng nhau, chỉ nghe bộp một tiếng nhỏ, chưởng lực bài sơn đảo hải của đối phương đã ào tới. Trương Thúy Sơn biết Tạ Tốn công lực hơn mình xa lắc, nên đã dự định chỉ thủ mà không công, được phút nào hay phút đó. Vì thế hai người chưởng lực đụng nhau, chưởng của chàng bị đẩy lùi lại đến tám tấc. Tám tấc sai biệt đó, lại khiến cho chàng thủ ngự càng dễ dàng hơn, dù Tạ Tốn vận kình thế nào, nhất thời vẫn không phá được chưởng lực phòng ngự của Trương Thúy Sơn.
Tạ Tốn liên tiếp đẩy ra ba luồng lực đạo, chỉ cảm thấy chưởng lực của đối phương so với mình yếu hơn nhiều, thế nhưng yếu mà không suy, nhẹ mà không kiệt, chưởng lực của y càng đánh ra càng mạnh, nhưng Trương Thúy Sơn vẫn chống đỡ được.
Tạ Tốn lại đưa tay trái ra, nhắm ngay đỉnh đầu Trương Thúy Sơn ép xuống. Trương Thúy Sơn tay trái co lại, dùng chiêu Hoành Giá Kim Lương đỡ lấy. Võ công của phái Võ Đang sử dụng cốt dùng mềm mại, khít khao làm sở trường, so với phái khác không đâu sánh kịp, hai người tuy công lực hơn kém nhau xa, nhưng Trương Thúy Sơn vận dụng sư môn tâm pháp, trong nhất thời Tạ Tốn chưa làm gì chàng được.
Hai người đấu chưởng một hồi, Trương Thúy Sơn mồ hôi chảy xuống như mưa, toàn thân ướt đẫm, trong bụng kêu thầm: "Sao Ân cô nương giờ này còn chưa ra tay? Y lúc này đang hết sức tấn công ta, nếu Ân cô nương dùng kim châm bắn vào các huyệt đạo của y, dù không hạ được thì y cũng phải thu chưởng chống đỡ, chỉ cần một chớp mắt là y sẽ bị trúng chưởng của ta, bị thương ngay".
Sự việc đó Tạ Tốn đã nghĩ tới, y vẫn tưởng rằng nếu Trương Thúy Sơn bị cả hai chưởng của y cùng đánh một lượt sẽ bị trọng thương ngay, nào ngờ tuổi chàng tuy còn trẻ, nhưng nội công tài nghệ lại không phải bình thường, chống đỡ được đến hết một tuần trà rồi mà chưa núng thế. Hai người tỉ đấu chưởng lực, nhưng cũng vẫn nghe ngóng động tĩnh của Ân Tố Tố. Trương Thúy Sơn ngưng khí ở ngực, không dám mở miệng gọi nàng. Tạ Tốn thì không đến nỗi đó, y nói:
- Tiểu cô nương, cô không ra tay là khôn, nếu không ta biến chưởng thành quyền, một chưởng đánh ra, ý trung nhân của cô sẽ đứt hết gân cốt.
Ân Tố Tố nói:
- Tạ tiền bối, chúng tôi bằng lòng đi theo ông, ông thu chưởng lại đi.
Tạ Tốn nói:
- Trương tướng công, ngươi nghĩ sao?
Trương Thúy Sơn càng thêm nóng ruột, trong bụng kêu thầm: "Bắn ngân châm, bắn ngân châm, cái dịp may ngàn năm một thuở này, sao không bắt lấy?". Ân Tố Tố vội nói:
- Tạ tiền bối mau thu chưởng lại đi, nếu không tôi sẽ thí mạng đó.
Tạ Tốn kỳ thực cũng sợ Ân Tố Tố bất ngờ ra tay dùng ngân châm bắn lén, trong khoang thuyền chật hẹp, châm lại nhỏ bé, trong đêm tối bắn ra không hình không bóng, không tiếng động, không dễ gì tránh né, dù y có lập tức chưởng lực tống ra, đánh chết Trương Thúy Sơn, cũng không kịp. Y nghĩ thầm: "Tiểu cô nương này kinh khiếp uy thế của ta, không dám xuất thủ, chứ trong tình cảnh này, có lẽ cả ba người cùng chết cả", bèn nói:
- Nếu hai người không có ý khác, ta có thể tha mạng cho được.
Ân Tố Tố đáp:
- Không, chúng tôi không có ý khác đâu.
Tạ Tốn nói:
- Vậy cô thay y thề đi.
Ân Tố Tố trầm ngâm, nói:
- Trương ngũ ca, hai đứa mình không phải là địch thủ của Tạ tiền bối, thôi mình đi theo ông ta ra hoang đảo ở vài tháng, một năm. Bằng trí tuệ thông minh của ông ấy, việc tìm ra bí mật của thanh đao này không phải là khó, để muội thay huynh lập lời thề nhé.
Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Lập lời thề quỷ gì? Mau bắn kim châm, bắn kim châm đi". Thế nhưng khổ nỗi chàng không thể mở miệng, trong đêm tối không cách gì ra hiệu cho nàng, huống chi cả hai tay đều dính chặt vào tay đối phương, có muốn ra hiệu cũng không được.
Ân Tố Tố trước sau không nghe Trương Thúy Sơn nói một lời nào, nên nói:
- Chúng tôi Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn quyết ý theo Tạ tiền bối sống trên hoang đảo cho đến khi tìm ra bí mật của đao Đồ Long mới thôi. Nếu hai người chúng tôi có dị tâm, xin chết dưới đao kiếm.
Tạ Tốn cười:
- Chúng ta là người học võ, chết dưới đao kiếm có gì là lạ đâu?
Ân Tố Tố nghiến răng, đáp:
- Được rồi, vậy thì tôi không sống đến hai mươi.
Tạ Tốn cười ha hả, thu chưởng lực về.
Trương Thúy Sơn toàn thân lực khí mất hết, ngã bịch xuống sàn thuyền. Ân Tố Tố vội vàng đánh lửa thắp đèn lên, thấy chàng mặt vàng như nghệ, hơi thở yếu ớt, trong lòng kinh hoảng, lấy vội chiếc khăn tay trong bọc ra, lau mồ hôi mặt mũi cho ý trung nhân.
Tạ Tốn cười nói:
- Đệ tử phái Võ Đang, quả thật danh bất hư truyền, giỏi thật là giỏi.
Trương Thúy Sơn đang giận Ân Tố Tố làm mất cơ hội bằng vàng, không phát xạ ngân châm đả thương địch, nhưng thấy nàng nước mắt chạy quanh, mặt đầy lo lắng, quả thực đối với mình chí tình, trong lòng nổi lên mối cảm kích, thở dài một tiếng, toan nói vài lời trấn an, bỗng thấy mắt tối sầm, trong cơn mê man còn nghe loáng thoáng tiếng Ân Tố Tố kêu lên:
- Họ Tạ kia, ngươi đánh chết Trương ngũ ca, ta quyết sống chết với ngươi.
Tạ Tốn chỉ cười ha hả.
Đột nhiên thân hình Trương Thúy Sơn chao qua một bên, lăn đi mấy vòng, rồi có tiếng Tạ Tốn, Ân Tố Tố cùng kêu lên thất thanh, trong tiếng người có lẫn tiếng gió rít lên vù vù, tiếng sóng ầm ầm, tưởng như hàng trăm, hàng nghìn làn sóng cùng đổ ập tới. Trương Thúy Sơn thấy toàn thân ướt đẫm, mồm mũi đầy nước mặn, đang mê man, bị nước lạnh tạt vào, lập tức tỉnh lại. Ý nghĩ đầu tiên đến với chàng là: "Bộ đắm thuyền hay sao?". Chàng không biết bơi nên trong lòng hoảng hốt, vội vàng cố gắng đứng lên. Dưới chân ván thuyền chao qua bên trái, nước trong thuyền hắt cả ra ngoài, nhưng cuồng phong vẫn hú lên, chung quanh vẫn toàn là nước biển. Chàng chưa hiểu chuyện gì, bỗng nghe Tạ Tốn quát lên:
- Trương Thúy Sơn, mau ra sau thuyền giữ tay lái.
Câu đó tiếng vang vọng như sấm rền, tuy trong khi gió to sóng cả, vẫn đầy vẻ uy nghiêm. Trương Thúy Sơn không kịp suy nghĩ, nhảy ra sau thuyền, chỉ thấy thoáng một bóng đen bay lên, một thủy thủ đã bị hất ra ngoài biển khơi, xa đến mấy trượng, bị những làn sóng cuốn mất hút. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Trương Thúy Sơn chưa đến được đầu thuyền, đã bị một làn sóng khác ập đến. Làn sóng đó chẳng khác gì một bức tường nước, chỉ nghe ầm một tiếng lớn đã cuốn văng hết những mảnh ván thuyền. Lúc này võ công một đời cần luyện của Trương Thúy Sơn mới có dịp dùng, hai chân bám chặt trên mặt thuyền chẳng khác gì đóng đinh vào ván, không lay chuyển chút nào. Đợi đến lúc sóng qua đi, chàng chuyển qua tiễn bộ đã tiến sát đuôi thuyền, giơ tay giữ chặt tay lái.
