Diệp Hân Đồng được sắp xếp ở phòng đối diện phòng Mặc Tử Hiên, Hàn thượng cung một bước không rời cũng không nói chuyện với cô.
Trong phòng tràn ngập hơi thở lãnh đạm. Diệp Hân Đồng đứng lên, phải ra cửa hóng mát một chút.
Hàn thượng cung ngăn trước mặt cô: “Thật xin lỗi, không có lệnh xin Diệp Hân Đồng cận vệ hãy ở lại trong phòng.”
“Cái gì? Tôi không phải tới đây để ngồi tù, tôi muốn đi ra ngoài.” Diệp Hân Đồng tâm tình hết sức phiền não, đi ra phía cửa
Hàn thượng cung tóm lấy tay Diệp Hân Đồng, làm cô kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản kích, vật Hàn thượng cung ra đất.
“Một giờ sau trở lại.” Diệp Hân Đồng nói xong, bước ra ngoài.
Lão Kim và Cổ Phi đều không ở ngoài cửa, cô đi thẳng, ở mỗi lỗi rẽ đều làm một dấu hiệu ở đầu đường.
Mặc dù giữa mùa hè chói chang nhưng dưới sự chống đỡ của bóng cây nên không hề thấy nóng bức, xa xa có thể thấy một mái đình phục cổ, mồ đầm sen, đỏ rực đẹp dị thường.
Diệp Hân Đồng ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, phát hiện trong đầm có một chiếc thuyền nhỏ, nhàm chán sinh hăng hái, cô bước lên thuyền, khua mái chèo, rất nhanh đã khuất bóng trong đầm sen.
Một cơn gió thổi qua, mang theo hương sen thanh nhã, khiến tâm trạng nhất thời sảng khoái. Diệp Hân Đồng nằm trên thuyền, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh.
Đột nhiên, một thứ xạ hương đặc biệt xộc đến, rất quen.
Đó là mùi tỏa ra từ tên ám sát mặc áo đen ngày đó.
Diệp Hân Đồng chèo thuyền đến, nghe được tiếng nói chuyện thì thầm, cô không hiểu tiếng Hàn, vạch một khe hở trong đám lá sen để nhìn, một người đàn ông ánh mắt sắc lạnh, trên mặt có một vết sẹo do dao rạch.
Ánh mắt của hắn khiến người ta không rét mà run, những người có thân hình giống nhau rất nhiều, nhưng mùi cơ thể của mỗi người rất khác nhau, người này đang cung kính quỳ gối trước một người đàn ông khác.
Đột nhiên người đàn ông kia cảnh giác nhìn về phía cô, Diệp Hân Đồng kinh hoàng lùi về phía sau đụng phải mái chèo, cô đã bị lộ, có vẻ lành ít dữ nhiều.
Bị lá sen ngăn lại, người đàn ông lạnh lùng đó hồ nghi nhìn Diệp Hân Đồng, rồi lại cung kính với người đàn ông vẫn đang quay lưng lại nói thêm mấy câu. Có vẻ như đang nghe chỉ thị của hắn.
Người đàn ông sau khi nghe xong quay đầu lại, Diệp Hân Đồng thấy một gương mặt gầy, ôn hòa.
Ngũ quan của hắn rất đẹp, so với phụ nữ còn đẹp hơn, môi hồng răng trắng, chắc tuổi còn nhỏ. Tròng mắt tối tăm như có một tầng nước che, nhìn thấy muốn thương.
Hắn có vẻ thân thiện, nở nụ cười dịu dàng với cô. Nói vài câu nhẹ nhàng với người đàn ông hung thần ác sát kia.
Thuyền của họ bơi đi.
Diệp Hân Đồng chưa hoàn hồn, bọn họ không làm gì cô là biết cô không hiểu tiếng Hàn, cũng không biết là cô nhận ra kẻ sát thủ kia.
Quá kinh khủng, kẻ ám sát Mặc Tử Hiên lại chính là người trong Hàn cung.
Cô phải nhanh chóng trở về nói với Mặc Tử Hiên.
Diệp Hân Đồng vội vã bơi trở lại. Nhanh chóng nhảy xuống thuyền, vừa chạy được mấy bước, chưa ra khỏi hành lang gỗ đá đã thấy ngay hai người đàn ông vừa rồi chặn trước mặt mình. Diệp Hân Đồng kinh hoàng, hoảng hốt, tim đập loạn xạ, vết đâm trên lưng cô đột nhiên nhói đau.
Cậu thanh niên tôn quý kia dịu dàng nở nụ cười “Tại sao lại hốt hoảng như vậy?”
Hắn nói bằng tiếng Trung, ôn hòa tươi cười có vẻ không hề nguy hiểm, nhưng người đàn ông đứng sau với ánh mắt sắc bén cảnh giác khiến Diệp Hân Đồng hoảng hốt, cô không phải là đối thủ của ông ta, mình chết không sao, nhưng mà, không nói được với Mặc Tử Hiên, cô lo lắng anh sẽ bị hại.
Diệp Hân Đồng tự bắt mình trấn định.
“Không có gì, tại cậu đột nhiên xuất hiện làm tôi giật mình.”
Cậu thanh niên tôn quý đến gần Diệp Hân Đồng, cô lùi hi bước, đụng phải chiếc ghế trên hành lang, hít sâu một hơi, cô không biết hắn định làm gì.
“Đừng sợ, tôi tên là Lee Yul, nếu không có ai có thể gọi tôi là Yul” Hắn dịu dàng nói.
“Điện hạ…” Tên sát thủ phía sau dường như muốn nói gì.
Lee Yul giơ tay lên, ngăn không cho hắn nói.
“Ông ta là Hồ Bưu, người thân duy nhất của tôi.” Lee Yul nói chuyện, đôi mắt càng có cảm giác mông lung, có cảm giác đau đớn, u buồn không nói ra dược, nhưng vẻ mặt đó lại khiến Diệp Hân Đồng cảm thấy đau lòng.
Diệp Hân Đồng khẽ nhíu mày, tránh ánh mắt đẹp đẽ động lòng người của Lee Yul, “Cậu chẳng phải là con trai duy nhất của Lý trí vương hay sao? Cậu có cha”
Lee Yul cười thương cảm “Phụ hoàng yêu mẹ tôi nhất, lúc sinh tôi vì khó sinh đã mất mạng, trong mắt phụ hoàng, tôi là một đứa bé không đáng được chào đón, bà nội Thái Hậu cũng đặc biệt thích mặc, ngay cả ngai vàng cũng muốn cho hắn. Tôi từ lúc ra đời đã là kẻ dư thừa.”
Tại sao hắn lại muốn nói với cô những điều này, Diệp Hân Đồng không hiểu, cô nhìn sự chân thành trong tròng mắt Lee Yul, không hề có một chút ác độc.
“Tại sao lại nói với tôi những điều này?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.
Lee Yul cười nhạt “Trong giây phút nhìn thấy cô ở ao sen, cảm thấy đặc biệt ấm áp, nghĩ muốn nói với một cô gái đến từ một nước xa lạ, mặc dù biết rằng hôm nay thả cô đi, sau này tôi sẽ gặp phải nhiều khó khăn.”
Những lời này nghe thật chân thành, đặc biệt từ một người đàn ông khí chất dịu dàng nói ra. Diệp Hân Đồng có một cảm giác chua xót.
Cô phải nói gì bây giờ? Khuyên hắn đừng hạ lệnh sát thủ, nhưng mà cô lại sợ Lee Yul đang thử dò xét mình.
“Tôi không hiểu rõ cậu nói gì? Lúc này tôi đang vội về, lúc đi tôi nói với Hàn thượng cung một giờ sau sẽ quay lại.”
Diệp Hân Đồng rời bước, đi qua người Lee Yul.
Lee Yul quay đầu suy tư nhìn Diệp Hân Đồng vội vàng bỏ đi
“Điện hạ, sao lại để cô ta đi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.” Hồ Bưu nói bằng tiếng Hàn.
“Biết thì đã sao? Nếu Mặc Tử Hiên thông minh tài trí đã sớm đoán ra là ta, để cô ấy đi, vô ấy là người không đáng bị cuốn vào cuộc tranh đấu trong cung.” Lee Yul khẽ mỉm cười.
“Người quá lương thiện, kẻ muốn làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, các vương giả cổ đại chẳng phải là đạp lên xác kẻ khác mà đi đấy sao. Người thừa hưởng dòng máu quá trong sáng ngây thơ, để chính thức ngồi lên ngai vàng, người phải biết tranh đoạt.” Ánh mắt Hồ Bưu ánh lên tia hung ác.
Lee Yul có chút sầu não, “Nếu phụ hoàng truyền lại ngai vàng cho ta, sẽ không có sự tranh đoạt nào cả, ta chỉ muốn chứng minh ông thấy ta có thể làm tốt ngôi vị hoàng đế này.”
“Tôi sẽ dẹp mọi trở ngại để điện hạ ngồi lên ngai vàng.” Hồ Bưu tuyên bố lời thề son sắt.
Lee Yul ưu sầu nhìn Hồ Bưu “Một vương giả chân chính không dùng tay mà dùng đầu. Lỗ mãng chỉ là cái dũng của kẻ vô mưu. Đừng gây nhiều tội lỗi, lúc này ta chỉ muốn biết điều kiện trao đổi giữa phụ hoàng và Mặc Tử Hiên là gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT