Anh lên lầu, lại thấy Diệp Hân Đồng đang đứng bên cửa sổ.

“A, A, trên mặt đau quá, ngực cũng bị thương, bụng cũng bị thương, cái tên Vũ Văn Thành này ra tay nặng quá.” Mặc Tử Hiên cố ý kêu la đến gần Diệp Hân Đồng, tranh thủ sự thương cảm của cô.

Diệp Hân Đồng quay lại, thấy đầy vết thương trên mặt Mặc Tử Hiên kinh ngạc, sau đó lườm anh một cái.

“Đáng đời, đánh không lại thì sớm nhận thua đi, sếp em chưa thấy thua ai bao giờ” Diệp Hân Đồng liếc một cái đi vào phòng trong lấy hộp y tế.

Mặc Tử Hiên đi theo cô.

“Em đang chê bai anh đề cao hắn sao? Nghe thấy hắn nguyện ý cưới em vui vẻ lắm hả?”

Diệp Hân Đồng đột nhiên dừng bước, khẽ nhíu mày.

“Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao sếp em lại nói như vậy, rõ ràng em với anh ta đã chia tay.”

“Vì em chia tay không dứt khoát, không chịu nói rõ ràng, khiến hắn còn hi vọng.” Mặc Tử Hiên cảm giác mình càng nói càng tức.

“Hắn đã cùng Đề Na như vậy, em cũng thấy nhìn đủ rõ rồi, ngày mai về nhà xem lại, em có thể tưởng tượng được mẹ em sau khi biết anh sẽ hoảng thế nào..” Diệp Hân Đồng nói xong đi tiếp.

Mở cửa, đi vào, lưu loát lấy hộp y tế ra.

“Xem ra, anh muốn so với Vũ Văn Thành quả là nhiệm vụ khó khăn đi”

“Ừm, khôntrg dễ dàng” Diệp Hân Đồng cầm cồn sát trùng cho Mặc Tử Hiên.

“Á, đau quá, em nhẹ một chút” Mặc Tử Hiên vô lại nói “Lần đầu tiên anh mang cái gương mặt thế này, Vũ Văn Thành thật là kiên quyết”

Diệp Hân Đồng nhớ đến biểu hiện đau lòng của Vũ Văn Thành, nhíu mày.

Cô mở to hai mắt nhìn Mặc Tử Hiên.

“Anh cảm thấy Vũ Văn Thành nghĩ thế nào về em? Rõ ràng anh ta có Đề Na, nhưng mà, em lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng của em.”

Mặc Tử Hiên sửng sốt, xịu mặt xuống có vẻ tức giận.

“Anh cảm thấy em có phải nghĩ quá nhiều về hắn rồi không, bất kể hắn nghĩ về em thế nào, trong lòng em cũng chỉ được có anh. Có nhiều người không giải thích được, muốn trái cầm, phải ôm cũng là ý tưởng tốt đẹp trong xương tủy đàn ông, không nên quan tâm.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, em còn muốn nhắc đến người đàn ông khác anh sẽ tức giận đấy.” Mặc Tử Hiên quay lại nói, trong lòng ẩn núp những lo âu.

“Được rồi” Diệp Hân Đồng nghiêm túc bôi thuốc lên mặt Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên cảm động nhìn dáng vẻ chăm chú của cô. Phụ nữ với vẻ mặt nghiêm túc rất động lòng người.

Môi anh tiến gần Diệp Hân Đồng, ai cũng biết trong lòng anh lúc này nghĩ gì.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhớ tới chuyện mình có thẻ đang mang thai.

Cô mạnh tay hơn

“Á, đau quá, em đang mưu sát chồng à?” Mặc Tử Hiên kêu lên.

Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt so với phụ nữ còn yêu mị hơn của Mặc Tử Hiên, xoay một vòng, đứng lên “Em muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi”

Mặc Tử Hiên tà mị đứng dậy “Cùng nhau ngủ đi. Vận động xong ngủ sẽ ngon hơn”

Cô biết ngay trong đầu anh đầy những chuyện này.

Cô đẩy người anh ra.

“Thôi đi, hôm nay mệt chết đi, em muốn ngủ”

Mặc Tử Hiên bị đẩy ra cửa, anh bám vào khung cửa.

“Không vận động cũng được, chỉ ôm ngủ thôi, yên tĩnh ngủ” Anh vô lại la ầm lên.

Diệp Hân Đồng hơi u sầu, trong lúc cô u sầu, Mặc Tử Hiên đã nhanh chóng xoay người chui vào phòng cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo chạy vào phòng tắm.

Diệp Hân Đồng không làm gì được đành cười.

Lúc Mặc Tử Hiên ra ngoài, quanh anh chỉ quấn khăn tắm, hấp dẫn y như lần đầu gặp.

Diệp Hân Đồng cầm quần áo lên, cũng đi vào phòng tắm.

Mặc Tử Hiên chặn trước mặt cô.

Diệp Hân Đồng lườm một cái, bước sang bên cạnh, đi vào phòng tắm.

Mặc Tử Hiên lại chặn trước mặt.

“Làm gì thế?” Diệp Hân Đồng không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

“Thân ái, hôm nay em mệt như vậy, để anh hầu hạ em, đảm bảo giúp em sạch bóng” Mặc Tử Hiên cười hê hê.

“Đừng buồn nôn như vậy, hôn cái đầu anh. Em tắm một lúc là xong”

Diệp Hân Đồng không rơi vào bẫy của anh. Cô bước nhanh vào phòng tắm, khóa cửa lại.

“Này” Mặc Tử Hiên la ầm lên, đảo mắt một cái nghĩ ra ý tưởng xấu.

Anh gõ cửa phòng tắm.

“Diệp Hân Đồng, anh muốn đi vệ sinh, cho anh vào.”

“Anh sang phòng bên cạnh.” Diệp Hân Đồng không thèm để ý, giọng buồn buồn.

Mặc Tử Hiên nghe tiếng nước chảy bên trong.

Đi lòng vòng trước cửa phòng tắm.

“A” Mặc Tử Hiên la ầm lên.

“Này, anh chết chưa?” Diệp Hân Đồng căn bản không bị lừa, coi anh như kẻ đùa cợt dở hơi.

Mặc Tử Hiên không lên tiếng.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng tắm rửa.

“Này” Cô kêu.

Mặc Tử Hiên vẫn không nói gì.

Diệp Hân Đồng hơi căng thẳng, cô quấn vội khăn tắm ra mở cửa.

Mặc Tử Hiên nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nở nụ cười đắc ý.

“Này, cái trò chơi này của anh thật đáng ghét. Lần nào cũng chơi, em cảm thấy nhàm quá.” Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng tắm.

“Chơi trăm lần không chán, em tắm xong chưa, lại tắm tiếp” Mặc Tử Hiên kéo cô vào phòng tắm.

“Không cần, em xác định là sạch sẽ rồi, muốn tắm thì anh đi mà tắm” Diệp Hân Đồng lườm một cái.

“Sạch thật rồi chứ?” Anh nhíu mày xấu xa hỏi.

Diệp Hân Đồng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô lườm anh một cái “Liên quan rắm rì đến anh”

Vừa dứt lời, cô bị Mặc Tử Hiên ôm lấy “Vậy thì trực tiếp sử dụng”

“Cái gì, dùng đầu anh á… thả em xuống”

“Lập tức” Mặc Tử Hiên êm ái thả cô lên giường, cơ thể đè ép cô, hô hấp nặng nhọc, ánh mắt trở nên mơ màng.

Diệp Hân Đồng đẩy mặt anh ra.

“Không được, hôm nay em mệt muốn chết”

“Không việc gì, buông lỏng một chút, một lúc sẽ không thấy mệt mỏi nữa” Mắt Mặc Tử Hiên lóe sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play