Lại nghe những tiếng chí chát liên hồi, đó là Tạ Tốn dùng lang nha bổng quật ngang, đánh gãy cột buồm chính và cột buồm phía trước. Hai cột buồm đó mang theo hai cánh buồm rơi luôn xuống biển. Thế nhưng gió quá lớn, lúc này tuy chỉ còn cột buồm ở sau đuôi còn căng gió, thuyền cũng vẫn nghiêng qua ngả lại, trồi hụp quay cuồng trên mặt biển.
Tạ Tốn cố hết sức để kéo tấm buồm đó xuống, thế nhưng dù thân mang tuyệt thế võ công, nhưng trước cái uy của đất trời, cũng đành bó tay. Chiếc buồm đó bị gió thổi qua, nghiêng đến đụng mặt nước, Tạ Tốn ngoạc mồm chửi:
- Tặc lão thiên, thổi gió gì dữ vậy.
Xem chừng nếu còn do dự, thuyền sẽ lật úp, y đành phải giơ lang nha bổng đánh gãy nốt cái cột buồm còn lại.
Ba cái cột buồm đều gãy cả rồi, con thuyền này trong sóng to gió cả biến thành một hồn ma vô định, chỉ theo gió mà trôi. Trương Thúy Sơn kêu lớn:
- Ân cô nương, cô đang ở đâu?
Chàng kêu luôn mấy lần, không nghe tiếng trả lời, kêu đến lần sau cùng, trong thảm thiết dường như lẫn tiếng nghẹn ngào. Bỗng dưng từ đâu có một bàn tay vịn vào đầu gối chàng, rồi một ngọn sóng lớn ào qua đầu, trong khối nước biển có người ôm chặt lấy ngang lưng.
Khi làn sóng đã qua khỏi mặt thuyền, người trong lòng chàng đưa tay níu cổ, êm ái nói:
- Trương ngũ ca, huynh nhớ muội đến thế sao?
Chính là tiếng của Ân Tố Tố. Trương Thúy Sơn mừng quá, tay phải giữ lái, đưa tay trái ra ôm chặt lấy nàng, thốt lên:
- Tạ trời tạ đất.
Trong thời khắc mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng to gió cả vùi dập xuống biển khơi, sự sống và sự chết chỉ cách nhau gang tấc, Trương Thúy Sơn mới nhận ra rằng, sự quan hoài của chàng với Ân Tố Tố còn nhiều hơn an nguy của chính mình.
Ân Tố Tố nói:
- Trương ngũ ca, hai đứa mình chết chung với nhau.
Trương Thúy Sơn nói:
- Đúng thế, Tố Tố, hai đứa mình cùng sống chết chung với nhau.
Nếu ở vào cảnh ngộ thông thường, chính tà khác biệt, bao điều xa cách, dù có bụng yêu thương nhau, cũng không thể nào trong giây lát hai lòng như một. Vào lúc này hai người ôm chặt lấy nhau, chung quanh trời tối đen như mực, thân thuyền răng rắc không ngừng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát, nhưng trong lòng lại cực kỳ êm đềm, ngọt ngào, vui sướng. Trương Thúy Sơn đối chưởng với Tạ Tốn một phen, tinh lực hao tổn gần hết, nhưng giờ đây được cái ân tình ôn nhu của Ân Tố Tố kích động, tinh thần phấn chấn, dù cho bốn bề sóng to gió cả, chàng vẫn giữ vững tay lái, không hề dao động.
Tất cả những thủy thủ câm điếc đã bị rơi xuống biển, mà cuồng phong bạo vũ cứ đến là đến, không hề có một dấu hiệu gì báo trước. Thì ra dưới đáy biển đột nhiên có động đất, lại thêm những dòng hải lưu kích động nên sinh giông bão, nếu Tạ Tốn và Trương Thúy Sơn không phải là những người mang hãn hữu võ công, làm sao chịu nổi. Cũng may chiếc thuyền này rất kiên cố, nên tuy nóc khoang, ván thuyền đã bị vỡ tan trôi mất, thân thuyền vẫn không sao.
Trên đầu mây đen vẫn mù mịt, mưa xuống như trút, bốn bên sóng biển như những ngọn núi lớn, còn nói gì phân biệt đâu là đông tây nam bắc. Kỳ thực dù có biện được phương hướng, cột buồm đã gãy, họ cũng không sao lái được thuyền đi được.
Tạ Tốn đi xuống phía sau, nói:
- Trương huynh đệ, may là có ngươi. Thôi để ta lái thay, hai người vào khoang nghỉ một chốc.
Trương Thúy Sơn đứng lên giao lại tay lái cho y, nắm tay Ân Tố Tố vừa định bước đi, bỗng một cơn sóng ở đâu ào tới, hất văng hai người ra ngoài. Ngọn sóng đó đến thật đột ngột, hai người không sao phòng bị kịp.
Trương Thúy Sơn vừa cảm thấy kinh hoàng thân hình đã tung vọt lên không, lúc rơi xuống, dưới chân là sóng biển sâu tít rồi, chỉ còn kịp vung tay chộp lấy cổ tay Ân Tố Tố, trong lòng gợn lên một ý nghĩ: "Mình sẽ cùng nàng chết trong lòng biển cả, bất khả phân ly".
Tay trái chàng vừa nắm được tay Ân Tố Tố, thì bỗng đâu tay phải có một sợi dây thừng quấn chặt, thân hình hai người bay bổng ngược lên, vượt qua đầu sóng, quay trở lại thuyền. Thì ra Tạ Tốn kịp thời phát giác, cầm ngay sợi dây buộc buồm ở dưới chân, tung ra cuốn hai người kéo về. Chỉ nghe hai tiếng bình bình, Trương Ân đã rơi phịch xuống ván thuyền. Phen này chết đi sống lại, thật ra ngoài dự liệu của hai người, Tạ Tốn cũng kêu lên:
- May thật.
Nếu dưới chân y không có sẵn sợi dây buồm, dù tài ba gấp mười cũng không sao cứu được.
Trương Thúy Sơn đỡ Ân Tố Tố vào trong khoang, con thuyền lúc thì nhồi lên cao như trên đỉnh núi, lúc thì hụp xuống như rơi vào vực sâu, nhưng hai người vừa trải qua những giây phút nguy nan, không còn để ý tới cái cảnh trước mắt nữa. Ân Tố Tố nằm trong lòng Trương Thúy Sơn, ghé tai chàng nói:
- Trương ngũ ca, nếu hai đứa mình không chết, muội muốn được mãi mãi lúc nào cũng ở bên cạnh huynh.
Trương Thúy Sơn tâm tình bồng bột, nói:
- Huynh cũng đang muốn nói với muội như thế, khắp thế gian này, chân trời đáy biển, lúc nào hai đứa mình cũng ở bên nhau.
Ân Tố Tố lòng mừng vô hạn, nhắc lại:
- Khắp thế gian này, chân trời đáy biển, lúc nào hai đứa mình cũng ở bên nhau.
Hai người má tựa vai kề, lòng thầm cảm tạ cơn giông bão định mệnh này. Thế nhưng về phần Tạ Tốn thì không ngớt kêu than, dù y võ công cao cường đến đâu, đối với mưa to gió lớn cũng không làm gì được, đành phải phó mặc cho trời, để đưa đâu thì đi, đến đâu thì đến.
Cơn giông đó kéo dài đến hơn ba giờ mới từ từ giảm xuống. Mây đen trên trời cũng dần dần tan đi, lộ ra vầng trăng. Trương Thúy Sơn đến chỗ lái thuyền, nói:
- Tạ tiền bối, đa tạ ông đã cứu mạng hai người chúng tôi.
Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
- Câu nói đó e rằng còn quá sớm. Tính mạng ba người mình, chín phần mười còn nằm trong tay tặc lão thiên.
Trong đời Trương Thúy Sơn, chàng chưa nghe ai lại thêm chữ "tặc" vào hai tiếng "lão thiên", nghĩ thầm người này hận đời, đến mức chẳng còn úy kỵ gì nữa, nhưng chỉ nghĩ lại, con thuyền nhỏ bé này lênh đênh trên biển cả mênh mông, xem chừng chưa thấy hi vọng gì. Chàng và Ân Tố Tố hai người hết dạ thương yêu, càng thêm lưu luyến cõi đời, khác gì rượu ngon rót vào chén ngọc, lại bị người khác lấy mất. Cái cảnh ngộ "con tạo hóa đành hanh quá ngán" này, với tiếng chửi "tặc lão thiên" của Tạ Tốn kia xem ra lại càng thấm thía.
Chàng thở dài một tiếng, tiếp lấy tay lái từ Tạ Tốn. Tạ Tốn cũng đã mệt nhọc hơn nửa ngày, liền vào trong khoang nằm nghỉ.
Ân Tố Tố ngồi bên cạnh Trương Thúy Sơn, ngẩng đầu nhìn sao, theo cái cán chòm Bắc Đẩu, kiếm được sao Bắc Cực. Chiếc thuyền thuận theo dòng hải lưu, đi về phương bắc. Nàng nói:
- Ngũ ca, thuyền này không ngừng đi mãi về hướng bắc.
Trương Thúy Sơn nói:
- Đúng thế, tốt hơn hết phải quay ngược sang hướng tây, mình mới có hi vọng trở lại quê hương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT