Trương Vô Kỵ trong bụng khen thầm: "Tên Trần Hữu Lượng này quả thực ghê gớm, y không nhìn thấy tình hình ra sao, chỉ đoán mà mười phần cũng đúng được tám chín". Lại nghe Sử Hỏa Long nói:
- Lời đó xem có lý lắm. Hai vị huynh đệ đều vì bản bang mà ra sức, đừng để chuyện này làm tổn thương hòa khí anh em.
Chưởng Bổng long đầu mặt vẫn hầm hầm nói:
- Dù cho y…
Trần Hữu Lượng không đợi y nói hết câu liền xen vào:
- Tống huynh đệ, long đầu đại ca đức cao vọng trọng, dẫu có trách lầm ngươi, cũng phải thành tâm nghe lời giáo huấn. Ngươi mau xin lỗi long đầu đại ca đi.
Tống Thanh Thư không còn biết làm gì hơn, đành phải tiến lên thi lễ nói:
- Long đầu đại ca, mới rồi tiểu đệ đã lầm lỗi, xin đại ca lượng thứ cho.
Chưởng Bổng long đầu tuy trong bụng còn tức lắm, nhưng phải cố nén chỉ hừ một tiếng nói:
- Thôi được.
Lời nói của Trần Hữu Lượng tuy rằng có vẻ trách cứ Tống Thanh Thư nhưng y đã nói: "Triệu Mẫn lấy thiết bổng của long đầu đại ca, gạt thanh kiếm của Tống huynh đệ ra", rồi thêm: "… long đầu đại ca đức cao vọng trọng, dẫu có trách lầm ngươi, cũng phải thành tâm nghe lời giáo huấn", đều có ý nói Chưởng Bổng long đầu sai quấy, các trưởng lão trong Cái Bang ai cũng nhận ra. Thế nhưng gần đây Trần Hữu Lượng là người được bang chủ hết sức nể vì, nói đâu Sử Hỏa Long cũng nghe theo nên không ai dám thêm bớt gì.
Sử Hỏa Long nói:
- Trần huynh đệ, vừa rồi con yêu nữ đến quấy phá là con gái của Nhữ Dương Vương. Ma giáo vốn đối đầu với triều đình, sao chúng ta nói tới tiểu ma đầu Trương Vô Kỵ, mắc mớ gì mà yêu nữ cái con mẹ nó lại thò đầu ra là sao?
Trần Hữu Lượng còn đang ngẫm nghĩ, Chưởng Bát long đầu liền nói:
- Tôi thấy con quận chúa Thát tử kia mắt rưng rưng, thần sắc cực kỳ tức tối. Trần huynh đệ rủa sả giáo chủ ma giáo, con quận chúa đó làm như mình rủa sả cha anh nó không bằng, thật không thể nào hiểu nổi.
Tống Thanh Thư nói:
- Khải bẩm bang chủ: tình tiết bên trong thuộc hạ hiểu rõ.
Sử Hỏa Long nói:
- Vậy Tống huynh đệ nói nghe thử nào.
Tống Thanh Thư đáp:
- Tuy ma giáo đối nghịch với triều đình nhưng con tiểu yêu nữ quận chúa này lại say mê Trương Vô Kỵ, chỉ mong lấy được y thôi thành ra hết sức bênh vực y.
Cả bọn ăn mày nghe thế đều "A" lên một tiếng, ai nấy không ngờ nổi việc lại như thế. Trương Vô Kỵ nằm trong cái trống nghe rõ ràng, tim cũng đập thình thịch, tự hỏi mình: "Có thực thế không? Có thực thế không?". Triệu Mẫn quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn chàng. Tuy trong cái trống tối tăm nhưng nhãn quang Trương Vô Kỵ sắc bén, chỉ một chút ánh sáng đã thấy đôi mắt nàng nhu tình vô hạn, không khỏi bồi hồi, giơ tay ôm vai nàng kéo sát vào lòng, toan hôn lên đôi môi anh đào của nàng một cái. Đột nhiên chàng nhớ lại cái chết thảm khốc của Ân Ly, tình yêu đổi ngay thành thù hận, bàn tay đang nắm trên vai Triệu Mẫn bèn bóp lại. Tuy chàng không sử dụng toàn lực nhưng Triệu Mẫn cũng đã chịu không nổi, chỉ thấy mắt tối sầm, đau đến muốn ngất đi, muốn bắt chước Ân Ly mắng một câu: "Đồ tiểu quỷ lang tâm đoàn mệnh". Thế nhưng nàng hết sức nén lại không phát ra tiếng nhưng nước mắt đã nhỏ xuống ròng ròng, rơi trên lưng bàn tay Trương Vô Kỵ, rồi tuôn xuống quần áo. Thế nhưng Trương Vô Kỵ lòng dạ vẫn trơ trơ không để ý đến.
Lại nghe Trần Hữu Lượng hỏi thêm:
- Làm sao ngươi biết? Có chuyện quái lạ như vậy sao?
Tống Thanh Thư hậm hực đáp:
- Tên Trương Vô Kỵ kia tướng mạo cũng bình thường thôi, không có vẻ gì là anh tuấn tiêu sái, chỉ học được tà thuật của ma giáo, giỏi tài mê hoặc đàn bà con gái, không biết bao nhiêu gái tơ đã lọt vào cạm bẫy của y.
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu:
- Đúng thế, bọn dâm tà trong ma giáo quả có cái thuật hái hoa, đàn ông đàn bà gì cũng đều biết hết. Nữ đệ tử Kỷ Hiểu Phù của phái Nga Mi, cũng vì trúng phải tà thuật của Dương Tiêu mà thành thân bại danh liệt. Phụ thân Trương Vô Kỵ là Trương Thúy Sơn, cũng bị yêu pháp của con gái Bạch Mi Ưng Vương làm cho khốn đốn. Con bé quận chúa Thát tử kia chắc trúng phải tà pháp hái hoa của tên tiểu ma đầu rồi, thất thân cùng y, ván đã đóng thuyền, gạo thổi thành xôi, đành rơi vào chốn bùn nhơ không sao rút ra được nữa.
Tất cả bọn người trong Cái Bang đều gật đầu cho là đúng. Truyền Công trưởng lão nghĩa khí bừng bừng, hậm hực nói:
- Những kẻ bại hoại như thế trên giang hồ phải truy diệt cho kỳ hết, nếu không đàn bà con gái nhà lương thiện không biết bao nhiêu người bị tên tiểu dâm tặc đó làm cho ô uế.
Sử Hỏa Long le lưỡi, chóp chép miệng, cười hềnh hệch:
- Yêu nữ quận chúa này tuy là nữ nhân phiên bang, hoa nhường nguyệt thẹn, thật là xinh đẹp. Con mẹ nó, tên tiểu dâm tặc Trương Vô Kỵ đó thật là diễm phúc.
Trương Vô Kỵ tức đến toàn thân run rẩy, chàng đến nay vẫn còn là đồng tử nhưng từ khi Diệt Tuyệt sư thái mồm năm miệng mười mắng là dâm tặc, khiến chàng tẩy cũng không sạch, quả thật oan mà không cách nào biện bạch. Cái chuyện Triệu Mẫn thất thân cùng chàng, ván đã đóng thuyền vân vân không biết từ đâu ra, nghĩ đến chuyện đó, đột nhiên kinh hãi: "Triệu cô nương và ta hai người ôm nhau ở trong này, nhất định không thể để cho bọn chúng biết được, nếu không những lời đó lại càng thêm có chứng cớ để vu hãm".
Lại nghe Truyền Công trưởng lão nói:
- Nếu như Chu Chỉ Nhược cô nương của phái Nga Mi lạc vào tay tên dâm tặc đó, ắt là trinh tiết khó mà giữ cho được. Tống huynh đệ, chuyện này ngươi cũng đừng để tâm làm gì, bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi đoạt lại người vợ yêu, không để cho chuyện của Kỷ Hiểu Phù xảy ra thêm một lần nữa.
Chấp Pháp trưởng lão nói:
- Đại ca nói đúng lắm. Phái Võ Đang năm xưa không bảo vệ nổi Ân Lê Đình, nay lại không lo được cho Tống Thanh Thư. Tống huynh đệ đầu nhập bản bang, nếu mình cũng không làm cho y hả được cơn giận, không giúp y hoàn thành tâm nguyện thì tại sao cái danh chưởng môn phái Võ Đang lại không màng, đi làm một đệ tử sáu túi của Cái Bang làm gì?
Cả bọn Cái Bang đều lớn tiếng reo hò, thề quyết xẻ thây tên dâm tặc Trương Vô Kỵ, đoạt lại vợ cho Tống Thanh Thư. Triệu Mẫn ghé vào tai Trương Vô Kỵ nói nhỏ:
- Huynh đúng là tên tiểu dâm tặc vạn ác không tha.
Câu nói đó dường như giận hờn, lại như khen ngợi, nói ra thật là êm ấm, Trương Vô Kỵ nghe rồi lòng bỗng rộn ràng, nhất thời ý loạn tình mê, thật là phiền não: "Giá như nàng đừng gian trá hiểm độc giết chết biểu muội ta, một đời được ở bên nàng, thật không còn cầu gì hơn nữa".
Chỉ nghe Tống Thanh Thư ấm ứ tạ ơn bọn ăn mày, Sử Hỏa Long lại hỏi thêm:
- Tên dâm tặc đó làm sao gian díu được với quận chúa Thát tử, ngươi có biết không?
Y tựa hồ thấy chuyện quận chúa Thát tử bị gian là một chuyện rất thú vị, muốn biết tình hình cụ thể. Tống Thanh Thư nói: Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Những chi tiết bên trong người ngoài quả thật không sao biết cho hết được. Hôm đó tiểu yêu nữ tất lãnh võ sĩ triều đình, lên núi Võ Đang bắt thái sư phụ của tiểu đệ, nhưng vừa thấy mặt tên dâm tặc đó liền ngoan ngoãn rút lui ngay, cái đại họa của phái Võ Đang lập tức tiêu giải. Tam sư thúc của tiểu đệ Du Đại Nham hơn hai mươi năm trước bị người ta đánh gãy chân tay, cũng được tiểu yêu nữ tặng thuốc cho tên dâm tặc nối được vết thương.
Chấp Pháp trưởng lão nói:
- Thì ra thế đó, xưa nay phái Võ Đang vẫn là cái gai trong mắt triều đình, quận chúa Thát tử nếu không phải thắm thiết lắm với mối gian tình kia đến quên cả cội nguồn, quyết không thể nào lại tặng thuốc giúp cho kẻ địch. Nếu nói cho cùng, tên tiểu dâm tặc đó tuy nhân phẩm không đoan chính nhưng đối với thái sư phụ và các sư thúc bá cũng còn chút tình hương hỏa.
Tống Thanh Thư nói:
- Ồ, tiểu đệ nghĩ y cũng không hoàn toàn vong bản đâu.
Trần Hữu Lượng nói:
- Khải bẩm bang chủ: huynh đệ nghe những điều Tống huynh đệ nói bỗng nảy ra một kế, có thể chế phục được tên tiểu dâm tặc đó khiến cho ma giáo phải hoàn toàn nghe lệnh của bản bang.
Sử Hỏa Long vui mừng nói:
- Trần huynh đệ nếu như có diệu kế, mau nói cho mọi người nghe nào.
Trần Hữu Lượng đáp:
- Nơi đây tai mắt nhiều, tuy đều là anh em trong nhà cả nhưng sợ tiết lộ cơ mật.
Trong đại điện tiếng xì xào liền im bặt, tiếng chân rầm rập, có đến hơn chục người đi ra khỏi điện, ắt rằng chỉ còn lại những nhân vật thủ lãnh chức phận tối cao trong Cái Bang mà thôi. Trần Hữu Lượng nói:
- Việc này nhất định không thể nào tiết lộ phong thanh, Tống huynh đệ, hai vị long đầu đại ca, mình tra xét trước sau một vòng xem có ai nghe lén không nào.
Chỉ nghe hai tiếng vụt vụt, Chưởng Bổng long đầu và Chưởng Bát long đầu đã nhảy lên mái nhà, còn Trần Hữu Lượng và Tống Thanh Thư tại trước điện sau điện tra xét kỹ lưỡng, ngay cả sau các pho tượng, các màn che, sau biển ngạch chỗ nào cũng ngó qua.
Trương Vô Kỵ ngầm phục Triệu Mẫn tâm cơ mẫn tiệp, trong đại điện trừ cái trống lớn này ra, quả không còn chỗ nào có thể ẩn náu được. Bốn người tra xét xong, quay trở lại điện, Trần Hữu Lượng hạ giọng nói:
- Việc này hoàn toàn do ở Tống huynh đệ mà thôi.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên:
- Tôi ư?
Trần Hữu Lượng đáp:
- Đúng thế, Chưởng Bát long đầu, nhờ đại ca phối chế mấy thang Ngũ Độc Thất Tâm Tán, giao cho Tống huynh đệ đem về núi Võ Đang, lén bỏ vào đồ ăn thức uống của Trương chân nhân và Võ Đang chư hiệp. Bọn mình ở chân núi tiếp ứng, sau khi thành công rồi, bắt giữ Trương chân nhân và Võ Đang chư hiệp, dùng đó làm chỗ uy hiếp, lo gì tên tiểu tặc Trương Vô Kỵ không nghe lời bản bang?
Sử Hỏa Long là người đầu tiên vỗ tay khen hay:
- Diệu kế, diệu kế!
Chấp Pháp trưởng lão nói:
- Kế này hay lắm. Ngũ Độc Thất Tâm Tán của bản bang cực kỳ lợi hại, nếu như hạ độc Trương Vô Kỵ, bọn ma giáo phòng phạm nghiêm mật, không dễ gì được. Còn Tống huynh đệ là đệ tử Võ Đang, muốn bắt giữ người của phái Võ Đang, giặc trong nhà còn phòng làm sao được, thật là thần không hay quỷ không biết, thể nào chẳng xong.
Tống Thanh Thư trù trừ đáp:
- Cái này… cái này… bảo huynh đệ hạ độc gia phụ, thật không thể nào làm được.
Trần Hữu Lượng nói:
- Ngũ Độc Thất Tâm Tán là linh dược của bản bang, chỉ làm cho người ta tạm thời thần trí mơ hồ, không tổn thương tính mạng. Lệnh tôn Tống đại hiệp là người hiệp nghĩa, bọn chúng tôi vốn hết sức kính trọng, quyết không dám làm hại đến một sợi lông của lão nhân gia.
Tống Thanh Thư vẫn không chịu nhận lời, nói:
- Huynh đệ gia nhập bản bang, việc chưa được thái sư phụ và gia phụ chấp thuận trước, sau này nếu biết ra, thể nào cũng trách phạt thật nặng, huynh đệ chưa biết làm cách nào cho qua đây. Tuy thế bản bang vốn dĩ cũng theo con đường hiệp nghĩa, so với tông chỉ của phái Võ Đang không khác bao nhiêu, cho nên cũng không phải là tội lớn. Thế nhưng bảo làm chuyện bất hiếu phạm thượng như vậy, huynh đệ nhất quyết không thể nào tuân theo được.
Trần Hữu Lượng nói:
- Huynh đệ nghĩ như thế là chưa thông. Xưa nay muốn làm đại sự không thể nề tiểu tiết, người xưa vì đại nghĩa phải bỏ cả người thân cũng đã có rồi, huống chi chúng ta vốn chỉ muốn đối phó với ma giáo, bắt giữ Võ Đang chư hiệp cốt chỉ là kế sách để kiềm chế tên tiểu dâm tặc Trương Vô Kỵ mà thôi. Năm xưa lục đại môn phái vây diệt Quang Minh Đỉnh, phái Võ Đang chẳng phải là hết sức làm đấy sao?
Tống Thanh Thư đáp:
- Huynh đệ nếu như làm việc này, một là lương tâm không an, hai là trên giang hồ người người sẽ sỉ mắng, còn mặt mũi nào mà sống trong trời đất nữa?
Trần Hữu Lượng đáp:
- Vừa rồi ta đã chẳng bảo các trưởng lão tám túi lui ra đấy sao? Cớ gì phải khám xét trước sau trên dưới thật kỹ càng? Chính vì sợ chuyện này lộ ra ngoài đấy thôi. Tống huynh đệ, ngươi sau khi bỏ thuốc rồi, chính mình cũng giả vờ hôn mê, bọn ta cũng trói ngươi lại, cùng với thái sư phụ ngươi, phụ thân và các sư thúc ở chung một chỗ, còn ai nghi cho ngươi được? Trừ bảy người trong chúng ta đây, trên đời này còn một ai hay biết nữa? Chúng ta thì chỉ còn bội phục ngươi là một anh hùng có thể đảm đương đại sự, ai dám chê cười?
Tống Thanh Thư trầm ngâm chốc lát, rụt rè nói:
- Bang chủ và Trần đại ca đã ra lệnh, tiểu đệ quả không dám từ chối, huống chi tiểu đệ mới gia nhập bản bang, đang muốn có dịp lập công, dẫu có nhảy vào chảo đang sôi, lao vào lửa đang cháy cũng phải tận tâm kiệt lực. Có điều người ta sống trên đời, hiếu nghĩa là gốc, sai tiểu đệ đến làm hại gia phụ, thì nói sao cũng không dám phụng mệnh.
Trong Cái Bang xưa nay vốn cực kỳ tôn trọng chữ "hiếu", mọi người nghe y nói thế, đều thấy không tiện cưỡng ép thêm. Trần Hữu Lượng đột nhiên cười khẩy một tiếng nói:
- Kẻ dưới làm chuyện phạm thượng, là chuyện đại kỵ đối với người trong võ lâm chúng ta, chẳng cần Tống huynh đệ nói, ta cũng biết rồi. Thế nhưng không biết Mạc thất hiệp với Tống huynh đệ liên quan ra sao? Ông ta vai vế cao hay là ngươi vai vế cao?
Tống Thanh Thư không trả lời, một lúc sau bỗng nói:
- Được, nếu như bang chủ và các vị đã ra lệnh như thế, tiểu đệ đành phải tuân theo. Nhưng các vị phải nhận lời trước, không được làm tổn thương gia phụ mảy may, cũng không được làm nhục ông ta. Nếu không tiểu đệ thà thân bại danh liệt, chứ quyết không làm chuyện sai quấy bất hiếu đâu.
Sử Hỏa Long, Trần Hữu Lượng cả bọn lấy làm mừng rỡ. Trần Hữu Lượng nói:
- Chuyện đó thì chắc chắn là đồng ý rồi. Tống huynh đệ cùng chúng ta gọi nhau là anh em, Tống đại hiệp là tôn trưởng của cả bọn, dù cho Tống huynh đệ chẳng nói đến, chúng ta với lão nhân gia cũng phải đối đãi như phận cháu con.
Trương Vô Kỵ trong lòng nghi vấn: "Tống sư ca khăng khăng không nhận lời, sao Trần Hữu Lượng vừa nhắc đến Mạc sư thúc thì Tống sư ca không dám từ chối nữa, bên trong ắt phải có chuyện gì khúc mắc. Xem ra chỉ còn hỏi thẳng Mạc thất thúc mới biết rõ đầu đuôi".
Chỉ nghe Chấp Pháp trưởng lão và Trần Hữu Lượng thì thầm thương lượng, sau khi hạ độc Trương Tam Phong và anh em Tống Viễn Kiều rồi, quần cái sẽ xông lên núi tiếp ứng ra sao. Mỗi khi Trần Hữu Lượng nói đến đâu, Sử Hỏa Long đều mở mồm khen ngợi: "Hay lắm, diệu kế".
Chưởng Bát long đầu nói:
- Ngũ Độc Thất Tâm Tán nếu muốn dùng cho phái Võ Đang thì phải chế lượng nhiều hơn. Lúc này đang mùa lạnh, ngũ độc nằm phục dưới đất, tiểu đệ phải đi tới chân núi Trường Bạch đào ngay, chậm thì một tháng, ít thì hai mươi ngày là sẽ điều hợp thành Ngũ Độc Thất Tâm Tán. Độc trùng đào dưới băng tuyết lên độc tính không lộ ra, uống phải không thể nào biết được, để đối phó với các cao thủ hạng nhất thì thật không gì tốt bằng.
Chấp Pháp trưởng lão nói:
- Trần huynh đệ, Tống huynh đệ hai vị, đi theo Chưởng Bát long đầu đến núi Trường Bạch chế thuốc, bọn chúng ta xuôi nam trước, một tháng nữa mình gặp nhau ở Lão Hà Khẩu. Hôm nay là mười sáu tháng chạp rồi, một tháng sau gặp nhau ở Lão Hà Khẩu.
Y nói tiếp:
- Còn tên Hàn Lâm Nhi rơi vào tay ta, thật là hữu dụng, xin Chưởng Bổng long đầu để tâm canh chừng, phòng bọn ma giáo đoạt lại. Bọn mình chia nhau mà đi để tránh tai mắt của địch.
Sau đó cả bọn lần lượt cáo từ bang chủ, Chưởng Bát long đầu và Trần Hữu Lượng, Tống Thanh Thư ba người đi trước về hướng bắc. Chỉ trong giây lát, cả bọn ăn mày đều đi khỏi miếu Di Lặc không còn một ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT