Ta sẽ giết sạch những tên cản đường ta... kể cả anh trai và phụ vương...!
Kazuo.
“Ta muốn đi xem con gái ta.” – Thần vũ trụ đặt quyển sách lên bàn, nói với cận thần đang đứng kế bên mình.
“Quốc Vương, người đã bao giờ đi thăm Công Chúa lần nào đâu ạ? Vả lại, chẳng phải người không muốn gặp lại cô ấy hay sao?” – Tên cận thần thoáng một chút ngạc nhiên.
Thần vũ trụ lấy tay vuốt mặt, vẻ suy tư. Đúng là ông không còn muốn gặp lại cô ấy, nhưng...
“Dù sao thì con bé vẫn là con gái ta. Làm sao mà không lo được?”
“Hoàng Hậu đã chăm lo cho Công Chúa đầy đủ rồi, Quốc Vương không cần lo đâu ạ!”
Thần vũ trụ lại im lặng. Đã bao lâu rồi ông không được gặp con gái mình? 500 năm? Thời gian quả thật không dài đối với một vị thần, nhưng đối với ông, nó thật dài, dài đằng đẵng.
“Ta quyết định rồi, ta sẽ đi tới tháp.” – Ông đứng dậy, nói với tên cận thần. Hắn cũng không còn cách nào để ngăn cản. Làm sao có thể chống lại mệnh lệnh của Quốc Vương?
Tên cận thần bèn răm rắp gật đầu tuân lệnh, vội vã đi theo sau thần vũ trụ.
Tòa tháp phía nam nằm chơ vơ biệt lập hẳn so với lâu đài. Tên cận thần mở cửa, mời Quốc Vương của mình vào trong. Thần vũ trụ ngước mặt nhìn lên trên, rồi bước lên những bậc thang.
“Công Chúa... Quốc Vương tới ạ!” – Cận thần đi lên trước, thông báo, khiến cô gái có mái tóc vàng dài như suối đang ngồi bên cửa sổ bỗng giật mình ngạc nhiên.
Thần vũ trụ bước lên tới, nhìn con gái mình với đôi mắt bình tĩnh nhất có thể. Ông ra lênh cho cận thần lui xuống.
“Hiếm thấy thật! Không ngờ có ngày cha lại tới đây thăm con.”
Thần vũ trụ đứng im, không nói gì trong mấy giây.
“Con là con ta mà... Naomi.”
Cô gái lặng thinh, quay mặt qua cửa sổ. Mái tóc vàng được nắng chiếu vào, ánh lên những tia lấp lánh. “Phải... con là con của cha mà...”
Thần vũ trụ im lặng. Đã bao lâu rồi, thần dân và cả ông không được thấy mặt Công Chúa. Cô vẫn như xưa, mang một vẻ đẹp dịu dàng đến khó tả, khiến ai nhìn vào cũng phải xao xuyến.
Chính ánh mắt này, nụ cười này của cô, ngày xưa đã làm cho một Ác Quỷ rung động. Cô cũng đã yêu hắn, mặc dù biết rằng cha mình sẽ ngăn cấm chuyện này... Và đây... có phải là cái giá phải trả cho tình yêu của cô? Bị giam hãm vĩnh viễn ở tòa tháp này.
“Quỷ Vương nói Kazuo đã xin rút khỏi biên giới để nghỉ ngơi.” – Thần vũ trụ lên tiếng một hồi im lặng kéo dài – “Không biết lần này hắn định làm gì.”
Naomi bấu chặt tay lên thành cửa sổ, cố gắng kìm nén cảm xúc. Tại sao đột nhiên cha cô lại nói về Kazuo?
“Cha về đi!” – Naomi thở mạnh, lạnh giọng.
Thần vũ trụ thở dài. Ông cũng chẳng biết phải làm gì để con gái có thể nói chuyện tử tế với mình một lần. Ông quay bước, đi xuống cầu thang, khuất dạng.
Naomi ngồi phịch xuống sàn gỗ, đôi mắt như vô hồn. Kazuo... Kazuo... đầu của cô lúc này tràn ngập hình ảnh của hắn.
________oOo_________
Moru trở về nhà của mình, trong lòng lo lắng khôn nguôi. Hắn lo cho Jigoko, rất nhiều.
“Moru...”
Đang thơ thẫn định ngồi xuống ghế, thì một tiếng nói quen thuộc vang lên khiến hắn giật mình.
Quay người ra sau nhìn, đôi mắt hắn mở to ra trong kinh ngạc. “Jigoko, em...”
“Em không hiểu, Moru. Người ta nói em nằm ngủ ở giữa đường. Ôi trời... tại sao lại có chuyện xấu hổ đó diễn ra cơ chứ? Em đang bị cái quái gì vậy? Moru, anh phải... ---
Jigoko chưa kịp nói xong câu, Moru đã lao vào và ôm chầm lấy cô ta.
“...Giải thích cho em. Chờ đã... chờ đã... Moru à!!” – Jigoko quýnh quáng, bối rối cực độ – “Có chuyện gì vậy?”
“Đúng là em rồi.” – Hắn nói bằng giọng vui mừng.
“Đúng sai cái gì cơ?” – Jigoko vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Moru buông Jigoko ra, mim cười dịu dàng, khiến cô ta một phen đỏ lựng hết mặt vì bối rối. “Hôm nay đầu anh có vấn đề à? Tự nhiên gặp em là cười tủm tỉm như thằng điên ấy!”
Lần này thì tới lượt Moru đỏ mặt vì bị người yêu làm cho một phát thật xấu hổ. Đúng là muốn một ngày im lặng với Jigoko thật sự không dễ chút nào!
“Jigoko...”
Quả cầu trong người của Jigoko đột nhiên phát sáng. Cô ta lấy nó ra, là cha.
“Có chuyện gì vậy cha?”
“Kazuo biến mất khỏi vương quốc rồi. Quỷ Vương đang yêu cầu mọi người tìm kiếm hắn. Con và Moru, hai đứa mau đi lục soát ở thế giới loài người giúp ta.” – Giọng vua địa ngục nghe thật gấp rút và hoang mang.
Kigoko gật đầu đồng ý, bỏ quả cầu vào trong túi. “Kazuo trốn rồi.”
“Haiz... lại mệt rồi đây!” – Moru than vãn, uể oải đi lên phòng thay trang phục để bắt đầu cho cuộc lục soát.
__________oOo___________
Trong lúc đó, tại một nơi ngoài vũ trụ.
“Mọi thứ đã sẵn sàng!” – Kazuo đứng nhìn về khoảng không đen kịt trước mắt, nhoẻn miệng cười đắc ý. – “Naomi... chờ anh... Anh sẽ giành lấy vương quyền của cha em để có thể ở bên em!”
...
“Kiba... cứu em với...”
“Kiba!!!”
Kiba giật mình tỉnh dậy, thở dốc. Giọng nói của Kaori trong mơ cứ ám ảnh anh, khiến anh không thể yên tâm một ngày nào được.
“Kiba...”
Anh giật mình. Không lẽ... nó xuất hiện ở cả thực tại ư?
“Kiba... cứu em!”
“Kaori...” – Kiba nhoài người dậy, hét vào khoảng không – “Em đang ở đâu?”
“Em bị một tên Ác Quỷ bắt cóc, cứu em! Em không làm gì được.”
Kiba đứng dậy, ra giữa phòng. “Kazuo... thằng khốn.”
“Em đang ở đâu?” – Kiba tiếp tục hỏi.
“Ở ngoài vũ trụ, một nơi tối lắm...”
Chẳng nói chẳng rằng, Kiba lao ra khỏi phòng, giang rộng đôi cánh đen và bay vút đi.
“Kiba, con đi đâu vậy?” – Anh bị quỷ vương chặn lại ngay đại điện.
“Tới chỗ Kazuo.” – Kiba lạnh lùng trả lời.
“Sao?” – Quỷ vương ngạc nhiên – “Con biết nó ở đâu à?”
“Nếu cha muốn, thì đi theo con để bắt nó.” – Nói rồi, Kiba lao vút đi, không kịp để cha mình nói thêm lời nào.
“Tập hợp lực lượng, chúng ta sẽ theo hoàng tử.” – Quỷ vương ngay lập tức ra lệnh.
“Kazuo... ta sẽ không cho con gây ra chuyện gì nữa đâu.”
Trận chiến... sắp đến lúc bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT