Dứt lời, hai người không nói lời gì lập tức ra đòn.
Vũ Văn Thành không muốn gây chiến, chủ yếu phòng thủ, nhẫn nhịn. Sau mười mấy hiệp, Yoon Jin cũng không hề có lợi hơn.
Mặc Tử Hiên xem như hài kịch, nhếch khóe miệng ma mãnh, anh cũng muốn dò xét bản lĩnh Vũ Văn Thành.
Diệp Hân Đồng lo lắng tới bên cạnh Mặc Tử Hiên “Bảo cô ấy dừng tay đi! Các người ở Hàn Quốc đánh đấm vô tội vạ như thế à?”
Mặc Tử Hiên bình thản cầm con dao lên “Cô cắt bánh ngọt, tôi bảo họ dừng tay.”
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, cầm lấy con dao.
“A” Yoon Jin dùng toàn lực tung một cú đấm, Vũ Văn Thành lấy nhu thằng cương tránh được, Yoon Jin không khống chế được quán tính, đấm thẳng vào tường, kêu lên.
Yoon Jin tức giận tiếp tục tung thêm một cú đấm.
“Dừng tay. Không thấy cô không phải là đối thủ của anh ta à? Võ thuật Trung quốc bác đại tinh thâm, đừng tự làm xấu mặt.” Mặc Tử Hiên cười cười, không có ý trách cứ.
Yoon Jin chu miệng, trợn mắt nhìn Vũ Văn Thành một cái, ngoan ngoãn đứng bên cạnh lão Kim.
Diệp Hân Đồng cắt đại một nhát, nửa chừng như cắt phải một vật cứng.
Mặc Tử Hiên mỉm cười đi tới, đặt tay lên tay Diệp Hân Đồng, cô giãy giụa muốn rút ra, nhưng anh lại đứng phía sau, không để cô phản kháng. Mặc Tử Hiên cắt thêm hai nhát hai bên, một chiếc hộp màu đỏ hiện ra.
Anh buông Diệp Hân Đồng, cô trừng mắt nhìn anh. Mặc Tử Hiên lấy cái hộp, mở ra trước mặt cô.
Bên trong là một chiếc huy chương.
“Đây là cái gì?”
“Tôi cố ý thưởng cho cô một tấm huy chương đặc biệt, đây là một vinh dự cao nhất trong hoàng thất Hàn Quốc, người có chiếc huy chương này chỉ lác đác.” Mặc Tử Hiên vênh váo lấy Huy chương đeo cho Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng hất tay anh một cái, huy chương không cẩn thận bị rơi trên mặt đất.
“Cái cô này? Cô có biết vật này quý thế nào không?” Yoon Jin thở phì phì.
“Tôi không biết cái này quý thế nào, bởi vì tôi là cảnh sát Trung Quốc, lòng biết ơn của anh tôi xin nhận. Không cần phải làm những việc như thế này khiến tôi cảm thấy gánh nặng, trong mắt tôi, việc cảm ơn tốt nhất chính là nhanh chóng xử lý xong công việc ở Trung Quốc, an toàn trở về đất nước của anh đi.” Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn Mặc Tử Hiên.
“Có huy chương này, cô có thể ra vào vương cung Hàn Quóc, đó là sự cho phép danh dự, cô có biết bao nhiêu người muốn có không?” Yoon Jin ngồi xổm xuống, vô cùng quý trọng nhặt chiếc huy chương lên.
“Tôi không muốn.” Diệp Hân Đồng kiên định nói.
“Cô…” Yoon Jin lại hung hăng muốn dạy dỗ Diệp Hân Đồng.
Mặc Tử Hiên giơ tay lên, cô cung kính câm miệng.
Anh nở một nụ cười gian tà “Biết làm thế nào được? Tôi được phép ở lại Trung Quốc phát triển cơ nghiệp cha để lại. Về sau sẽ còn phiền cô nhiều!” Mặc Tử Hiên dừng lại một chút, ánh mắt thâm thúy phát ra ánh sáng như thợ săn “Để tôi nhanh chóng trở về chỉ có một khả năng, cô biết đấy, tôi tin là cô không quên nhanh như vậy.” Mặc Tử Hiên nói rất ngụ ý.
Chẳng phải cái chuyện cá cược đó sao? Chỉ cần Vũ Văn Thành không bị quyến rũ, Mặc Tử Hiên sẽ thua, ngoan ngoãn trở vê Hàn Quốc, Diệp Hân Đồng vô thức nhìn về phía nhân vật chính của vụ cá cược Vũ Văn Thành, anh nhíu chặt mày, không hiểu lời Mặc Tử Hiên vừa nói có ý gì?
Diệp Hân Đồng miễn cưỡng nở nụ cười “Nếu chỉ là việc đó, tôi nghĩ anh nên nhanh chóng xử lý công việc ở Trung Quốc đi, thời gian của anh có vẻ không còn nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT