Lại nói đến Beatrice, đêm qua cô đã có một buổi tối hết sức lãng mạngvới Ken. Cô phải thầm cám ơn ba cô em gái của mình đã dành cho mình mộtkỷ niệm đẹp bên người cô yêu. Hôm nay , tâm trạng của Beatrice rất hưngphấn và tươi tỉnh. Cô đã chuẩn bị tâm thần cho một ngày làm việc bậnrộn của mình. Chợt chiếc điện thoại của cô vang lên phá tan không giantĩnh mịch của buổi sáng
- Alo ! Tôi nghe đây !
- ..
- Vậy sao ? Vậy thì tốt quá rồi - Beatrice vui ra mặt - vậy ông hãy đợi tôi ở công ty nhé !
- .
- Cái gì ? - bỗng dương mặt cô biến sắc hẳn , cô cố giữ bình tĩnh nói -ông hãy thu thập hết tất cả thông tin về kế hoạch hợp tác đó cho tôi.Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ
-
- Nhất định ko được để chuyện đó xảy ra - cô nghiêm giọng nói
Sau khi nghe xong cú điện thoại, Beatrice ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Đượcmột độ khá lâu, cô tức tốc thay đồ đến công ty . Bước ra khỏi cửa cô đãnghe tiếng Ken hỏi:
- Sao hôm nay em đi sớm vậy? Ko phải trưa mới đến công ty sao?
- Ko đâu anh , có chuyện rồi - cô vừa mang giày vừa nói
- Có cần anh chở em đi ko ? - Ken hỏi
- UHM - cô nhìn anh bằng anh mắt yêu thương
Vậy là Ken tức tốc chở Beatrice đến công ty. Trên đường cô đã kể lại cuộc nói chuyện điện thoại của mình ban nãy cho anh nghe:
- Nói vậy là ông ta đã thông đồng với bên Thiên Vận để ký một hợp đồng gây bất lợi cho công ty - Ken như hiểu ra vấn đề
- Uhm ! Ban nãy em nghe mà nóng máu - Beatrice mặt hầm hầm nói - em kohiểu làm sao ông ta có thể bò lên được cái chức Phó tổng như ngày hômnay
- Chắc chắn phải có nghề rùi - Ken cười cười khi thấy điệu bộ của cô bây giờ
- Anh còn cười được nữa - cô háy anh một cái - người ta đang bực muốn chết đây nè
- Thui muh bớt nóng đi nếu hem nổi mụn xấu lém - Ken cố tình trêu chọc cho cô cười
- Hì hì hì anh thật là .. - cô chồm qua nhéo má anh một cái, rồinghiêm giọng lại nói - cũng may ông Willson về kịp và báo cho em biếtsớm nếu ko cũng ko biết chuyện gì xảy ra nữa
- Mà sao đột nhiên ba em lại cho ông Willson trở về giúp em vậy ? Chẳng phải ông ấy là trở thủ đắc lực của ba em sao ?
- Em cũng ko biết nữa. Muốn biết chắc chỉ có nước đi hỏi ông ta thui
Chiếc xe màu đen bóng loáng của Ken đã dừng lại trước tập đoàn Dươngthị. Một tập đoàn Thời trang lớn thứ hai thế giới ( dĩ nhiên là chỉ xếpsau tập đoàn của nhà anh òi ) . Vừa bước xuống xe, Beatrice đã thấy ôngWillson đứng ngay trước cửa đợi mình. Cô mỉm cười bước tới chổ ông đangđứng và nói:
- Cám ơn ông đã chịu về đây để giúp tôi
- Đại tiểu thư xin đừng nói vậy. Tôi chỉ làm tròn bổn phận của mìnhthôi với lại tôi đã nhận lời nhờ giúp đỡ của ông chủ rồi nên xin côđừng nói những lời khách sáo như vậy - ông Willson cười nói
Ông Willson là người trợ thủ đắc lực nhất của ba cô. Ông đã theo ba côtừ khi ba cô chỉ có bàn tay trắng đến khi sực nghiệp của ba cô ăn nênlàm ra. Nếu nói ra thì trong đây cũng có một phần công sức của ôngWillson trong đó. Cô và Rannie biết ông từ khi lọt lòng, ông cũng nhưlà người nhà của cô vậy. Mẹ Beatrice mất sớm nên cô và em gái sốngtrong tình thương của ba mà thôi. Nhưng nhiều khi ông đi công tác mítháng mới trở về thì chuyện gì trong nhà cô ông Willson cũng đều lo chutoàn cả. Nhiều khi cô có chuyện gì ko vui thì cũng đi tìm ông mà tâmsự. Rồi sau đó ông sẽ cho cô nhưng lời khuyên hữu ích. Nên việc ông vềđây giúp cho cô làm cho Beatrice mừng lắm.
Ko để cho ông chờ đợi lâu nữa, Beatrice lên tiếng trước hỏi:
- Mọi chuyện tôi đã dặn ông đã làm xong chưa?
- Thưa đây ạ !
Nói rồi ông đưa cho cô một túi đựng hồ sơ màu vàng. Beatrice mau mắn mở ra xem rồi nhếch miệng cười.
- Bây giờ ta vào thôi ! - Beatrice nói
Bây giờ bước vào trong ko còn là một Beatrice ko chức phận , ko cóquyền lực trong tay nữa. Mà thay vào đó là một Beatrice hoàn toàn kháchẳn, nghiêm nghị, lạnh lùng , và trong tay của cô nắm toàn quyền xử lýtất cả mọi chuyện lớn nhỏ của công ty.
Đi bên cạnh cô còn có một trợ thủ mặc đồ đen nữa. Điều đó thu hút sựcchú ý của mọi người. Cô đi thẳng đến thang máy và cũng đừng đợi giốngmọi người chứ ko dùng thang máy dành cho VIP. Ông Willson ngạc nhiênhỏi:
- Tiểu thư sao cô ko đi thang máy bên kia ? Tại sao phải tự mình đứng đợi như vậy?
Cô tủm tỉm cười nói :
- Đợi đến khi thân phận của tôi sáng tỏ thì tôi sẽ đi. Nhưng bây giờ thì hãy chịu khó người ta sao mình vậy đi
Ông Willson bây giờ mới lờ mờ hiểu ý cô tiểu thư thông minh, nhưng cũngko kém phần lém lĩnh của mình. Thang máy đến, mọi người lần lượt đi vàobên trong. Đột nhiên Beatrice quay sang ông nói :
- Chờ đợi cũng có cái thú vị của nó đó chứ!
- Hả ? - ông nghệch mặt ra khó hiểu
- Lâu lâu mình cũng phải thử trải nghiệm những thứ tầm thường như mọingười mới cảm thấy được cuộc sống đầy mùi vị chứ ! - cô nói muh mắtnhìn xung quanh
Những người đi chung thang máy với cô cũng ko khác gì ông Willson , họko hiểu được trong cái đầu đẹp đẽ kia đang nghĩ gì muh lại nói ra nhữnglời ấy. Người ta thì mong giàu sang để hưởng thụ còn cô thì ngược lại.Beatrice muốn thử hưởng thụ thử cái cảm giác được đối xử bình thườngnhư mọi người.
- Từ từ rùi ông sẽ biết - cô cười cười nói
Thang máy dừng ngay tầng thứ 18 , cô cùng ông Willson đi thẳng đến phòng họp . Trong khi đó thì ..
- Ông Châu à ! Nếu ông ko có vấn đề gì nữa thì chúng ta chính thức kỳ hợp đồng được chứ ? - phó tổng nói
- Uhm ..- ông Châu vừa xem bản hợp đồng vừa gật gù , rùi nói - được vậy chúng ta chính thức kí hợp đồng
Khỏi phải nói òi , dĩ nhiên là tên Phó tổng giám đốc mừng còn kokịp.Ban nãy thấy ông Châu có vẻ phân vân thì ông ta đã muốn lên timrồi. Bây giờ bản hợp đồng trị giá hàng tỉ ngay trước mắt muh hem mừngmới lạ. Lão ta vội vàng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa ?
Thế là hai bên chuẩn bị đặt bút kí thì ..
- RẦM .. - cánh cửa được mở tung ra . Bóng dáng một cô gáivới khuôn mặt lanh như băng xuất hiện thu hút sự chú ý của những ngườicó mặt trong phòng. Cô đi xăm xăm vào trong và nói với giọng cươngquyết:
- Bản hợp đồng này ko được kí !
Lão Phó tổng tức run người. Miếng mồi ngon đang ở trước mắt thế mà lạibị một con bé vắt mũi chưa sạch như vậy chạy vào phá đám. Ông ta quát:
- Bảo vệ đâu ? Tại sao lại để cho những người ko phận sự như vậy ngang nhiên đi vào phòng họp chứ?
Nghe tiếng hét của ông bên trong , bọn bảo vệ nhanh chóng chạy vào.Chưa đầy ba phút, một bọn bảo vệ áo đen đã đến ngay hiện trường . LÃophó tổng trừng mắt nhìn Beatrice muh nói với giọng kẻ cả :
- Còn ko mau lôi cô gái điên cuồng này ra khỏi đây ?
Bọn bảo vệ chuẩn bị xông vào Beatrice nhưng đều bị ông Willson níu lạihết. Đến lúc lày cô mới từ từ đi đến trước mặt ông ta cười khẩy vừa nóivừa cầm bản hợp đồng lên lướt sơ nói:
- Cô gái điên cuồng ? Người ko phận sự ? . Nói nghe haylắm - cô khinh bỉ nói rùi bỗng dưng cô trừng mắt nhìn ông - nếu tôi kophận sự ở đây thì chắc chẳn còn ai có tư cách và phận sự ở đây đâu
Ông ta tức điên người trước thái độ khinh khỉnh của Beatrice
- Cô - ông ta cứng họng , ráng lấy bình tỉnh mà nói tiếp - thật ra cô là ai ? Ai cho phép cô tùy tiện vào đây ?
- Suỵt ! - cô đưa tay lên miệng làm dấu nhưng ko vội trả lời câu hỏi của lão phó tổng.
Beatrice thản nhiên đi đến chiếc ghế độc nhất đặt chính giữa một chiếcbàn họp dài hình bầu dục. Rồi Beatrice đưa tay sờ lên thành ghế vớidáng vẻ bình thản nhưng trên khuôn mặt thì hem được bình thường được tínào trước con mắt khó hiểu lẩn tò mò của mọi người. Được một lúc, côngồi chễm trện trên ghế, bắt chéo hai chân và ngước lên nhìn ông phótổng giám đốc đáng kính trong mắt mọi người bằng cái nhìn ngạonghễ, làm cho lão nóng cả mặt.
Ông Châu của tập đoàn Thiên Vận nãy giờ ngồi xem mà ko hiểu ất giáp gì cả . Ông ta mới lên tiếng hỏi :
- Phó tổng Lý ông hãy cho tôi một lời giải thích xem chuyện này là saohả ? - rồi ông nhìn sang Beatrice hỏi tiếp - còn cô gái này là ai đây ?
- Tôi tôi - Lão phó tổng Lý còn chưa biết trả lời thế nào thì nghe Beatrice nói :
- Tôi là người nắm quyền hành cao nhất ở đây ! câu trả lời như vậy có hợp lý ko vậy hả ông Châu
- Người nắm quyền cao nhất ? - ông lặp lại lời của cô một cách máymóc rồi chuyển ánh mắt dò hỏi sang phó tổng - cô ta nói như vậy có thậtko?
- Tôi tôi ko biết cô ta - lão phó tổng cũng ngỡ ngàng ko kém
Beatrice khẽ nhếch miệng cười cười nhìn phó tổng , cô thong thả nói màko hay nãy giờ ông ta đang nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốtsống:
- Ông ko biết tôi mà tôi lại biết rất rõ về ông đấy
Rồi cô lại quay sang ông Châu mỉm cười lịch sự nói :
- Xin lỗi ông Giám đốc Châu , đã để cho ông chứng kiến những chuyện kohay của nội bộ công ty . Còn bản hợp đồng này còn nhiều điều khoảng kohợp lý , chúng ta hẹn một ngày nào đó đẹp trời hơn để bàn kỹ hơn để kobên nào phải chịu tổn thất có được ko ?
Ông Châu nghe thấy lời Beatrice nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyếtđoán . Và là một người thông minh , từng trải nên ông cũng lờ mờ hiểuđược mọi chuyện . Chính vì thế nên ông vui vẻ nói:
- Được thôi ko thành vấn đề ! Vậy chừng nào thời tiết đẹp chúng ta sẽ bàn lại bản hợp đồng này
- Cám ơn ông nhiều ! - Beatrice và ông bắt tay nhau , rồi cô quay sang nói với ông Willson - phiền ông tiễn ông Châu dùm tôi !
Ông Willson đưa tiễn Giám đốc Châu ra về. Trong phòng hợp giờ đây cònlại Beatrice , phó tổng Lý và một số người có quyền hành cao trong côngty. Cô ngồi đó gần nửa giờ đồng hồ mà ko hề lên tiếng nói năng gì cả .Mọi người trong phòng thì đưa mắt nhìn nhau. Nhưng trong đôi mắt ấy tacó thể thấy hàng đống câu hỏi mà tất cả đang cần được giải đáp . Kobiết cô gái này là ai ? Ko biết cô ta từ đâu đến ? Có chức quyền thếnào mà dám ngang nhiên chống đối Phó tổng giám đốc ? . Đâuphải Beatrice ko biết trong đầu họ nghĩ gì mà cô cố tình làm thinh konói
Cuối cùng giờ phút mà mọi người mong đợi cũng đến. Beatrice hiên ngang ngồi đó, đảo mắt một lượt nhìn tất cả rùi mỉm cười nói:
- Chắc mọi người cũng nghe nói Tổng giám đốc Lâm đã nghĩ hưu rồi chứ ?- cô dừng lại một tí rồi nói tiếp - tôi .. là Beatrice Dương , từnay tôi sẽ là tổng giám đốc mới của mọi người
- Có lẽ mọi người ko biết tôi nhưng chắc chắn mọi ngườisẽ biết cha tôi đấy - Beatrice đứng lên đi đi lại lại nói với giọngbình thản
- Cha cô ? - mọi người đồng thanh - chúng tôi biết ông ấy?
Cô dừng lại đứng khoanh tay trước mặt lão Phó tổng mà nói:
- Đúng vậy ! Ông ấy là . người đã sáng lập ra tập đoàn Dương thị này
- Hả ?
Cả đám há hốc mồm mà nhìn cô từ đầu đến chân. Họ ko thể tin nổi con gáicủa một nhân vật lớn muh cóa thể ăn mặc , cư xử và hành động rất đơngiản và có phần thần bí một tí. Mọi người ngồi bất động ở đó gần mườiphút. Nếu ko có tiếng nói của Beatrice vang lên chắc họ vẫn ngồi tạctượng quá
- Vậy tôi có quyền và tư cách để can thiệp vào việc của công ty chứ?
- Được- mọi người cười cầu hòa nói
Còn tên Phó tổng Lý thì điếng người. Mặt mày hắn xanh mét , hắn bi giờcuối gầm mặt hem dám ngước lên nhìn cô. Beatrice biết hắn đang run cầmcập như cầy sấy kia kìa mà cô vẫn tỉnh bơ xem như hem thấy, hem biếtgì. Vì bi giờ thì cô chưa làm gì hắn đâu , cô sẽ để cho hắn ngồi trênchiếc ghế phò tổng đó thêm một thời gian ngắn nữa trước khi cô tìm ramột người thích hợp hơn và có đầy đủ bằng chứng để tống khứ hắn ra khỏicông ty.
Cô cười cười nhìn mọi người nói:
- Vậy à ? Vậy mọi người hãy chuẩn bị đi nửa tiếng sau sẽ mở ngay cuộc họp - rồi cô gằng từng chữ - tất cả phải có mặt đầy đủ !
Nói rồi cô bỏ đi về phòng của mình một nước trước những đôi mắt nhìn côkinh hãi. Họ ko ngờ một cô gái nhìn bề ngoài yếu đuối như cô mà cũng cóbản lĩnh gớm. Còn về phần Beatrice vừa đi mà trong lòng cô còn ngùnngụt lửa giận.
Ông Willson thấy vậy phì cười hỏi:
- Sao ban nãy cô ko xử hắn ta luôn đi để bây giờ phải mang theo nguyên cục tức thế này ?
- Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng bây giờ ko phải là lúc thích hợp. Cứ đểhắn ngồi ung dung thêm một chút nữa cũng chẳnh chết ai đâu - cô vừa đivới tay bấm nút thang máy vừa nói
Nhưng khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì ..
- Đợi . đợi một tí
Tiếng một người con trai vang lên với giọng hối hả. Beatrice nhanh taybấm chặn lại, anh chàng kia cũng ráng phóng người với vận tốc cực độ đểkịp thang máy. Đợi đến khi người thanh niên đó an toàn đi vào thìBeatrice mới cho thang chạy. Bỗng người con trai có lên tiếng nói vớigiọng lịch sự:
- Làm ơn .. lầu 16 !
Ko nói ko rằng, Beatricde vẫn thản nhiên làm theo lời yêu cầu của anhta. Nhưng đến khi cô và anh chàng ấy quay sang nhìn thì họ mới ngỡngàng. Dylan giật mình quay đầu lại nhìn cho kĩ lần nữa
Rồi cả hai ko hẹn mà đồng thanh:
- Thì ra là anh / là cô à ?
Câu câu nói ấy , cả anh và cô cùng phì cười trước sự trùng hợp đến ngẫunhiên của mình. Người con trai đó ko ai khác chính là người mà Beatriceđã có dịp gặp trong thang máy ngày hôm qua.Đó chính là Dylan. Còn anhthì cũng ko khác gì cô, anh thật sự ko nghĩ cô gái kỳ quặc mình gặp humqua nay lại có thể gặp nhau lần thứ hai cũng trong thang máy như thếnày. Chưa kịp để Beatrice lên tiếng thì anh đã nói trước :
- Cô cũng là nhân viên trong công ty này hả ?
- Uhm gần như vậy - Beatrice lấp lửng nói
- Sao lại là gần như ? - Dylan thắc mắc
- Ừ thì .. cũng ko hẳn là nhân viên mà cũng ko hẳn ko phải làngười trong công ty - cô nói một nùi làm Dylan cũng mù tịt luôn
Nhưng anh cũng nở một nụ cười quyến rũ nói với cô :
- Nhưng dù là nhân viên chính thức hay ko thì tôi cũng rất vui vì được gặp lại cô
- Tôi cũng vậy - cô vui vẻ nói
Cả hai cứ nói nói cười cười với nhau mà hem thèm để ý đến sự có mặt củaông Willson. Nãy giờ nghe Beatrice và anh chàng lạ mặt đối thoại vớinhau làm ông cũng mắc cười . Nhất là những lời nói rối như tơ vò củaBeatrice làm mặt anh chàng cứ đờ ra .
- Cô có rảnh ko ? Chúng ta đi uống một tách cà phê được chứ ? - Dylan đề nghị
Beatrice chưa vội trả lời anh mà cô kéo tay áo lên để xem đồng hồ rồi quay sang nói với anh :
- Cũng được !
Rồi cô quay sang nói với ông Willson :
- Ông trở về phòng trước đi ! Một tí nữa tôi sẽ đến thẳng đó luôn.
- Vâng ! - ông nói
Thế là Dylan và Beatrice cùng nhau đến một quán cà phê ở căn tin củacông ty. Cả hai ngồi đối diện với nhau. Và anh bồi đến đưa cho haingười hai cái menu
Anh bồi bàn hỏi :
- Hai vị muốn dùng gì ạ ?
- Làm ơn cà phê , ít đường! - cả hai cùng ngước lên nói
Nói xong, hai người nhìn nhau kinh ngạc. Thật ko hiểu nổi tại sao họlại đồng thanh đồng thủ đến thế. Mà còn thích uống cà phê nữa chứ.Beatrice thì nhìn Dylan muh cười còn anh cũng vậy.
- Xem ra chúng ta cũng có sở thích giống nhau quá chứ - Beatrice cười nói
- Ừ ! Tôi ko nghĩ con gái như cô cũng thích cà phê mà còn bỏ ít đường nữa chứ - Dylan nhìn cô thích thú
- Bộ có ai nói con gái ko thể uống như thế sao ? - cô vặn vẹo
- Ko ! Ko ! Ý tôi ko phải vậy ! - anh cười cười nói - tại thường congái rất sợ nóng nổi mụn hem đẹp nên rất ít thích uống cà phê đen
- Uhm cũng có lí ! Nhưng tôi thì ko sợ đâu ! - Beatrice nheo mắt nói
Rồi cả hai cùng phá ra cười. Nhưng hai anh chị đâu có biết rằng nảy giờđang có một cặp mắt như muốn giết người đang chiếu thẳng vào họ đâu ,nhất là Beatrice.
- À đúng rồi ! Anh làm trong công ty này lâu rồi anh thấy nó như thế nào ? - cô bắt đầu tìm hiểu
- Hả ? Cô hỏi như vậy là sao ? Tui ko hiểu cho lắm - Dylan thật sự hem biết dụng ý của Beatrice
- Ý tui là anh cảm thấy công ty này có tốt ko ? Có cái gì ko ổn ko ? - cô gợi ý
- Oh ! Vậy mà tui còn tưởng chuyện gì nữa chứ .. - Dylan cười tườirồi sau đó nói với giọng nghiêm chỉnh - thật ra công ty này rất tốt ,rất ưu ái và quan tâm đến nhân viên . Nhưng - nói tớikhúc này anh chợt đăm chiêu một tí
- Nhưng sao ? - Beatrice bắt đầu tò mò , cô nghiên nghiên đầu hỏi
- Nhưng ..tui thấy việc kinh doanh của công ty có nhiều cái cònrất bảo thủ . Nếu như vậy thì ko thể nào mà đưa công ty đi lên được -Dylan nói thẳng thừng
Beatrice ngồi đó trợn mắt nhìn anh trừng trừng. Cô ko ngờ anh dám nóithẳng thắn như vậy. Chỉ là một Giám đốc bình thường mà có thể dùng tháiđộ bình thản nhất để phê phán việc kinh doanh của một công ty lớn cótầm cỡ quốc tế như vậy thì anh ta cũng có gan và cũng có tài lắm mới cóthể mạnh miệng nói thế. Từ đó tới giờ , đây là người đầu tiên nói vớiBeatrice những điều đó. Cô ko giận mà ngược lại cô còn cảm thấy rấtthích thú.
- Vậy anh nói thủ xem bảo thủ ở chỗ nào ?
- Công ty chúng ta vẫn cứ giữ thái độ và tác phong làm việc còn rất thụđộng. Những sản phẩm của mấy năm gần đây các ý tưởng gần như là giốngnhau , chưa có một cái gì gọi là đột phá cả. Hiện nay xu hướng thờitrang của thế giới thời nay đang hướng về những kiểu mẫu của thập niên90 dù là hạn người nào cũng có thể mặc, già trẻ gì cũng phù hợp . Nhưngchúng ta lại chỉ quan tâm và chú ý đến mẫu mã là nhiều chứ ko hiểu đượcnhu cầu của khách hàng là họ đang cần cái gì
Beatrice nãy giờ đang ngồi nghe chăm chú vàsuy nghĩ rất nhiều về những lời nhận xét đó. Dylan thì nhìn cô như chờđợi một điều gì từ phía cô. Rồi anh trầm giọng nói tiếp:
- Nếu chúng ta chịu đầu tư tìm hiểu thêm về tâm lí của khách hàng thìcó lẽ chúng ta sẽ cho ra những mẫu mã đẹp và vừa lòng người hơn.
- Anh nói với tôi những điều này ko sợ tôi nói lại với Tổng Giám đốc sao ? - cô trêu anh
- Ko - anh chắc chắn nói
- Sao anh lại có thể khẳng định một cách nhanh gọn như vậy ? - cô tủm tỉm cười hỏi
- Vì tôi tin cô ko phải là loại người hay mách lẽo - Dylan thật thà nói
- Vậy anh có sáng kiến gì ko ? - cô trở lại vấn đề chính
- Theo tui chúng ta cần làm một cuộc xâm nhập thị trường . Rồi - Dylan chưa kịp nói hết câu thì .
- Dylan anh cũng ở đây sao ?
Tiếng một cô gái vang lên cắt ngang cuôc nói chuyện của hai người. Anhgiật mình ngoái đâu lại để xem thì thấy cô gái đó đang từ từ đi tới chỗanh và Beatrice . Trên môi nở một nụ cười tươi như hoa nhưng trong anhmắt lại anh lên những tia hằn học. Cô ta đứng trước mặt Dylan nói vớigiọng nũng nịu:
- Anh đi uống cà phê mà sao hem chịu rủ em gì hết à!
Anh thật sự bât ngờ trước sự có mặt của Ady . Còn chưa hết ngạc nhiên thì anh đã nghe tiếng Ady lại vang lên :
- Đây là ai vậy ? Bạn anh à ?
- UHm !- Dylan cười cười nhìn Beatrice nói
- Vậy còn ko mau giới thiệu cô gái xinh đẹp này với em nữa à ? - Ady nhìn trừng rừng Beatrice nói
- Đây . đây là là
Anh cũng ko biết nên giới thiệu đây là ai nữa. Bởi từ nảy giờ anh cóbiết cô tên gì đâu. Thật đáng xấu hổ ! Vậy mà anh còn tười cười nói đâylà bạn anh mà cả tên của bạn cũng ko biết. Đúng là nực cười . Anh đangtự trách mình. Nãy giờ ngồi đó , Beatrice cũng hiểu được Dylan đang gặprắc rối. Cô mỉm cười đứng lên cứu bồ anh:
- Tôi là Beatrice , rất vui được biết cô
- Beatrice ? tên rất hay - cô ta nhìn nhìn Beatrice nói và ngaonghễ giới thiệu mình - tôi là Lý Tuệ Mẫn . Hiện đang là Giám đốc phòngkế hoạch , có gì cần thì cứ đến tìm tôi nhé ! ( pà nì kênh kiệu hết sức)
Trong đầu của Beatrice chợt tua lại đoạn đối thoại của mình và bà laocông hum qua. Lý Tuệ Mẫn cháu gái của Phó tổng Lý . Người mà bấy lâucô muốn gặp mặt nay đang đứng sờ sờ trước mắt cô. Dáng vẻ tự cao, cáchnói năng ko xem ai ra gì làm cho Beatrice mất thiện cảm. Nhưng cô cũngráng nở nụ cười nói:
- Ko dám làm phiền Giám đốc đâu . Chuyện của tôi , tôi có thể tự lo được!
Nói rồi cô quay sang Dylan cười nói :
- Thôi tôi có chuyện phải đi trước đây. Chút nữa ta sẽ gặp lại !
Beatrice tạm biệt Dylan xong liền đi thẳng một nước ko thèm chào hỏi,ngó ngàng gì đến Ady làm cho cô ta tức phì khói. Đợi Beatrice khuấtbóng , cô ta hậm hực ngồi xuống chiếc ghế đối điện với Dylan nói:
- Hứ ! Ko biết cô ta là ai mà phách lối đến như vậy. Hem xem em ra cáigì mà ! Được nếu cô ta ko muốn yên ổn làm việc thì em sẽ giúp cô ta!
Nghe Ady phán một câu xanh rờn, Dylan giật thót người vội buông tách cà phê xuống nghiêm mặt nhìn Ady mà nói:
- Anh cấm em ko được làm gì bậy bạ à nha! Người ta có làm gì em đâu ?
- Phải cô ta ko làm gì em cả chỉ là em thấy chướng măt quá ko chịu nổithái độ ngạo mạn của cô ta mà thôi - tồi cô ta bĩu môi nói - chỉ là mộtnhân viên cỏn con trong công ty mà dám lên mặt
Trước những lời nói ngang ngước của Ady thì anh chỉ còn biết lắc đầu màthôi. Anh quá quen với cái tính cách tiểu thư của cô rồi, lúc nào cũngmuốn người ta làm theo mình , ko được trái ý, hễ ai mà nghịch ý Ady thìchắc chắn sẽ ko được sống yên ổn. Rồi chợt anh nhớ ra điều gì nên ngướcđầu lên hỏi Ady bằng giọng khó chịu:
- Mà em tìm anh có gì ko ?
- À ! Xém tí quên. Chút nữa sẽ có một cuộc họp quan trọng đó. Ko ai được vắng mặt đâu - cô tía lia nói
- Có chuyện gì sao mà nghiêm trọng vậy ? - anh thắc mắc
- Nghe nói Tổng giám đốc mới đã đến rồi đó - Ady hào hứng nói - hembiết là nam hay nữ nhỉ ? già hay trẻ vậy ta ? ( hixhixhix là người muhban nãy cô rủa đó cô hai ơi)
- Thôi đừng ở đó mà nói tào lao nữa . Đi thôi ! - Dylan nạt ngang
Rồi anh đặt tiền trên bàn rồi bỏ đi trước , mặc cho Ady đang ở sau lachói lói. Anh đang suy nghĩ ko biết Tổng Giám đốc mới là người thế nào?Ko biết có như ông Phó tổng ko nữa. Nếu như vậy thì khổ cho đám nhânviên rồi. Anh lắc đầu ngán ngẫm.
Vừa bước vào phòng mình, Beatrice đã hỏi ông Willson :
- Những tài liệu tôi cần ông chuẩn bị xong chưa ?
- Dạ tất cả đều ở đây hết ạ !
Ông đưa cho cô một tập hồ sơ dày cộm. Cô xem sơ qua rồi nói:
- Đi thôi ! Đừng để mọi người chờ lâu !
Cô cùng ông Willson hai người bước song đôi đến phòng họp. Bên trong phòng đang bàn tán xôn xao về vị Tổng giám mới này :
- Nè ! Nè ! Thật ra chuyện ban nảy là sao vậy hả ? - ông trưởng phòng nhân sự nhiều chuyện hỏi
- Trùi ui ! Ban nãy mọi người hem chứng kiến thui . Khi Phó tổng chuẩnbị kí hợp đồng thì ở đâu xuất hiện một nàng tiên đẹp tuyệt vời ra ngăncản. Tình cảnh lúc đó thật đúng là làm cho người ta ấn tượng mà .- bà trưởng phòng kinh doanh nói mà đôi mắt mơ màng nhớ lại
- Ui ! Nghe pà kể muh tui cũng hình dung được dáng vẻ của Tổng Giám oai cỡ nào òi - ông phó giám đốc phòng nhân sự lên tiếng nói
Mọi người cứ thế mà lời qua tiếng lại làm cả phòng họp xôn xao hẳn lên. Nhưng hem ai hay mặt ông Phó tổng Lý đang tái méc lên vì tức. CònDylan thì nhìn thấy ông ta như vậy trong lòng anh cảm thấy hả dạ lắm.Cho vừa cái tội tham nhé ! - anh thầm nói
- Cạch ..
Cánh cửa phòng họp bật mở. Mọi ngươi chợt im bặt, mắt hướng ra ngoàicửa. Bước vào phòng là một cô gái hết sức trẻ trung , xinh đẹp làm mọingười phải đờ người ra. Riêng Dylan thì ko chỉ đờ người mà còn kinhngạc tột độ. ANh ko thể ngờ cô gái vừa mới cùng anh dùng cà phê , vừamới trò chuyện vui vẻ lại là cấp trên của anh.
Còn Ady thì hết hồn trước sự xuất hiện của Beatrice, cô bắt đầu thấy losợ vì những lời nói cao ngạo của mình ban nãy dành cho Beatrice. Haybàn tay cô bấu chặt lấy nhau, đôi môi được vẽ viền khéo léo của Adyđang run lên bần bật.
Beatrice tự tin đứng chống hai tay lên bàn mà nói :
- Chào mọi người. Tôi nghĩ có lẽ là nãy giờ mọi người đang đoán giàđoán non về tôi rồi phải ko? Ban nãy tôi vồ tình có nghe ai đó đang tảtôi mà tôi cứ tưởng tả nữ hiệp cổ trang nào nữa đó chứ !
Cô nói vài câu bông đùa để tạo bầu không khí thoải mái và ko thân thiệngiữa mình với mọi người trong lần gặp gỡ đầu tiên. Nhưng nói đoạn côchuyển sang giọng nghiêm nghị làm cả phòng đang cười cũng phải im bặtmà lắng nghe:
- Tôi là Dương Thừa Luân ( đổi tên ss một tí ) nhưng mọi người có thểgọi tôi là Beatrice cũng được. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ tiếp nhận chứcvị Tổng giám đốc này, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ với nhau để cóthể đưa công ty đi lên!
Beatrice vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay lốp bốp như pháo nỗ vang lên dậykhắp phòng. Mọi người rất thích cô Tổng Giám mới này , họ đã biểu hiệnra mặt sự yêu mến, kính trọng đối với cô.
Ông Willson kéo ghế cho Beatrice an vị rồi ông cũng đến chiếc ghế dànhcho mình mà ngồi. Cô đảo mắt khắp một lượt rồi mới cất giọng nhẹ nhàngnói mà nụ cười thiên thần luôn hiện hữu trên môi:
- Nào !Cuộc họp bắt đầu nhé! Bây giờ tôi muốn nghe bào cáo của các phòng!
Một tiếng trôi qua êm ả, các phòng ban lần lượt trình bày những kếhoạch , báo cáo cho Beatrice nghe. Cô ngồi nghe một cách chăm chú màhem hay có một cặp mắt đang quan sát từng hành động cử chỉ của cô nảygiờ. Người đó hem ai khác chính là Dylan anh cứ lâu lâu lại ngước lênnhìn cô rồi lại mỉm cười một cách khó hiểu. Điều đó cũng làm cho mộtngười khác tức cành hông . Ady rất lấy làm lạ ko hiểu tại sao Dylan lạicười với một cô gái mới quen như vậy mà đối với cô thì anh lại rất ítkhi cười đôi khi còn tỏ ra lạnh nhạt nữa. Ady tức mình ném cho Beatricecái nhìn căm hận.
Còn với Beatrice thì vô tư luôn. Cô ngồi nghe một hồi rùi nói:
- Ý kiến của mọi người tôi đã nghe và cũng đã hiểu nhưng mọi người có nghĩ chúng ta nên thay đổi một vài thứ hay ko?
- Thay đổi ?
- Thay đổi cái gì ?
Cả phòng họp chỉ sau một câu nói của Beatrice đã trở nên ồn ào. Nhữnglời bàn tán xôn xao kèm theo đó là những ánh mắt khó hiểu. Họ thật sựko biết cô Tổng giám trẻ này đang muốn làm gì đây? Thấy vậy cô liền nởmột nụ cười rồi đứng dậy đi tới đi lui nói:
- Mọi người ko thấy cách làm việc của chúng ta hiện nay là quá máy móchay sao ? Chúng ta cần thay đối cách làm việc cho phù hợp với thời đạihơn .
Cô ngưng lại một tí rồi nói tiếp:
- Tôi đã xem lại hết mọi hoạt động của công ty được ghi vào hồ sơ trongnăm năm qua rồi. QUả thật là có phần giảm sút , nhất là trong hai nămgần đây, chúng ta chỉ cho ra đời những sản phẩm dựa vào ý tưởng củanhững năm trước chứ chưa hề có một sự bức phá nào cả. Như vậy làm saocó thể đáp ứng nhu cầu thị trường hiện nay đây? Tôi muốn có một câu trảlời ai có thể cho tôi biết được ko?
Cả phòng im phăng phắt hem ai dám nhúc nhích cục cựa. Câu hỏi củaBeatrice nghe đơn giản nhưng lại rất khó trả lời. Mọi người cứ liếc mắtnhìn nhau ngụ ý như nói biết giải thích sao bây giờ, trời ơi cứ kiểunày chắc chết mất thui . Beatrice thì đứng khoanh tay trước ngực đểchờ câu trả lời nhưng ko thấy ai giải đáp thắc mắc cho mình hết nên côđành gọi người phụ trách việc này ra mà hỏi thôi:
- Giám đốc phòng kế hoạch có thể cho tôi biết lí do chứ ?
Ady đang ngồi nhìn Dylan có nghe cô hỏi gì đâu. Bây giờ lại bị kêu đíchdanh như thế làm cô nàng giật bắn mình , đứng bật dậy theo phản xạ tựnhiên. Nhưng Ady đứng đó mà miệng ko thể nói được câu nào , mặt cô giờxem bộ coàn xanh hơn tàu là chuối nữa. Cô lắp bắp :
- Tôi tôi .. tôi .
- Có cần tôi nhắc lại câu hỏi cho cô ko vậy hả ? - Beatrice nghiêm nghị nhìn Ady
- - Ady quê quá ko nói được gì
- Cô có thể cho tôi biết tại sao tình hình hoạt động của công ty trongnhững năm gần đây lại suy giảm như vậy được ko? - Beatrice lặp lại câuhỏi
- Ko phải là suy giảm mà có tăng nhưng ko nhiều nên cô mới thấy thế thôi - Ady liếm môi nói
- Vậy sao ? - Beatrice trừng mắt nhìn rồi nói - vậy cô là giám đốcphòng kế hoạch thì phải biết làm cách nào để có thể tiêu thụ các mặthàng được tốt chứ ?
- Tôi .. tôi ..- Ady ấp úng
Beatrice mệt mỏi thở hắc ra nói. Vì cô thừa biết giờ có hỏi nữa cũng vô ích
- Thôi được rồi ! Có ai có ý kiến nào ko ?
- .. .
- Ban nảy có một người đã nói với tôi như thế này : Công ty chúng tavẫn cứ giữ thái độ và tác phong làm việc còn rất thụ động , việckinh doanh của công ty có nhiều cái còn rất bảo thủ . Nếu như vậy thìko thể nào mà đưa công ty đi lên được - cô thản nhiên nói và nhìnsang chổ Dylan
Còn anh thì đương nhiên là hết hồn rồi. Anh ngước lên nhìn cô bằng đôi mắt kinh ngạc tột độ. Mọi người thì hùa nhau nói:
- Trời ơi ! Ai mà gan vậy ? Hắn là ai mà dám nói những lời đó chứ ? -ông Phó tổng Lý làm bộ lấy lòng Beatrice nhưng cô thừa biết
- Thật là ko biết lớn nhỏ gì cả mà - mọi người cũng xầm xì nói
-
Beatrice cười cười nói :
- Tôi lại thấy đây là một lời nói thật nhất từ trước đến giờ tôi được nghe đấy !
- Hả ????? - tất cả há hốc nhìn cô
- Tôi rất thích tính thẳng thắn của người đó - vừa nói cô vừa nhìnDylan mỉm cười - Mọi người luôn miệng nói là ko biết tôn ti trật tự, kobiết lớn nhỏ, nhưng có ai trong mọi người dám nói với tôi những lời nhưvậy ko? Tôi nghĩ là ko rồi - cô nhếch miệng cười nói - nếu ko thật lòng, nếu ko nói ra thì làm sao có thể nhận ra những khuyết điểm của mìnhđể mà sửa chữa?
- .
- Tôi nói ra chuyện này ko phải là muốn truy cứu trách nhiệm cho aicũng ko phải muốn ám chỉ ai nhưng tôi muốn mọi người hãy nhìn lại xemcách làm như vậy có đúng chưa? có phù hợp chưa mà thôi!- cô ngồi phịchxuống ghế nói
Nghe Beatrice nói mà mặt mày ai nấy cũng bíxị , không khí trong phòng chùng xuống thật nặng nề. Beatrice muốn phátan đi cái sự ngột ngạt này cô nói:
- Mọi người có ai có sáng kiến gì mới ko , hãy đưa ra cho mọi người cùng tham khảo xem !
Nói rồi cô đánh mắt sang nhìn Dylan ý như muốn bảo anh hãy mạnh dạn nóira những kiến nghị của mình. Nhưng đáp lại cô là một ánh mắt lẫn tránh.Anh lẫn tránh ko phải vì anh sợ khi đứng trước bao nhiêu người mà nói,anh lẫn tránh là vì ko muốn tiếp tục nhìn vào đôi mắt to đen huyền làmxốn xang lòng người của cô. Còn cô thì nghĩ ngược lại, chợt cô nở mộtcười trên khóe môi rùi nói:
- Giám đốc thiết kế hình như anh có điều gì muốn nói cho mọi người cùng nghe phải ko? (ss chơi độc thiệt )
Dylan trợn mắt nhìn Beatrice, anh ko nghĩ là cô lại gọi mình. Anh nhìncô trân trối còn cô thì cứ thản nhiên , làm lơ nhìn đi chỗ khác. Cònanh ko biết phải làm thế nào , đúng là cô đã đặt anh và thế khó xử rồi.
- Giám đốc , anh có gì thì cứ nói đi ! - trưởng phòng kinh doanh lên tiếng thúc
Dylan đành ậm ừ đứng dậy và trình bày lại những gì mà ban nãy anh đãcùng Beatrice thảo luận nói ra cho mọi người cùng lắng nghe. Sau phầntrình bày của anh thì
- BỐP ..BỐP ..BỐP ..
Những tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên hưởng ứng điều đó làm anh thấyvui vui. Và Beatrice cũng thấy rằng sự lựa chọn của mình là ko sai . Côđứng dậy nói:
- Nói hay lắm ! Có ai ko đồng tình với ý kiến này ko?
- ..
- Được ! Vậy chúng ta sẽ có một cuộc xâm nhập thị trường để tìm hiểunhu cầu của khách hàng và sau đó ta sẽ lên kế hoạch thiết kế và tiếpthị cho sản phẩm mới.
-
- Dylan à ! Kế hoạch này do anh nghĩ ra vì vậy giao cho anh phụ trách là phù hợp nhất - cô mỉm cười nhìn anh hỏi - có được ko?
Anh ko trả lời câu hỏi cô mà thay vào đó là cái gật đầu đồng ý. Rồi Beatrice đưa tay lên xem đồng , nói:
- Thôi cuộc họp đến đây chấm dứt đi! À ! Ngày mai anh hãy làm bản kế họach thật đầy đủ rồi đưa tôi nha! - cô quay sang anh nói
Mọi người trong phòng lần lượt ra về, trong phòng giờ chỉ còn lại Dylan và Beatrice. Anh từ từ bước đến bên cô nói:
- Tôi thật sự có nằm mơ cũng ko ngờ Tổng Giám đốc mới lại là cô.
- Có ngạc nhiên ko hả ? - cô tinh nghịch cười hỏi
- Ngạc nhiên đến muốn phát ngất - anh chọc lại
Rồi cả hai cùng phá ra cười , làm rộn vang cả phòng. Anh thích thú nhìn cô hỏi:
- Sao ban nãy TGD ko nói với tôi chuyện đó?
Nói ra mất hay - cô cười cười nói
Dylan tươi cười nhìn sâu vào mắt Beatrice như tìm kiếm một thứ gì đó xaxăm. Cả hai cùng nhìn nhau thật lâu, rồi anh mới nói tiếp nhưng đôi mắtvẫn ko thể rời khỏi khuôn mặt khả ái và nụ cười thiên thần của cô:
- Mà tôi chưa nói với cô tên của tôi sao cô biết hay vậy TGD ?
- Anh quên tôi là ai rồi sao ? - cô nheo mắt hỏi lại - muốn biết anh là ai đâu có gì là khó!
Anh thọc hai tay vào túi quần nhìn cô mà ko nói nhưng trong ánh mắt đócó một chút gì đó nồng ấp, một chút gì đó thích thú. Beatrice cảm thấyánh mắt đó có chút gì đó khác thường nên cô vội lãng sang chuyện khác:
- Tôi thích người ta gọi tôi là Beatrice hơn là từ TGD đó . Nghe anh gọi tôi như vậy tôi cứ cảm tưởng như mình già lắm đó!
Hihihihi được ! Vậy tôi sẽ gọi cô là Beatrice nhé ! Nên cô cũng gọi tôilà Dylan đi như vậy mối công bằng chứ ! - anh tủm tỉm cười nói
- UHM ! - cô gật đầu, rồi nói - thôi tôi phải về phòng làm việc rồi.CÒn một đống hồ sơ chất đầy như núi đang chờ tôi giải quyết nè . Byebye!
- Bye
Dylan đứng đó nhìn bóng dáng bé nhỏ của Beatrice khuất dần mà trên môi anh lại bất giác nở nụ cười.
Tại căn phòng nhỏ trong ngôi biệt thự sang trọng, có ai thiên thần đangcòn ngủ say mặc dù mặt trời đã lên đỉnh đầu mất tiêu. Hia thiên thầnđóa hem ai khác chính là Joe và Matt. Những tia nắng vàng vọt xuyên quakhe cửa và chiếu vào khuôn mặt Matt, làm anh giật mình tỉnh giấc. Bâygiờ anh mới cảm thấy ê ẩm cả người. Đêm hôm qua gần sáng anh mới có thểchợp mắt được nên bi giờ Matt rất mệt. Anh khẽ nhìn sang bên cạnh, Joeđang nằm ngủ ngon lành trong lòng anh y hệt như một con mèo mướp . Anhmỉm cườii , anh đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc xõa trước trán cô.
- Đêm qua cô nhỏ bị hù sợ chết khiếp, tội nghiệp ! - Matt nhủ thầm
Rồi Matt vòng tay ôm chặt lấy Joe, và nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụhôn. Anh cũng ko hiểu sao mình lại làm vậy nhưng anh thật sự ko thể kềmlòng mình được khi nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện của cô lúc này. Anhtựa đầu mình vào tường và nhắm mắt lại vì ko muốn đánh thức Joe, anhmuốn để cho cô ngủ thêm tí nữa mặc dù vai anh đang tê cứng lên. Một lúcsau, Joe đã dậy . Cô giật mình khi thấy mình nằm trong lòng Matt, nhưngchợt trên môi cô lại nở một nụ cười khi thấy Matt đang nằm đó. Cô nhẹnhàng đứng dậy, nhưng Matt đã thức và nhanh tay kéo cô lại. Do mấttrớn, và một phần do bị kéo giật ngược lại, Joe té nhào vào người Matt.Môi kề môi , hai đôi mắt nhìn nhau trân trối.
Thời gian như ngưng hẳn, bây giờ chỉ còn lại vị ngọt của nụ hôn đầuđang lan tỏa, hòa quyện vào không gian tĩnh mịch. Nụ hôn đầu diễn thậttình cờ nhưng cũng ko kém phần lãng mạn. Năm phút, mười phút trôi qua,hai người vẫn như hóa đá ở tư thế đó. Nhưng người đầu tiên lấy lại bìnhtĩnh là Joe, cô vội vàng đẩy Matt ra rồi nhanh chóng đứng lên. Joe toanbỏ chạy ra ngoài nhưng bàn tay rắn chắc của Matt đã giữ cô lại. Anhxoay người cô lại , bắt cô đối diện mình và anh nhìn sâu vào mắt cô nóivới giọng nghiêm chỉnh nhất từ trước đến giờ:
- Hãy đồng ý làm bạn gái anh nha !
- ..
Joe sững người mỏ to mắt nhìn Matt. Cô như ko còn tin những gì minhđang nghe thấy Anh ấy vừa nói gì thế ? cô thầm nghĩ. Đầu óc Joe giờđây rối bời ko biết phải làm sao. Nhận lời hay ko đây? Joe đang phânvân ko biết làm sao. Matt nhìn cô bằng đôi mắt thành khẩn nhất và nồngnàn nhất. Joe cụp mắt xuống ko dám nhìn tiếp. Nhưng Matt đã nâng cằm côlên , buộc Joe phải nhìn mình. Đôi mắt mơ màng đen láy làm cho tim Joeđập rộn mấy nhịp. Cô như ko có thể làm chủ được nhịp thở của mình nữarồi. Matt nói với cô bằng giọng trầm ấp :
- Đừng lảng tránh anh nữa được ko, Joe ?
- Em xin anh .. xin anh đừng nhìn em với đôi mắt ấy nữa có được ko? - Joe khó khăn nói
- Ko được ! - Matt kiên quyết nói
- Trời ơi anh ấy cứ nhìn mình bằng đôi mắt quá nồng nàn đó làm sao màmình có thể mở miệng đây ? Em xin anh đừng nhìn em như thế nữa có đượcko? - Joe thầm nghĩ mà đôi mắt cô nhìn Matt ngân ngấn nước.
- Em trả lời anh đi Joe ! - Matt như chờ đợi
- Em .. em .- Joe ấp úng
- Chẳng lẽ em ko tin anh sao ? - Matt dò hỏi - phải anh ko dám nói vớiem rằng em là người đầu tiên anh yên nhưng anh có thể chắc chắc nói vớiem rằng em sẽ là người con gái cuối cùng anh yêu. Anh sẽ mang lại hạnhphúc cho em dù có bắt anh đánh đổi bất cứ thứ gì kể cả tính mạng nàyanh cũng ko hối hận - Matt nói với giọng thành khẩn nhất và kiên nghịnhất
- Có có thật ko ? - Joe giương đôi mắt tròn xoe hỏi anh
Biết là Joe đã rung động và chấp nhận tình cảm của mình, Matt sung sướng ôm chầm lấy cô mà nói:
- Thật chứ ! Đây là lời nói thật nhất từ trước tới giờ của anh đó
Joe xúc động đến bật khóc , nhưng giọt nước mắt hạnh phúc cứ thi nhaurơi trên khuôn mặt của Joe. Đôi bàn tay mạnh mẽ của Matt xiết chắc Joevào lòng mình như thể sợ khi buông ra cô sẽ biến mất. Joe thúc thít nói:
- Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì em mong nó sẽ kéo dài mãi mãi
- Ngốc quá ! - anh cốc yêu cô nói
- Đừng khóc! Anh ko muốn nhìn thấy em khóc đâu . Joe của ngày thườngđâu rồi? - Matt lấy tay lau những dòng nước mắt cho cô và mỉm cười trêu
- Cái anh này chưa gì đã chọc em rồi - Joe nói rồi lấy tay đánh thình thịch vào người Matt
Matt chụp lấy tay Joe và lần này ko phải là tình cở nửa mà anh đã từ từcuối xuống đặt vào đôi môi xinh xinh của Joe một nụ hôn đúng nghĩa. Côkhép mắt đón nhận , nụ hôn của sự hạnh phúc, của niềm yêu thương chấtngất và cũng là nụ hôn của những đê mê cháy bổng. Đôi tay Joe ko biếttừ lúc nào đã choàng qua cổ Matt. Bây giờ trong mắt họ chỉ có hình bóngcủa đối phương và vùng trời máu hồng của hạnh phúc mà thôi.
- Chết rùi! - Joe bỗng dưng đẩy MAtt ra làm anh chàng ngơ ngác
- Chuyện gì vậy em? - anh hỏi
- Đã 10g rùi ! Mình trễ học mất tiêu òi - cô lo lắng nói - thế nào vào cũng bị phạt à!
- Đừng lo ! Bất quá anh chịu phạt cùng em thôi ! - Matt cười nói
- Hihihihi
Joe mỉm cười hạnh phúc nhìn Matt. RÙi cà hai người thay trong tay, cùngsánh đôi đến trường. Do gia đình Matt và Joe đều là những gia đình cóthế lực, và gia đình Matt lại là người đã sáng lập ra trường học nên cảhai người hiên ngang đi vào trường muh hem hề bị phạt gì cả
Tại căn tin trong trường, Rannie và Nana đang kể lại câu chuyện đêm qua cho Ariel nghe
- Tiếc quá ! Tui chẳng được tham gia gì cả ? -Ariel nói với giọng tiếc nuối