Diệp Hân Đồng bực dọc chạy ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên gặp phải Lý Đốc Sát đang cau mày nhìn cô có vẻ kinh ngạc soi sét.

“Đi theo tôi.” Nói xong Lý Đốc Sát xoay người, Diệp Hân Đồng ngờ vực chạy theo.

Vừa đến phòng Lý Đốc Sát, bắt gặp một ông lão tóc bạch kim ngồi trên ghế salon, thoạt nhìn rất nho nhã nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm trông hơi đáng sợ, có cảm giác áp bức như kẻ bề trên.

Ông lão quan sát Diệp Hân Đồng đang đi vào. Lý Đốc Sát đi về phía bàn làm việc, lấy một tập hồ sơ đưa cho Diệp Hân Đồng. Cô nghi hoặc mở ra, trong đó có tấm hình một người thanh niên, mái tóc hơi xoăn, đôi mắt hẹp dài một bên nhắm, trong tay là một khẩu súng lục Desert Eagle, anh tuấn hướng về ống kính. Khóe miệng khẽ nhếch, tự tin ngạo mạn, bên dưới gương mặt đẹp trai là một thân hình cường tráng, một bộ vest đen mặc trên người hết sức xa hoa.

Nếu nói Vũ Văn Thành là người đẹp trai nhất cô từng gặp thì người này có ngoại hình sánh ngang với anh.

“Tên cậu ta là Mặc Tử Hiên! Mang hai dòng máu Trung-Hàn, mẹ là vương tộc Hàn Quốc, cậu hiện nay là đức vua Lý Trí của Hàn Quốc. Cậu ta quay về xử lý công việc của cha ở tập đoàn Mặc Tường. Hoặc tiếp nhận, hoặc giải tán, hoặc chuyển nhượng, cũng có thể bán đấu giá. Trong lúc cậu ta ở Trung Quốc, cục cảnh sát phái cô là cảnh sát nằm vùng bảo vệ cậu ta.”

“Cảnh sát nằm vùng, tôi ư?” Diệp Hân Đồng không tin vào lỗ tai mình, đã một năm rồi, đây là lần đầu tiên cô được cắt cử làm nhiệm vụ.

Lý Đốc Sát buồn phiền gật đầu.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Diệp Hân Đồng ưỡn ngực, vừa vui mừng vừa kích động, bỏ qua sự đả kích vừa rồi của Vũ Văn Thành.

Ông lão đứng dậy gật đầu với Lý Đốc Sát. Sau đó quay sang Diệp Hân Đồng vẻ mặt vẫn không có biểu hiện gì nói: “Bây giờ đi theo tôi”

Lời ít, ý nhiều, nói xong ông quay người đi ra ngoài.

Diệp Hân Đồng theo sát.

Bên ngoài cục cảnh sát, một chiếc Rolls-Royce sang trọng lẳng lặng đứng giữa ban ngày, ánh sáng bạc xa xỉ cho thấy chủ xe là một người cao quý. Bên trong cửa kính đen, một đôi mắt u ám nóng nảy nhìn về phía cô gái đang chạy tới.

Đôi môi đầy đặn kiên nghị tuyệt đẹp khẽ nhếch lên, có chút đùa cợt. Vung tay một cái.

“Diệp Hân Đồng, sẽ sớm gặp nhau.” Giọng nói trầm ấm giàu từ tính, vừa hài hước lại kiêu ngạo.

Vũ Văn Thành vội vàng chạy vào phòng làm việc của Lý Đốc Sát.

“Gọi cô ấy lại!” Đứng trước mặt Lý Đốc Sát đã lớn tuổi, sắc mặt Vũ Văn Thành lạnh như băng.

“Thành.” Tổng giám sát khẽ nhíu mày, dừng lại một chút rồi nói rất ý tứ: “Cậu rốt cuộc muốn bảo vệ cô ấy đến khi nào? Theo năng lực của cậu bây giờ đã có thể lên đến Tổng cảnh ty rồi, cậu rốt cuộc nghĩ gì thế?”

Vũ Văn Thành mặt lạnh như băng không nói gì.

“Cậu cứ như vậy sẽ làm khó cho tôi! Bề ngoài thì vị trí của tôi cao hơn cậu, nhưng tôi và cậu đều hiểu, chỉ cần cậu muốn lúc nào cũng có thể làm cấp trên hơn tôi vài cấp.”

“Rất xin lỗi, chuyện khác tôi không phản đối, nhưng, nhiệm vụ này không thể giao cho cô ấy, cô ấy không đủ năng lực.” Vũ Văn Thành hơi phiền não, nhíu chặt lông mày khiến một người vốn lạnh như núi băng cũng động chút cảm giác con người.

“Nhưng, vì là người bí mật bảo vệ, chỉ có mặt cô ấy là mới, nhiệm vụ này cô ấy có thể hoàn thành. Huống hồ bên đó chỉ rõ muốn cô ấy làm nhiệm vụ.”

“Chỉ rõ cô ấy? Ông có biết việc này nguy hiểm thế nào không? Hiện tại cô ấy thấy không sao, nhưng cô ấy là người tính cách mơ mộng, căn bản không thích hợp.” Vũ Văn Thành càng kiên quyết.

Lý Đốc Sát thở dài.

“Rốt cuộc hãy thừa nhận đi. Cậu ở đây chẳng qua là vì cô ấy.”

Tay Vũ Văn Thành bóp chặt nắm đấm không nói gì.

Lý Đốc Sát nở nụ cười như một người cha: “Tôi còn không biết tính cậu sao? Từ bé đã không chịu học trường quý tộc, cố tình chạy đến cái trường hẻo lánh của con bé, chẳng qua là để bảo vệ nó, cứ phải cùng nó học lên trường cảnh sát. Ba cậu còn đang chờ cậu về thừa kế công ty.”

Bàn tay rộng của Lý Đốc Sát vỗ lên bả vai Vũ Văn Thành.

“Công ty đã có anh trai.”

“Vậy làm Tổng cảnh ty đi, ở đây, chức của tôi to hơn cậu, cho nên cậu phải nghe tôi.”

“Cậu…” Vũ Văn Thành muốn nói lại thôi, anh không nói được những lời cầu cạnh nhẹ nhàng, “Dù sao cũng không thể để cô ấy nhận nhiệm vụ này, cậu có thể điều động người khác, hoặc tìm người mới. Trong vòng ba ngày, cháu muốn cô ấy xuất hiện ở phòng làm viêc.” Vũ Văn Thành không giải thích gì thêm đi ra ngoài, phong thái đĩnh đạc vương giả.

Trở lại phòng làm việc, Vũ Văn Thành rầu rĩ lấy ra từ ngăn kéo một chiếc hộp màu xanh dương tinh xảo.

“Tạch…!” Mở hộp ra, bên trong là một viên Huyết Hồng Ngọc, loại ngọc được chế tác bằng Platin, không có hình dạng cố định, vừa nhìn đã biết rất có giá trị. Vũ Văn Thành tỏ vẻ đau thương vuốt ve từng đường vân, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng xuất hiện một nét dịu dàng.

(Ghi chú: Cấp bậc cảnh sát TQ sắp sếp từ trên xuống: Tổng Cảnh ty, Cao cấp cảnh ty, Cảnh ty, Tổng Đốc sát, cao cấp Đốc sát, Đốc sát, Tập sự đốc sát, cảnh cục cảnh trưởng, cảnh trưởng, cao cấp cảnh viên, cảnh viên)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play