Anh buông cô ra, nhảy xuống tàu.

“Cái đó…” Diệp Hân Đồng cũng từ trên tàu nhảy xuống, muốn nói lại thôi.

“Sao? Không phải không muốn chứ?” Mặc Tử Hiên quay lại nhìn cô.

“Cái đó, vừa rồi đột nhiên có hai người bạn lạc đường, anh không gặp trên đường à? Tôi chỉ đường đến hang, để lát nữa họ về cùng chúng ta.”

Mặc Tử Hiên nhíu mày “Lạc đường?”

“Phải” Diệp Hân Đồng soi đèn pin ra xa, trên bờ cát lại có một chiếc tàu màu xám tro, anh không phát hiện ra.

“Đáng chết.” Bọn họ sao có thể vào hang của hắn? Chỗ đó không cho phép bất kì kẻ nào động vào.

Mặc Tử Hiên nhanh chóng chạy về phía hang động, đi theo đường tắt. Diệp Hân Đồng đuổi theo sau.

Trong hang phát ra tiếng la hét ầm ĩ, tiếng hít thở nặng nề của nam nữ, Mặc Tử Hiên bước vào.

Trong hang tràn ngập mùi rượu đỏ say lòng người, rượu anh chuẩn bị chỉ còn lại một nửa, ly rượu văng trên mặt đất, màu rượu đỏ loang lổ, hai người nam nữ trên giường trần truồng dây dưa, bọn họ đang si mê cuồng nhiệt như chốn không người.

Diệp Hân Đồng chạy tới, thấy cảnh trước mặt, cô lấy tay bụm miệng.

Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn cô, không nói lời nào phi ra bờ biển.

Diệp Hân Đồng theo sau “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là họ lại đói khát như thế.”

“Cô biết chỗ đó là cái gì không?” Mặc Tử Hiên dừng lại quát cô, trong mắt anh vẫn đầy vẻ thương cảm.

Diệp Hân Đồng cúi đầu không nói gì.

“Đó là tất cả ký ức tuổi thơ của tôi, bây giờ thì tốt rồi, thành nơi bí mật cho người khác phát tiết, thiên đường duy nhất của tôi đã không còn.”

Mặc Tử Hiên quát xong, nhảy lên tàu, khởi động, quay đầu chạy đi.

Không phải anh ta bỏ cô lại chứ?

Diệp Hân Đồng nhìn đèn ở mũi thuyền dần xa đến khi không còn nhìn thấy.

Đêm khuya, một cơn gió thổi qua, rất lạnh.

Diệp Hân Đồng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cuộn tròn cơ thể, ánh mắt nhìn ra biển rộng bao la.

Lạnh quá, trong hang lại có một cặp nam nữ kích tình như lửa, cô không thể đi vào, thật đáng buồn, cô dã trêu ghẹo ai.

Ước chừng hơn một giờ, hai chân cô đã lạnh như băng. Vừa đói vừa mệt, không thể ngồi yên được, Diệp Hân Đồng chạy chầm chậm, tự sưởi ấm cho mình.

Cô nhìn vào biển rộng bao la, hi vọng cái tên Mặc Tử Hiên bốc đồng kia sẽ quay lại đón mình, nếu biết sẽ bị bỏ lại, cô đã mang theo điện thoại di động, có thể cầu cứu Vũ Văn Thành.

Ngoài biển cả tối hun hút thấp thoáng có một ngọn đèn, lấm tấm, như ngọn lửa thiêu cháy đồng cỏ khiến cô hi vọng.

Thuyền Việt ngày càng tới gần.

Tốt quá.

Một người nhảy xuống khỏi thuyền, sao lại là Vũ Văn Thành? Lòng cô lại trở nên ấm áp, ngơ ngác nhìn bộ mặt núi băng không hề biểu hiện gì.

“Sir, sao lại là anh?”

Vũ Văn Thành hơi xấu hổ, kéo thuyền vào bờ cát, tay vẫn nắm dây thừng, không nhìn Diệp Hân Đồng, lạnh lùng nói: “Lên thuyền đi, anh đưa em về.”

Diệp Hân Đồng vẫn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, anh vẫn xa cách với tất cả những người con gái thích anh, cũng xa cách cô. Khiến cho cô sau bao nhiêu năm vẫn nghĩ là anh ghét cô.

Diệp Hân Đồng không lên thuyền mà đứng trên đất.

Vũ Văn Thành thấy cô không tới, buộc thuyền lại đi về phía cô.

“Không ổn à?” Anh hỏi, vẫn 10 độ như thế, lại làm cho Diệp Hân Đồng cảm thấy ấm áp ngọt ngào.

Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt Vũ Văn Thành: “Sir, anh thật sự thích em sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play