Yuri tranh thủ giờ nghỉ giải lao, lôi một cuốn tiểu thuyết dày ra đọc. Nói là đọc sách, nhưng đầu óc cô lại nhớ về ngày hôm qua.
“Bàn tay của chàng trai ấy… tại sao lại trong suốt như thế?”
“ Không lẽ… đã sắp đến lúc rồi sao?”- Shinobu ngồi ở khu vườn sau trường, nhìn bàn tay của mình và nắm chặt nó lại. Đôi mắt anh hướng lên bầu trời, đầy suy tư.
“ Yuri…”
“ Yuri.”
Nghe có người gọi mình, Yuri rời mắt khỏi những trang sách, nhìn lên, là Shinobu.
“ Cậu đã suy nghĩ ra chưa?”- Hắn chống tay lên bàn và hỏi cô.
Yuri trầm ngâm. Đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Quen nhau ư? Cô biết Shinobu là một người rất tốt, nhưng cô thấy mình vẫn chưa thật lòng thích cậu ta.
Cô lắc đầu, ngầm ý nói chưa, khiến Shinobu thở dài đầy thất vọng. “ Vậy… khi nào có câu trả lời thì hãy nói với tớ.”- Hắn cười rồi ra khỏi lớp. Yuri nhìn theo, cô vẫn đang phân vân, không biết tình cảm của mình hiện tại là như thế nào. Cô thấy vui khi được ở bên cạnh Shinobu, nhưng lại tìm thấy sự ấm áp khi ở cạnh chàng trai kia…
Shinobu và Yuri đâu biết, mọi chuyện giữa cô và hắn đều lọt vào tầm ngắm của một người…
Giờ nghỉ trưa.
Shinobu lập tức đi tìm Yuri. Hắn sang lớp của cô, nhưng không thấy. Nghĩ ngay đến khu vườn sau trường, hắn vội nhanh chân đi ra đó.
“ Anh đang tìm cô gái đó à?”
Vừa ra tới nơi, hắn khẽ giật mình vì nghe thấy tiếng nói. Quay ra sau nhìn người vừa lên tiếng, khuôn mặt của hắn trong một thoáng trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ, rồi lại trở về cảm xúc bình thường.
“ Cô…”- Đứng trước mặt hắn lúc này là một cô gái. Cô ta sở hữu một mái tóc vàng óng xoăn lọn ở đuôi, đôi mắt màu nâu khói cộng với một làn da trắng, tái nhợt. Có thể nói, cô ta thật sự rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô ta có gì đó thật đáng sợ, thậm chí là khá kinh dị.
“ Tôi có chuyện muốn nói với anh.”- Cô ta lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và thoang thoảng như gió. Shinobu quay hẳn người sang, nhìn cô ta.
“ Chuyện gì?”- Hắn hỏi, giọng lạnh lùng.
“Làm gì mà lạnh lùng ghê thế? Dù sao thì tôi vẫn là con gái đấy!”- Cô ta phụng phịu nói, giọng giận dỗi.
“ Tôi bận lắm, cô nói nhanh đi…”- Shinobu dường như đã hết kiên nhẫn, hắn cố nén cơn giận, trầm giọng xuống.
“ Thôi mà… anh đừng có làm cái thái độ đó nữa được không vậy hả…?”- Cô ta khẽ nhếch môi, cười nhẹ một cái.
“ Matsuda Shinobu?”
Shinobu ngạc nhiên, nhìn cô ta chằm chằm. Cái gì? Tại sao cô ta lại biết được thân phận thật sự của hắn? Hắn đã cải trang rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không ai có thể nhận ra. Hắn hoang mang, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
“ Cô nói gì vậy hả? Tôi là Ama…”
“ Amano Shinobu à? Đó chẳng phải chỉ là cái vỏ bọc hóa trang thôi sao? Anh chính là Matsuda Shinobu, đúng không?”- Cô ta cướp lời của hắn, nói bằng giọng đầy tự tin cộng với một nụ cười đắc thắng.
Shinobu nắm chặt tay lại, trừng trừng nhìn cô ta với đôi mắt đáng sợ.
“ Cô là ai?”- Giọng hắn trầm xuống nhỏ nhất có thể.
Cô gái cười nửa miệng, vẻ cao ngạo. Đôi tay của cô ta khoanh lại trước ngực, nhìn hắn với con mắt tràn đầy tự tin.
“ Tôi chỉ là một nữ sinh của trường này thôi.”- Cô ta trả lời câu hỏi của hắn không chút sợ hãi.
“ Tại sao… cô lại biết bí mật này?”- Hắn hỏi tiếp.
“ Không chỉ là cái bí mật nhỏ này thôi đâu…”- Cô ta đi tới gần hắn hơn, kề miệng sát tai của hắn, thì thầm- “ Tôi còn biết rõ thật sự anh là ai cơ…”
Shinobu giật mình, lập tức lùi lại, tránh xa cô ta cỡ mấy bước chân. Miệng của cô ta lại cong lên, nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
“Tôi hỏi lại lần nữa. Cô là ai?”- Hắn gằn giọng, nghiến răng lại và hỏi.
“ Ái chà, cái tên này! Chẳng phải tôi đã nói tôi là nữ sinh của trường này rồi sao hả?”- Cô gái cao giọng, lấy tay đập vào vai hắn một cái đầy vẻ “thân thiện”.
Hắn nhíu mày lại, vừa khó chịu mà cũng vừa khó hiểu. Cô ta thật sự khiến hắn có một chút kinh sợ.
“ Anh chàng đẹp trai ơi, tôi nói cho mà biết. Cả cái thị trấn này chỉ có một mình tôi biết được cái bí mật “nhỏ” của anh thôi đấy. Thế nên…”- Cô gái cúi mặt xuống, cười khanh khách trong thầm lặng- “ Thế nên tôi có một điều kiện cho anh, được không nhỉ?”
“ Con nhỏ này khôn thật!”- Hắn khó chịu nghĩ. Bây giờ mà từ chối cô ta, thế nào bí mật cũng sẽ bị bại lộ, hắn sẽ không bao giờ được ở bên cạnh Yuri thêm nữa. Mà nếu đồng ý thì không biết cô ta sẽ ra cái điều kiện gàn dở nào đây?
“ Được rồi. Nói đi..”- Hắn nói rất nhỏ, cố ý để cô ta không nghe thấy. Nhưng ông trời đâu có dễ chiều theo ý hắn!
“ Anh đồng ý rồi sao? Thật tốt quá đi… Yên tâm đi, điều kiện của tôi rất đơn giản.”- Cô ta tiến tới một bước, cười thật tươi với hắn. Hắn bước lùi lại, cố gắng không nhìn cái nụ cười vô cùng “duyên” của cô ta.
“ Nói nhanh đi. Tôi đang bận…”- Hắn thở dài, toát mồ hôi. Đang lo chưa tìm thấy Yuri mà giờ lại phải gánh thêm một cái cục nợ này…
“ Haiz, anh biết gì không? Tôi là một cô gái chân yêu tay mêm, lần đầu tiên vào cái thị trấn với đầy rẫy cạm bẫy này…”- Cô ta bắt đầu nói ra cái nguyên nhân dẫn đến điều kiện của mình bằng giọng than vãn.
“ Con nhỏ này…”- Hắn khoanh tay, lắng nghe và bắt đầu cảm thấy khó chịu. Hắn quay mặt đi chỗ khác, cố ý lược bỏ mấy lời nói không cần thiết của cô ta ra khỏi tai mình.
“ Khi tôi đến đây, thì… Anh có nghe tôi nói không đấy hả??”- Cô ta gào lên như sư tử rống khiến hắn giật mình, nhìn chằm chằm cô ta. “ Mẹ kiếp!”- Hắn lầm bầm chửi rủa, trong lòng khó chịu như bị kiến bò.
“ Khi tôi đến đây…”- Giọng của cô ta lập tức dịu xuống- “ Tôi được cha mẹ cho vào đây học. Nhưng khổ nỗi, tôi lại không hề ưa cái lối sống cầm tù. Nói cách khác, tôi không thích học nội trú ở đây!”
“ Điều đó thì có liên quan gì đến điều kiện?”- Hắn lập tức hỏi cô ta bằng giọng khó chịu.
“ Sao lại không? Điều này là yếu tố rất rất rất quan trọng tới điều kiện đấy!”
Hắn nhăn mặt lại. Khốn kiếp! Đang lo sốt vó lên vì chưa tìm thấy Yuri mà lại bị một con nhỏ nhiều chuyện chặn đầu. Có vẻ như hôm nay không phải là một ngày hên của hắn rồi!
“ Hoàn cảnh của tôi là thế đấy…”- Cô ta đập vai hắn một cái, cao giọng- “ Và điệu kiện của tôi đây: Anh cho tôi ở chung nhà với anh được không?”
Khuôn mặt hắn đang khó chịu bỗng nhiên dãn ra, đôi mắt mở to trong kinh ngạc. Hắn đứng hình một vài giây.
“ Cô nói gì cơ?”- Hắn hỏi lại một lần nữa.
“ Tôi nói: Anh cho tôi ở chung nhà với anh có được không?”- Cô ta lặp lại một lần nữa.
Đùng!
Lời nói của cô ta như sét đánh ngang tai hắn. Cái gì? Ở chung nhà? Không thể nào! Hắn sẽ không bao giờ ở chung nhà với con nhỏ phiền phức này. Chỉ nói chuyện thôi cũng đủ thấy độ dai dẳng của nhỏ này rồi, huống chi là ngày nào cũng phải thấy mặt nó.
“ Cô đang mơ đấy hả? Không bao giờ!”- Hắn không chịu được nữa bèn quát lên.
“ Không chịu hả? Không chịu thì thôi. Để tôi đi kiếm Yuri và…”
“ Tôi chịu!”
Nghe tới Yuri, hắn lập tức thay đổi 180 độ, tay nắm chặt lại đồng ý điều kiện. Cô nàng kia thì cười toe toét, đầy vẻ đắc thắng.
“ Cảm ơn, cảm ơn! Vậy… chiều nay tôi dọn đồ qua luôn nha!”- Cô ta nói, giọng vui sướng.
“ Tùy cô!”- Hắn trả lời với vẻ bất cần. Song, hắn lết cái thân đang còn bị di chứng sau “trận sét đánh” vừa rồi, đi tìm Yuri.
Còn lại một mìnnh, cô gái ráng cười thêm một lúc nữa. Rồi khuôn mặt của cô ta nhăn lại, đầy tức giận.
Phút chốc, gió nổi lên, vây quanh cô ta. Một lúc sau, gió tan, cô ta cũng thay đổi hình dạng.
“ Thật bực mình mà…”
“ Jigoko, cảm ơn con.”- Vua Địa Ngục xuất hiện với một nụ cười đầy tự hào dành cho con gái mình. Quả thật, Jigoko diễn kịch khá giỏi.
“ Hừ… Bây giờ chỉ tại vì cái cách vô cùng sáng suốt của cha mà con phải sống chung với cái tên đầy kiêu căng và ra vẻ ta đây đó. Cha muốn con thân tàn ma dại luôn hay sao hả?”- Jigoko tức giận, quát lên như muốn trút hết giận dữ vào người cha thân yêu của mình.
“Con gái à… thì con là ma chứ còn gì nữa?- Vua Địa Ngục cố gắng đỡ những lời nói mang đầy sát khí bừng bừng của Jigoko.
“ Thôi đi! Cha đang bắt một công chúa vào nhà một tên biến thái vô lễ để ở đấy! Cha có biết không hả???”- Jigoko gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống cả cha mình. Nếu không vì Kiba và Kaori, thì còn lâu cô ta mới làm cái nhiệm vụ chết tiệt này.
“ Có chuyện gì vậy?”- Watery và Shita xuất hiện, mang theo một đống hành lý.
Đôi mắt của Jigoko long lanh nước. Cô ta chạy đến, ôm lấy Watery. “ Nè… Ở với con trai thì có sao không vậy?”- Cô ta sụt sùi hỏi. Watery cười, lấy tay vỗ nhẹ lưng cô ta.
“ Yên tâm đi. Cô là người mạnh mẽ mà, không sao đâu…”- Watery an ủi Jigoko bằng giọng nhẹ nhàng và cảm thông.
Jigoko buông Watery ra, gạt nước mắt và cười một cái.
“ Chết tiệt! Tự nhiên lại rước một của nợ về. Khốn thật!”- Shinobu đấm tay vào tường đầy tức giận. Nhưng biết làm sao được! Vì Yuri, hắn đành phải làm vậy thôi…
Kết quả, trong cái dinh thự to đẹp của hắn lại có thêm một người nữa…
Yuri ngồi ở băng ghế, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hắn. Tìm thấy cô, hắn chỉ chào một tiếng rồi đứng chôn chân luôn ở cái bức tường ấy và đấm vào nó.
“ Shinobu bị cái gì vậy chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT