15 ngày đang dần dần được đếm ngược…

Liệu định mệnh có giang rộng đôi tay để cho hai người ở bên nhau…?

Ngày thứ nhất…

Chiều buông, ánh mặt trời vẫn cố níu lấy một chút màu vàng cuối cùng để tỏa xuống mặt đất trước khi nó chuyển thành một màu cam đầy buồn tẻ. Shinobu đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời. Hắn đợi một người.

Khoảng năm phút sau, một bóng dáng đi tới gần, chậm rãi từng bước thật nhẹ nhàng, là Yuri. Nhìn thấy Shinobu, bước chân của cô có phần nhanh hơn.

Đến gần hắn, cô vội lục cặp, lấy giấy và bút, viết vào đấy và giơ lên cho hắn xem.

“ Cậu chờ tôi lâu không?”

Shinobu đọc dòng chữ và khẽ mỉm cười, lắc đầu. “Đi thôi.”

Hai người rảo bước trên con đường dẫn ra ngoài phố. Mọi người đang tấp nập qua lại, mong về nhà thật nhanh để ăn bữa tối với gia đình. Không ai nhìn mặt ai, họ lướt qua nhau một cách vô tình.

Shinobu chọn một quán cà phê nhỏ, nhưng bên trong lại mang đến cho người khác một cảm giác ấm áp đến lạ. Cả hai ngồi ở một cái bàn trong góc, có thể nhìn thấy mọi hoạt động của thế giới bên ngoài qua cửa kính.

Yuri muốn một ly cà phê sữa nóng, Shinobu chọn cà phê đen.

“ Hai em thật là một cặp đẹp đôi đấy…”- Chị nhân viên vừa ghi chép yêu cầu, vừa buông ra một lời khen nho nhỏ. Thế nhưng điều đó cũng khiến cả hai người giật bắn người. Shinobu vội vã thanh minh, cho mình và cho cả Yuri.

Khuôn mặt Yuri thoáng một nét hồng nhạt khi nghe lời khen ấy. Cô nhìn Shinobu, ánh mắt hổ phách ấy tựa như một viên đá quý hút hồn cô.

Và… tựa như một thứ ma thuật nào đấy, viên đá quý màu hổ phách ấy làm cô say mê từ lúc nào…

“Yuri?”

Nghe Shinobu gọi, cô mới giật mình và lập tức quay mặt đi chỗ khác. Cô bị gì vậy? Cô không hiểu…

Shinobu lúc này không cho cô cái cảm giác giống như lần đầu tiên gặp mặt. Cái cảm giác đã gặp anh ở đâu đó, hôm nay đột nhiên biến mất hoàn toàn. Trước mặt Yuri là một Shinobu hoàn toàn mới, tuy không thay đổi ngoại hình, nhưng anh lại giống như một người xa lạ mà cô chỉ mới quen biết cách đây hai ngày.

Chị nhân viên đi tới, đặt hai tách đồ uống xuống bàn và quay đi.

Cả hai người đều im lặng, không ai nói với nhau câu nào, im lặng thưởng thức đồ uống của mình. Không khí có một chút ngột ngạt và căng thẳng…

“ Yuri này…”

Shinobu lên tiếng làm không khí có phần ấm lên trở lại. Yuri nhìn hắn, chờ đợi. Đôi tay của cô vẫn không rời tách cà phê sữa.

“ Tớ nghĩ rằng… cậu đã có thể chạm vào tớ!”

Yuri kinh ngạc, đôi mắt ô liu giãn to ra, nhìn hắn chăm chăm.

“ Cậu có thể thử. Tớ không biết tại sao nhưng… tớ có cảm giác cậu có thể chạm vào cơ thể tớ, chỉ có một mình cậu thôi, Yuri…”- Giọng của Shinobu đầy ấm áp và xen lẫn cả bối rối.

Yuri đặt tách trà xuống, nhìn vào bàn tay của anh đang đặt ở trên bàn.

Tay cô run run vươn tới gần, Shinobu cũng giơ tay mình lên, nhẹ nhàng chạm tới những ngón tay thanh mảnh của cô.

Một lúc sau, tay hai người đã đan vào nhau.

Quả thật, Shinobu không bị sao cả.

Tay của Yuri lại run lên. Ấm áp quá…!

Nhưng tại sao… cô vẫn thấy thiếu một thứ gì đó…?

Yuri cố gắng dẹp bỏ ý nghĩ ấy, nhưng không được, một cảm giác trống trải mờ nhạt đang bao vây lấy cô.

Cô gỡ tay mình ra khỏi tay của Shinobu, cầm tách cà phê sữa lên và uống một ngụm. Tại sao chứ? Anh đang ở ngay trước mặt cô cơ mà?

Shinobu uống một ngụm cà phê và khẽ nhếch môi cười. Người con gái hắn yêu, cuối cùng cũng sắp thuộc về hắn.

Đến con hẻm vào nhà Yuri, hai người tạm biệt nhau. Shinou đi thêm một đoạn nữa. Đến một con hẻm vắng, hắn lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, nắm chặt nó và nhìn lên bầu trời.

Phút chốc, một cơn gió mạnh thổi tới, bao vây lấy hắn, khói bụi mịt mù.

Trận gió kết thúc và hắn… cũng biến mất.

“ Con đến gặp ta làm gì?”- Deus nhìn thấy con trai mình xuất hiện, lập tức hỏi.

“ Thưa cha, con đã có một người con gái quan trọng dành cho riêng mình.”- Con trai của Deus chính là Shinobu. Hắn là người sẽ kế vị cha mình trong tương lai.

“ Cô ta tên gì?”- Deus thấy kì lạ khi con trai mình thay đổi một cách nhanh chóng. Cách đây hai ngày hắn còn cãi nhau với ông ta về việc cưới vợ, thế mà hôm nay hắn đã có người con gái quan trọng dành cho mình.

“ Yuri.”- Shinobu vừa nói xong trọn vẹn cái tên, Deus đã đứng bật dậy, nhìn hắn.

“ Người yêu của con… tên là Yuri? Takahashi Yuri?”- Deus nhíu mày, nhìn chằm chằm con trai mình và hỏi lại một lần nữa.

“ Vâng? Sao cha biết vậy? Con chưa nói họ của cô ấy mà?”- Shinobu gật đầu xác nhận và hỏi ngược lại cha mình.

Deus loạng choạng vài bước và ngồi phịch xuống ghế. “ Con trai ta là kẻ phá rối bọn họ?”

“ Nghe này, Moru*…”- Deus hạ thấp giọng của mình- “ Con nên tránh xa cô ấy ra.”

“ Tại sao chứ?”- Giọng Shinobu đanh lại, lạnh lùng.

Deus không biết phải giải thích với con trai như thế nào. Ông ta không muốn cho hắn biết việc quan trọng này.

“ Ta ra lệnh cho con phải làm thế! Moru, đừng cãi lời ta.” – Sau cùng, ông ta đành phải dùng biện pháp ép buộc.

“ Cha đang đùa con phải không hả?”- Shinobu nhếch môi cười một cái- “ Chẳng phải cha đã nói con phải tìm ra được một cô gái đem về làm vợ sao? Sao bây giờ cha lại kêu con tránh xa cô ấy?”

Deus tức giận, đập bàn một cái khiến cả không gian rung chuyển dữ dội.

“ Nếu con không nghe lời ta, thì khi cô gái đó mở miệng ra cất tiếng nói, con sẽ biến mất mãi mãi.”

Shinobu khoanh tay, cười nửa miệng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy điều cha mình nói thật phi lí.

“ Con mặc kệ tất cả. Kể cả khi con có biến mất, con cũng sẽ làm cho cô ấy yêu con trở thành người con gái của con”- Hắn làu bàu trong tức giận, đủ cho Deus nghe thấy.

Ông ta thở dài. Ông ta biết không thể ngăn cản được con trai mình một khi nó đã quyết tâm làm điều gì đó.

“ Định mệnh là định mệnh con rai à. Một ngày nào đó, cô ta sẽ cất tiếng nói và con sẽ mãi mãi biến mất. Ta cũng sẽ không cứu được con đâu!”

Deus chỉ có thể nói được những câu như thế, mặc dù biết hắn sẽ chẳng buồn nghe mấy lời thừa thãi của ông ta.

__Phòng giam.__

Shinobu vẫn đang cố gắng trong vô vọng. Mồ hôi chảy xuống khắp mặt của anh. Yuri, cô ấy sẽ không sao chứ? Tên giả mạo ấy định làm gì cô qua hình dạng của anh?

Nghĩ tới đó, anh không kìm nổi tức giận. Nhưng làm sao thoát ra khỏi đây?

Shinobu thở hổn hển vì mệt mỏi. Chiếc còng tay vẫn không biến dạng một tí nào cả.

“ Kiba…”

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.

“ Hãy theo dõi Kaori… Hãy làm cho cô ấy ở bên cạnh Người một lần nữa, thưa Hoàng tử…”

“ Ông là ai?”- Shinobu gào to hỏi, nhưng tiếng nói ấy đã im bặt, không gian trở lại sự im lặng vốn có.

Cách!

Một tiếng động nhỏ vang lên, chiếc còng tay rơi xuống khỏi thanh sắt, trả tự do lại cho đôi tay của Shinobu.

Cánh cửa phòng giam như có một sự tác động vô hình, tự động mở ra. Bọn vệ sĩ bên ngoài cũng đã bị ai đó đánh ngất từ lúc nào.

Shinobu chạy lên những bậc thang, chạy ra ngoài. Anh đang ở một con hẻm nhỏ.

Đảo mắt và định hình phương hướng trong mười giây, đôi chân anh bắt đầu chạy, chạy thật nhanh.

“ Yuri… em sẽ không sao đâu…”

Đôi chân anh chạy thật nhanh trên con đường lớn. Dần dần, hình bóng anh khuất dạng trong dòng người và xe tấp nập…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play