Moru đi thẳng vào cung điện của Quỷ Vương, không hề nao núng sợ hãi. Đôi mắt của hắn ánh lên những tia nhìn kiên định pha lẫn cả giận dữ. “Lần này lại bày trò gì đây! Sao lại kéo cả Jigoko vào cơ chứ?”

Đôi chân của hắn bước ngày một nhanh hơn, tiến đến đại sảnh chính.

“Thả tôi ra!! Các người làm gì vậy hả??”- Yuri không ngừng đập cửa và gào lên khi Kazuo đóng cánh cửa bằng gỗ to nặng lại, giam cô trong khoảng không gian tối om cùng với đám Quỷ dữ này. Cô sợ hãi, khuỵ xuống bất lực, thân người run bắn.

*Hahahaha*

Yuri giật mình, quay ra sau nhìn. Cô không thấy gì cả. Bọn chúng đang ở đâu?

*Xẹt*

Bỗng…

“Á!”

Yuri ôm lấy vai trái, nó ươn ướt. Máu đang chảy, thấm ướt cả vai áo. Cô sợ tới mức tưởng chừng như mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

*Xẹt*

“A!”

Thêm một nhát nữa vào lưng Yuri. Cô ngã xuống, nằm dài trên sàn nhà. Cố gắng gượng dậy, cô nắm chặt tấm thảm. Thân người đau rát.

Cô tự hỏi mình sẽ chết ư?

Đột nhiên, trong lòng của Yuri bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ…

“Lần này ông muốn giở trò gì thế?”- Moru vào thẳng vấn đề ngay khi vừa bước chân vào phòng triều chính. Quỷ vương đang loay hoay với đống giấy tờ cũng phải ngước mặt lên để nhìn vị khách quý ghé thăm không báo trước này.

“Moru? Sao cậu lại đến đây?”- Ông đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu trước câu hỏi của Moru.

“Nói đi! Ông muốn gì ở Jigoko?”- Hắn hất hàm, hỏi.

“Cậu nói gì, ta không hiểu?”- Quỷ vương đã ngạc nhiên nay lại còn ngạc nhiên hơn.

Yuri đứng dậy, đảo mắt nhìn khắp căn phòng tối om. Cô có cảm giác mình có thể nhìn thấy rõ bọn chúng. Nhưng làm sao để tiêu diệt chúng mới là vấn đề.

Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại chuyện mà mình gặp vài giờ trước. Và rồi, đôi mắt ô liu của cô trở nên như vô hồn…

Một con quỷ lao tới trong bóng đêm. Rất nhanh, Yuri lia tay, chém cho hắn một nhát. Ngay lập tức, hắn phát sáng lên và tan biến vào không trung…

Yuri phất tay, biến ra một thanh kiếm và chém. Tiếng da thịt bị đứt của bọn quỷ vang lên giòn tai trong không khí sặc mùi máu.

Bất chợt, Yuri thấy kí ức của mình ngày một rõ ràng hơn…

“Ta không hề điều khiển Jigoko.”

“Đừng nói dối. Ám khí trên người của cô ấy lúc bị điều khiển là mùi của ông.”

Moru nắm chặt tay lại đầy tức giận. Hắn tự nhủ, nếu như Quỷ Vương “nói dối” thêm một câu nữa, thì hắn sẽ xé xác ông ta ngay tại đây.

“Được rồi!”- Quỷ vương xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng- “Cứ cho là ám khí của ta có trên người Jigoko. Nhưng Moru, ta phải nói điều này: Những ác Quỷ có cùng huyết thống thì sẽ có mùi giống nhau. Từ hôm qua tới giờ, ta lo cái đống sổ sách kia túi bụi tới độ chưa được ngủ, thì hơi đâu mà đi điều khiển cô ta?”

Moru cúi mặt, suy nghĩ đăm chiêu. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tự thấy lời của Quỷ vương cũng có lý. Vậy thì là kẻ nào…?

Đầu của Yuri đau như búa bổ. Cô loạng choạng trong bóng tối, mắt nhắm nghiền. Ký ức… đang tràn về.

Tất cả, tất cả đang được tái diễn lại một cách hoàn chỉnh. Những trận chiến đấu. Quỷ. Thiên sứ. Đồng minh. Kẻ thù. Cảm xúc. Tình yêu…

Tình yêu… và thù hận.

Kaori. Kiba…

“Mình là…”

“Cuối cùng… mình cũng nhớ ra rồi!”

Đám Quỷ con lao vào cùng một lúc. Rất nhanh, cô lia kiếm một cách thật thành thục, xé tan bọn chúng. Một đám nữa xông lên, cô biến ra cung tên, nhắm thẳng và bắn. Trong một khoảng thời gian rất ngắn và nhanh chóng, cô đã dễ dàng tiêu diệt được tất cả bọn chúng.

Kaori… đã trở lại.

Quỷ vương đi đi lại lại, đăm chiêu suy nghĩ. Ông muốn tìm hiểu xem ai là kẻ đã điều khiển Jigoko. Ông ta bắt đầu cảm thấy không an tâm.

“Kazuo…”- Đột nhiên, một ý nghĩ loé lên trong đầu của ông. Và ông biết rằng, cái suy nghĩ điên rồ này thật sự không hay ho chút nào nếu như nó thật sự xảy ra.

“Đi theo ta, ta có cảm giác không tốt.”- Ông phất tay, yêu cầu Moru theo mình.

Keeng!

Âm thanh va chạm vang lên chói tai. Nanh vuốt của tên Quỷ chạm vào lưỡi kiếm của Kaori. Cô gồng mình lên, bật lại. Con Quỷ đi xuyên ra ngoài, bay thật nhanh để trốn chạy.

Kazuo đang đứng ngắm cảnh bên ngoài hành lang. Trông thấy thuộc hạ của mình bay bán sống bán chết ra thì nhếch mép cười. Hắn hiểu, bài kiểm tra đã được hoàn tất.

Rầm!!!

Cánh cửa to bị một lực cực mạnh mở bung. Kaori bước ra, máu dính đầy trên cả bộ y phục chiến đấu và đôi cánh trắng.

“Chúc mừng! Ta biết nàng sẽ làm tốt mà!”- Kazuo vỗ tay, bước lại gần.

Kaori nhìn hắn với đôi mắt sắc lạnh và đục ngầu. Cô thu kiếm lại, thở mạnh.

“Nói đi! Tại sao ngươi lại muốn ta phục hồi trí nhớ?”

“Hỏi rất hay.”- Kazuo nói- “Ta sẽ cho nàng sẽ biết ngay thôi.”

Hắn búng tay một cái. Ngay lập tức, cận vệ của hắn xuất hiện ngay phía sau lưng của Kaori…

Cô quay lại, chưa kịp định hình thì đã bị hắn đấm vào bụng.

Cô liệm dần, thân người như tê dại đi, cơ thể trượt dài trong vòng tay của một kẻ xa lạ.

“Ta sẽ cho nàng biết, ngay sau khi nàng là của ta…”- Đó là câu cuối cùng mà Kaori nghe được từ Kazuo.

Cô tự hỏi hắn sẽ làm gì mình? Giết cô? Không thể nào! Chắc chắn rằng hắn có lý do để cất công bắt cóc và khiến cô phải nhớ lại.

Đầu óc của Kaori trở nên mờ mịt. Phút chốc, bóng đêm bao quanh lấy cô, cơ thể cũng bắt đầu nhẹ hẫng đi…

Trong lúc đó, ở thế giới con người, thì Shinobu phải đối mặt với một người.

Chỉ vài phút trước, khi đang đi bộ trên đường, đột nhiên anh bị một người lạ mặt bịt miệng và lôi tới một công trường trong hẻm. Hắn không trói hay làm đau anh, chỉ để anh ngồi xuống, rồi im lặng nhìn anh rất lâu.

“Kiba…”

Shinobu thoáng một chút giật mình. Người bắt mình là một cô gái.

“Trở lại đi, Kiba.”

Shinobu nhíu mày. Anh không hiểu và cũng ngạc nhiên không kém. Vì sao cô ta lại biết được cái tên Kiba đó?

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là cô nhận nhầm người…”

Anh chưa kịp nói xong thì đã bị cô ta lấy tay ấn vào đầu. Phút chốc, gió nổi lên, mạnh như bão tố. Ánh trăng tròn bị mây che khuất, khiến không gian trở nên tối sầm và u ám một cách kì lạ và đầy ghê rợn.

“Kiba…”- Giọng của cô ta vẫn vang lên đều đều bên tai của Shinobu- “ Hoàng tử Ác Quỷ. Một tên vô cảm và giết người không gớm tay. Lớp vỏ bọc hoá trang con người đầy dịu dàng của ngươi chỉ để lợi dụng bắt con mồi đi. Nhưng trái tim băng giá của ngươi lại bắt đầu rung động khi thấy người con gái ấy, nhưng ngươi lại không biết được, cô ta chính là một thứ quả cấm kỵ đối với ngươi. Bởi vì… cô ta là một Thiên Sứ.”

Đầu óc của Shinobu đang tái diễn lại tất cả các hình ảnh mà cô ta kể. Ký ức của anh… đang quay về.

“Ngươi vẫn ngoan cố lao đầu vào cô ta, yêu cô ta, để rồi cả ngươi và cô ta đều phải chịu đau khổ. Cả hai ngươi đều muốn chết để có thể dứt khỏi sự sắp đặt trớ trêu này, nhưng lại không được. Định mệnh vẫn là định mệnh. Cô ta là đối thủ của ngươi, còn ngươi, là kẻ thù của cô ta.”

“Đừng nói nữa…”- Shinobu gằn giọng lại. Nhưng vô ích, cô ta vẫn tiếp tục câu chuyện một cách bình thản.

“Cả hai ngươi đều đã chết. Nhưng vua Địa Ngục và nữ hoàng của các Thiên sứ đã khẩn cầu thần Thời Gian, cho hai ngươi được ở bên nhau một lần nữa. Định mệnh lại vẫn xoay, hai ngươi gặp lại nhau, và yêu nhau một lần nữa.”

Shinobu dường như đã không thể chịu đựng được nữa. Đầu anh đau như búa bổ. Anh nghiến răng, cô gắng chịu đựng, nhưng có vẻ như nó đã lên tới đỉnh điểm.

Anh gạt thật mạnh tay của cô ta ra và đứng dậy, thở dốc, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ máu.

“Kiba… ngươi vẫn còn yêu Kaori rất nhiều… phải không?”

Một luồng điện vô hình xẹt thật mạnh sang người anh khi lời nói của cô gái kia vừa dứt. Ký ức của anh… đang quay về. Nó đang quay về, từng mảng một đang được lắp ghép lại với nhau.

“Nếu như… ngươi được lệnh phải giết cô ta một lần nữa, thì ngươi có xuống tay? Hay là để cô ta kết liễu mình?”

“Đủ rồi.”

Giọng nói của anh lạnh như băng. Trong bóng tối, đôi mắt của anh ánh lên những tia nhìn rợn người và kì dị. Một đôi cánh đen dài hiện ra sau lưng, bộ trang phục cũng từ từ thay đổi.

“Hỏi đủ chưa vậy hả, Kazuo? Nếu như ngươi không câm cái họng đi và biến ra khỏi thân xác của Jigoko, thì ta sẽ làm cho linh hồn ngươi tan xác đấy!”

Cuối cùng, Kiba cũng trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play