Bữa tiệc gần đến lúc kết thúc, sự cảnh giác của Diệp Hân Đồng hơi lơi lỏng.

“Bây giờ tôi sẽ đến một chỗ đặc biệt, cô đi chứ?” Mặc Tử Hiên đột nhiên nói sau lưng Diệp Hân Đồng.

“Tôi xin anh hãy quý trọng tính mạng của mình được không? Tình trạng tôi bây giờ làm cái gì từ từ thì được, chứ không bảo vệ nổi anh.” Diệp Hân Đồng cự tuyệt.

“Tôi bảo vệ cô là được.” Mặc Tử Hiên ngang ngược kéo tay Diệp Hân Đồng, nhanh chóng đi qua đám đông.

“Này, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng kêu lên.

Mặc Tử Hiên vẫn cười ma mãnh ra vẻ không nghe thấy gì đi ra bên ngoài, ở ngoài như đã được chuẩn bị sẵn, một chiếc xe con chỉ chờ khởi động.

Mặc Tử Hiên nhét Diệp Hân Đồng vào xe, cô còn chưa kịp dị nghị, xe đã chuyển bánh.

Vũ Văn Thành xông ra, đột nhiên bị Đề Na kéo tay lại.

“Ọe” Vũ Văn Thành vừa quay đầu lại, Đề Na đã nôn lên âu phục của anh.

“Thật xin lỗi, có thể đưa tôi về được không?” Đề Na yếu đuối khẩn cầu.

Vũ Văn Thành nhìn xe Mặc Tử Hiên rời đi, hất tay Đề Na định đuổi theo. Không ngờ, Đề Na lại kéo tay anh “Tôi không muốn ở lại để thiên hạ bêu xấu, đưa tôi về được không?” Đề Na một tay che miệng, thoạt nhìn trông rất khốn khổ.

Xe của Mặc Tử Hiên đã rời mắt khỏi Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành nhíu mày, đỡ Đề Na, bước nhanh về phía phòng cô.

Dù sao anh cũng không đuổi kịp, lát nữa gọi điện hỏi Diệp Hân Đồng địa chỉ rồi chạy tới.

Nhưng, vừa về đến phòng, Đề Na đột nhiên xoay người, dùng một tốc độ không kịp trở tay hôn Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành ngửi được một mùi đặc biệt, căm tức đẩy Đề Na ra, dùng mu bàn tay lau miệng, đột nhiên, ngực trở nên khó chịu, một cảm giác nóng bức từ bụng lan ra.

Ngẩng đầu lên, Đề Na đã lột sạch quần áo, Vũ Văn Thành bắt đầu choáng váng, anh nhìn thấy Diệp Hân Đồng đang mỉm cười quyến rũ với mình.

Anh nhắm mắt lại lắc đầu một cái, lùi một bước, tay chống trên nắm đấm cửa. Lần nữa mở mắt, thấy Diệp Hân Đồng phả vào mặt mình, chủ động hôn lên môi mình, kỹ thuật hôn thuần thục gợi dục đàn ông.

Vũ Văn Thành mất đi lý trí, trong đầu toàn hình ảnh Diệp Hân Đồng đang trêu đùa.

“Hân Đồng… anh yêu em!” Vũ Văn Thành thở hổn hển, điều hòa hơi thở, mãnh liệt khống chế nhịp thở.

Trong phòng kích tình như lửa.

Điện thoại của Mặc Tử Hiên đổ chông, anh nhếch miệng, nhận.

“Thiếu gia, đã thành công”. Giọng lão Kim thâm trầm.

Mặc Tử Hiên gian trá nhìn về phía Diệp Hân Đồng, nhìn chằm chằm các đường cong của cô, tối nay Vũ Văn Thành có bữa thịnh soạn, anh cũng thế. Vừa rồi, Diệp Hân Đồng cũng đã uống rượu, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đó cô sẽ bị kích thích tình dục.

“Tôi quên mất để quên đồ ở bữa tiệc, quay lại lấy đã.” Mặc Tử Hiên quay đầu xe.

Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, đột nhiên hắn muốn chạy đi, rồi lại đòi quay về, đầu óc đúng là có vấn đề “Không phải hội Lão Kim vẫn ở đó hay sao? Bảo họ mang về là được rồi.”

Mặc Tử Hiên sửng sốt, cô gái thông minh này đầu óc linh hoạt thật “Tôi để quên Đề Na, bọn họ đón không tiện.”

“À, ra là vậy! Điểm đến là biệt thự lần trước cùng cô ta sao?” Diệp Hân Đồng kéo dài chữ à, ý vị sâu xa.

“Cô ghen à?” Mặc Tử Hiên cười gian xảo “Cũng phải, kỹ thuật của tôi rất tốt, có muốn thử chút không?”

“Ha ha ha ha, tôi ghen với anh, miễn đi, anh nên đi dụ dỗ các cô gái khác.”

Mặc Tử Hiên nở nụ cười tự tin, bất kể cô có tự nguyện hay không, cô đều sẽ trở thành người của anh, anh thật nhớ hương vị thân thể cô, vừa nghĩ đến, một chỗ nào đó đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play