Những ngày chờ đợi kết quả thi cuối kì là thời gian khó khăn đối với nó, nằm nhà cả ngày, không gian im lặng khiến nó cảm thấy ngột ngạt.
Vốn dĩ với Bin, nó chỉ như một người trọ nhờ, hoặc may ra như một cô em gái, vì thế nó tự biết rằng mình chẳng có quyền gì can hệ đến chuyện tình cảm của Bin. Xét cho cùng tình địch của nó là ai kia chứ- chính là Vân, nhỏ bạn chơi trong nhóm. Nó có gì hơn Vân?- câu hỏi ấy cứ hiện trong đầu nó. Bản thân nó tự nhận xét là không xinh, không mi nhon, không cao, không nói năng thùy mị, không dịu dàng, tất cả những thứ mà phái nam thích ở phụ nữ đều không tìm thấy ở nó, trong khi những thứ ấy lại hội tụ đầy đủ ở Vân. Nó đã chọn cách lờ đi mọi chuyện, bản thân cũng tự hiểu rằng đấy là quyết định quá khó khăn, khi mà Bin như là một phần của thói quen, của cuộc sống, của sự thân thuộc quá đỗi.
Hôm nay nó tham dự cuộc thi thường niên do khoa tổ chức “ Pha chế cocktail và showmanship”.
Nó muốn làm một cái gì đó để quên đi mọi thứ, giành những ngày nghỉ cho việc tập luyện các động tác showmanship, mệt mỏi, bầm tím tay chân, đau khắp cả người nhưng dễ dàng hơn so với việc nó chạm mặt Bin mỗi ngày và phải ngăn không cho mình có chút biểu hiện tình cảm với anh. Nó tự thấy mình như là chú nhím xù lông lên để tự vệ.
Tên nó được gọi lên, đi ra phía giữa sân khấu, nó cười cuối đầu chào khán giả và giám khảo.
Tiếng nhạc sôi động vang lên, nó bắt đầu phần thi của mình. Hít hơi thật sâu lấy bình tĩnh nó mỉm cười và thực hiện những động tác được tập luyện nhuần nhuyễn- 1 chai 1 sacker, 2 chai 1 sacker, 2 chai 2 sacker, các động tác được nó thực hiện khá đẹp mắt trong tiếng vỗ tay cổ vũ của khán giả và những người bạn.
Khi nó dừng lại để thay dụng cụ, bất chợt gặp ánh mắt nhìn đầy niềm tin của Bin, anh đang đứng cạnh Vân, khẽ lắc đầu xua tan những ý nghĩ thoáng qua, nó quay lại bài thi của mình, nhưng sự xuất hiện của Bin đã khiến nó mất tập trung, làm rớt sacker 2 lần trong động tác tung hứng khiến tay nó bị rách 1 đường, mím môi chịu đau để kết thúc bài thi vì nó biết thầy Khanh trông đợi vào nó rất nhiều vì là học trò cưng của thầy ở bộ môn này.
Tiếng vỗ tay vang lên, nó cúi đầu chào mọi người, đưa mắt về phía thấy Khanh, thầy ra hiệu No.1 khiến nó thở phào, gật đầu chào thầy nó đi về phía đám bạn. Cố gắng tránh ánh nhìn của Bin, nó cười nói với nhỏ Linh, Chi, Ngân. Cường thì đưa khăn giấy cho nó lau mồ hồi, Duy đưa nó chai nước, Tuần quạt mát cho nó.
- Tuy là rớt, nhưng nhìn chung vẫn tuyệt- Tuấn gật gù.
- Hì, cũng bình thường thôi- nó cười, gỡ tay mình ra, máu rướm đỏ trên tay Vân.
- Chết rồi, mày bị chảy máu kìa- Vân hoảng hốt.
- Mình có băng keo cá nhân nè, Nguyên băng vào cho khỏi bị đụng trúng vết thương- cậu con trai lạ hoắc chìa cái băng dính trước mặt nó, mỉm cười.
- … cảm ơn nhé- nó hơi bất ngờ.
- Mình tên Hiếu, lớp KS3, biết Nguyên lâu rồi nhưng hôm nay mới dám nói chuyện- Hiếu cười ngại ngùng.
- Trời, làm như Nguyên là cọp vậy- nó vừa dán miếng băng vừa nói.
Bin lúc này chỉ biết im lặng, anh đã nhìn thấy vẻ chịu đựng đau của Nấm khi đang thi. Khi nghe Vân la lên tay Nấm chảy máu, anh muốn nắm lấy bàn tay đang rướm máu ấy, muốn làm cho Nấm khỏi đau, nhưng cánh tay chìa ra của anh quá thừa thãi khi Nấm đã có một cậu bán khá điển trai quan tâm. Lòng anh thấy hụt hẫng, chỉ biết lặng nhìn Nấm vui cười cùng mọi người.
Kết thúc cuộc thi nó được giải nhất, để ăn mừng cho sự kiện này nó cùng lũ bạn kéo nhau đi liên hoan, nó cũng không quên mời Hiếu- người bạn mới quen đi cùng. Lúc ăn nó cố gắng bình thường, cười nói vui vẻ với mọi người, tránh ánh nhìn như xoáy vào tim nó của Bin.
Anh nhìn nó, anh buồn là tại sao nó lại im lặng với anh mấy tháng qua, còn giờ đây lại cười nói rất vui với cậu bạn mới. Anh không hiểu tại sao nó có thể cư xử lạnh lùng với anh nhưng lại nồng nhiệt với mọi người, chẳng lẽ anh đáng ghét đến thế.
Thấy ánh nhìn đăm đăm của Nguyên hướng về Nấm, Vân thấy khó chịu, cô không biết anh là người yêu của cô hay của Nấm, đã nhiều lần cô cảm thấy ghen tức khi Nguyên nhắc đến Nấm trong lúc đang đi chơi với mình. Và bằng cảm nhận của phụ nữ, cô hiểu rằng người Nguyên quan tâm nhất chính là Nấm, quyết định thật nhanh để kiểm chứng cảm nhận của mình, Vân khoác tay Cường nói:
- Anh yêu, tăng hai karaoke không?- nháy mắt thật tình tứ với Cường
- Ôi em yêu, phải hỏi ý chủ xị thế nào chứ- Cường đáp lại với cái nháy mắt tình tứ không kém.
Nó thoáng khó chịu khi nhìn thấy Vân nháy mắt với Cường, dù biết rằng bọn nó vẫn hay đùa nhau như thế, nhưng khi có mặt Nguyên ở đây không hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu khi Vân làm như thế.
Sau cái nháy mắt của Cường, Vân khẽ nhìn Nguyên, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Nấm, nở một nụ cười buồn, cô đã nhận ra người Nguyên yêu là ai.
Trên đường đưa Vân về nhà, không khí giữa hai người ngột ngạt, Bin im lặng lái xe, Vân miên man với những suy nghĩ của mình.
Đến nhà, Vân bước xuống xe, ngập ngừng nói:
- Anh! Em nghĩ là… chúng ta… nên chia tay đi.
Quá bất ngờ trước thái độ của Vân, Bin im lặng.
- Em nghĩ… đến hôm nay em đã biết anh yêu ai rồi… em sẽ không … kéo anh về phía mình nữa… anh hãy đến với Bảo Nguyên đi, đừng đi bên em mà lòng lại hướng về nơi khác anh nhé. Chào anh, em vào nhà đây- nói rồi Vân quay bước đi.
Bin chỉ biết im lặng, anh nổ máy cho xe chạy, miên man với những lời Vân vừa nói.
Quả thật khi đi bên Vân anh thấy lòng mình yên ắng quá, nhẹ nhàng quá, mọi thứ với Vân quá êm đềm. Và có những lúc, đi bên Vân anh chợt nhớ đến Nấm, vậy tình cảm của anh đối với hai người con gái ấy như thế nào.
Mãi suy nghĩ, Bin lái xe về tới chung cư hồi nào không hay, chỉ chợt nhận ra khi anh bị bác bảo vệ gọi ngược lại vì chạy quá bãi đỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT