“Chẳng phải cô ấy muốn đối phó với Diệp Hân Đồng sao? Anh cũng nên hỏi kết quả ra sao, cứ lăn qua lăn lại như vậy, thời gian đã qua lâu rồi.” Biểu cảm của Yoon Jin hơi kỳ quái, giữa Diệp Hân Đồng và Đề Na, cô ghét Đề na hơn, nhưng cũng không thích Diệp Hân Đồng, trong lòng có một sự ghen ghén kỳ lạ.

Mặc Tử Hiên nhanh chóng gọi điện thoại cho tổ chức, chỉ có điều không ai nhận, một linh cảm xấu bốc lên đầu.

Mặc Tử Hiên vội vàng chạy đi.

Anh lái xe đến gần nhà Vũ Văn Thành.

Lúc này, một nhóm người đang đánh nhau.

Vũ Văn Thành che chở cho Diệp Hân Đồng, mắt lạnh nhìn những người trước mặt đang đánh đấm.

“Bọn họ vì sao lại đánh nhau?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi.

“Không biết, chúng ta có nên giúp bên nào không?’ Vũ Văn Thành hỏi.

“Không giúp bên nào cả, bây giờ chúng ta đến chỗ mẹ đi, em muốn biết sớm, rốt cuộc em có phải con gái họ không?” Diệp Hân Đồng đi về phía xe Vũ Văn Thành.

Đang yên lành, đột nhiên có hai người xuất hiện, một trong đó còn liên tiếp bắn về phía xe của họ.

Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng vừa bước xuống xe, đột nhiên lại có một nhóm người khác xông tới, không hiểu vì sao họ cứ đánh nhau như vậy.

Diệp Hân Đồng lại liếc mắt ra sau, cô có cảm giác, một trong hai nhóm này là người của Mặc Tử Hiên.

Nhớ tới những lời Mặc Tử Hiên hôm qua, cô cảm thấy phiền não, Mặc Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ cô vẫn còn giá trị lợi dụng khác?

Xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường, Vũ Văn Thành chạy về phía cửa nhà Diệp Hân Đồng, đột nhiên, có một ông lão vấp ngã trước xe bọn họ.

Vũ Văn Thành dừng xe.

Anh nhanh chóng chạy xuống xem sao, chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên bên cạnh có một người chạy đến, bịt một chiếc khăn vào mũi Vũ Văn Thành.

Vũ Văn Thành sắp nghẹt thở, giằng co với hắn.

Diệp Hân Đồng lập tức xuống xe, lão già trên đất đột nhiên đứng lên, cầm khăn đi về phía Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng lập tức phòng bị.

Vũ Văn Thành càng nóng nảy, thấy Diệp Hân Đồng che chở bụng có vẻ lực bất tòng tâm.

Xa xa có tiếng xe gắn máy, Đinh Đinh Đang anh tuấn xuống xe, trước tiên giúp Vũ Văn Thành một tay.

Vũ Văn Thành rốt cuộc thoát khỏi kẻ kia, nhưng ý thức ngày càng kém, cảm giác mê man dần dần ập tới.

Đang chống đỡ đằng trước, Đinh Đinh Đang lôi kéo Vũ Văn Thành, nhét Vũ Văn Thành vào xe, Diệp Hân Đồng đánh không lại hai người, bị hai người kia chống chọi, Đinh Đinh Đang không chút căng thẳng, giơ súng lục chĩa vào một trong hai người.

“Pằng” Đạn bay ra, một người cầm ống thuốc mê trong tay trúng đạn, chân mềm nhũn, bất tỉnh trên mặt đất.

Đinh Đinh Đang nhắm ngay người thứ hai, người này đã có phòng bị, thuận lợi tránh được.

Loại súng này cô tự mình thiết kế, có thể giải quyết đối phương, cũng không phạm tội, rất đặc biệt.

Kẻ tránh thoát cầm dao lên, hắn định cưỡng ép Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng nhanh nhẹn tránh thoát đến bên cạnh Đinh Đinh Đang, Đinh Đinh Đang xông lên đánh.

Diệp Hân Đồng muốn giúp một tay, đột nhiên bụng cô hơi đau, có thể vừa rồi liều mạng giãy giụa.

Một tia máu bắn vào quần áo Diệp Hân Đồng.

Đinh Đinh Đang xoay mặt, lưỡi dao xượt qua mặt cô.

“Mẹ nó, dám rạch mặt lão nương, mày chắc không muốn sống nữa?” Đinh Đinh Đang lấy mu bàn tay lau lau vết máu trên mặt, xông lên đánh như điên.

Rất nhanh, Đinh Đinh Đang tung một đấm buồn bực, người đàn ông bị cô đánh lùi mấy bước, Đinh Đinh Đang nhanh chóng nổ súng, tên kia ngã xuống.

Rốt cuộc, hiện trường đã bị cô thanh lý sạch sẽ, nhìn khắp bốn phía, Diệp Hân Đồng đã nằm trên mặt đất, cuộn tròn người.

Đinh Đinh Đang chạy đến bên cô, thấy sắc mặt Diệp Hân Đồng tái nhợt.

“Cô không sao chứ?” Đinh Đinhh Đang lo lắng hỏi,

Diệp Hân Đồng khổ sở lắc đầu, “Đến chỗ mẹ tôi, cô biết chứ?”

Diệp Hân Đồng yếu đuối nói.

“Biết” Đinh Đinh Đang đỡ Diệp Hân Đồng lên xe.

Xe nhanh chóng chạy đi, Đinh Đinh Đang nhìn qua gương chiếu hậu, hai người họ dương như đều ngủ, dựa vào nhau. Trong lòng cô có chút không thoải mái, cô là anh hùng, cô ý không gọi giúp đỡ, nhưng mà, không chỉ mặt dính một vết thương, hai người họ xem ra càng thêm ân ái.

Vũ Văn Thành từ từ tỉnh lại, thấy Đinh Đinh Đang ở đầu giường.

Đầu tiên, anh nghĩ ngay đến sự an nguy của Diệp Hân Đồng, Vũ Văn Thành nóng nảy bước xuống khỏi giường “Diệp Hân Đồng đâu?”

Đinh Đinh Đang thương tâm nhìn Vũ Văn Thành, cô xoay mặt, Vũ Văn Thành thấy rõ vể thương trên mặt cô, kinh ngạc, nhưng anh vẫn quan tâm Diệp Hân Đồng hơn, đứng dậy, túm lấy bả vai Đinh Đinh Đang”Diệp Hân Đồng đâu rồi, bây giờ cô ấy thế nào?”

Đinh Đinh Đang uất ức nhìn Vũ Văn Thành “Người cứu các người là tôi, anh không thèm hỏi tôi một chút sao? Không thấy vết sẹo trên mặt tôi à, không biết vết sẹo này bao giờ mới hết”

Ngụ ý là cô cứu bọn họ, nghe được Diệp Hân Đồng không sao, Vũ Văn Thành yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, buông Đinh Đinh Đang lập tức đi ra cửa.

“Dì à” Vũ Văn Thành thân thiết gọi.

Đinh Đinh Đang đau lòng nhìn bóng lưng Vũ Văn Thành, trong mắt anh không hề thấy cô sao? Đinh Đinh che vết thương trên mặt.

Phụ nữ, có hi sinh vì đàn ông thế nào cũng vô dụng, thà rằng tốt với bản thân hơn một chút, có khi đàn ông sẽ yêu mình hơn.

Đinh Đinh Đang đi ra ngoài.

“Tỉnh rồi à?” Diệp Tuyền thân thiết chào hỏi.

“Hân Đồng đâu ạ?” Vũ Văn Thành khách khí hỏi Diệp Tuyền.

“Đang ngủ ở phòng bên cạnh” Diệp Tuyền thấy Đinh Đinh Đang đi ra “Cảm ơn con, nha đầu”

“Không sao ạ, cần phải vậy” Đinh Đinh Đang cũng khách khí nói.

“Mẹ” Diệp Hân Đồng lúc này cũng từ trong phòng đi ra.

“Dậy rồi hả?” thấy Diệp Hân Đồng, Diệp Tuyền mở rộng nụ cười, ánh mắt hiền từ “Ta đã nấu canh gà đen của nhà cho con bồi bổ”

“Cảm ơn mẹ” Diệp Hân Đồng đi ra, ngủ một giấc, bụng không còn đau nữa.

Diệp Hân Đồng đến bên cạnh Vũ Văn Thành “Vũ Văn Thành, em có việc muốn nói với anh”

“Ừ”

Đinh Đinh Đang nhìn bọn họ, vô cùng uất ức, cô là người cứu họ, hai người đều là thấy cô vô hình, không thèm bày tỏ gì cả.

Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm giác được ánh mắt Đinh Đinh Đang, cô xoay lại, nhìn vết sẹo trên mặt Đinh Đinh Đang. Cô đến trước mặt Đinh Đang “Cảm ơn cô” Diệp Hân Đồng vô cùng chân thành.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, cô quay lại cười rực rỡ với Diệp Tuyền “Mẹ, con rất có duyên với cô ấy, con muốn kết nghĩa chị em, mẹ nhận cô ấy làm con nuôi nhé.”

Đinh Đinh Đang sửng sốt.

Diệp Hân Đồng cười lúng túng với Đinh Đinh Đang, nếu những gì cô ấy nói là sự thật, Đinh Đinh Đang mới thực sự là con gái mẹ, cô không hiểu tại sao cô ấy không thừa nhận trước mặt mẹ, nhưng mà, bất kỳ người con nào, cũng muốn nhận được tình thương của mẹ, nếu như, cô thật sự không phải là con gái Diệp Tuyền, cô cũng hi vọng họ có thể đoàn tụ.

Diệp Hân Đồng quay lại, nói với Diệp Tuyền “Mẹ, con có việc muốn nói với Vũ Văn Thành, mẹ nói chuyện với con gái mới của mẹ một chút”

Diệp Hân Đồng đi vào phòng.

Vũ Văn Thành theo vào.

“Em thật lương thiện, vậy làm sao anh có thể không thích được.” Vũ Văn Thành vừa vào cửa đã nói.

Anh mặc dù rất trầm lặng, nhưng cũng nhìn ra được nỗi khổ tâm của cô, Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy được an ủi, giữa cô và Vũ Văn Thành vẫn có sự ăn ý, về sau ở cùng nhau cũng sẽ không quá khó khăn, hơn nữa, anh lại yêu cô, lại là người cô biết ơn, tất cả sẽ tốt thôi.

Diệp Hân Đồng cười rực rỡ, giống như quên mất trước đó đã bị thương, sự đau lòng của cô nhanh chóng được che đi.

“Sếp, em muốn đi giám định DNA, nếu em thực sự không phải con gái mẹ, em sẽ từ chức, không làm cảnh sát nữa.”

“Ừ, anh cũng hi vọng em sẽ không làm cảnh sát, làm người tạo ra những món ăn ngon thật tốt.” Vũ Văn Thành cười nói.

Anh cười lên trông thật tốt, trông trẻ con hơn bề ngoài “Thì ra anh cũng biết em thích gì” Diệp Hân Đồng hơi cảm động nói tiếp “Từ chức xong, em muốn lập tức ra nước ngoài, bởi vì bây giờ trong nước quá nguy hiểm, những người muốn bắt em một lần sẽ có lần thứ hai”

Vũ Văn Thành hơi ngẩn người “Ừ, vậy chúng ta kết hôn”

“Chúng ta có thể đăng ký kết hôn ở nước ngoài, chờ cơn sóng gió Mặc Tử Hiên qua đi, chúng ta sẽ trở về tổ chức lễ cưới” Diệp Hân Đồng nói.

“Ừ” Vũ Văn Thành lại cười vui vẻ, lần này vô cùng rực rỡ.

Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, không ngờ anh lại có mặt trẻ con như vậy, sau này họ ở chung với nhau sẽ vui vẻ, mặc dù trong lòng cô vẫn còn âm ỉ đau.

“Cậu ra ngoài ngay” Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói kích động.

Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành liếc nhau một cái, mở cửa đi ra.

Mặc Tử Hiên liếc thấy Diệp Hân Đồng, kích động xông lên, không để ý đến sự ngăn cản của Diệp Tuyền, ôm chặt lấy Diệp Hân Đồng.

“Em không sao là tốt rồi” Anh kích động nói.

Diệp Hân Đồng cảm nhận được sự ấm áp cùng tiếng tim đập mãnh liệt của anh, tim cô lại đau đớn, đứng sững sờ.

Vũ Văn Thành kéo Mặc Tử Hiên ra “Không cần phải giả mù sa mưa, tất cả chẳng phải do anh cố ý đạo diễn sao? Bây giờ bảo tàng không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa, sẽ không ai làm vậy với chúng tôi, trừ anh ra.”

Mặc Tử Hiên buông Diệp Hân Đồng, sắc bén nhìn Vũ Văn Thành.

“Nếu không phải tôi yêu Diệp Hân Đồng, lấy được bí mật kho báu rồi, tôi có cần thiết phải dây dưa với các người nữa không?”

Đinh Đinh Đang nháy mắt một cái “Oa, tăng lực tốt thật” Cô nhẹ nhàng nói, có chút hâm mộ.

“Ai biết được chứ. Đừng tới nữa, tôi với Diệp Hân Đồng sẽ nhanh chóng kết hôn, đừng trở lại tốn công nữa” Vũ Văn Thành sắc bén trả lời.

Mặc Tử Hiên không để ý tới Vũ Văn Thành, chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng “Anh sai rồi, tha thứ cho anh một lần đi, anh yêu em, thực sự yêu em, ở Hàn Quốc, mỗi ngày bên em đều là con người thật của anh, về sau, anh cũng sẽ yêu em như vậy.”

Diệp Hân Đồng cảm giác lòng mình rất khổ sở, chua xót, cô cúi đầu không nhìn Mặc Tử Hiên.

Đột nhiên.

“Bộp” Diệp Tuyền dùng nồi giáng mạnh vào đầu Mặc Tử Hiên.

“Cút” Bà quát to hết cỡ “Con quỷ đào hoa này, lừa gạt hết người này đến người khác, tôi sẽ không để con gái mình ở bên cạnh anh, nếu anh không đi, tôi sẽ đánh đến khi anh đi mới thôi.”

“Bộp” Diệp Tuyền lại giáng thêm một cái nữa.

Mặc Tử Hiên đứng yên không hề nhúc nhích, mặc cho Diệp Tuyền đánh, anh vẫn chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play