Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, buồn cười mà không dám cười.

Xe đến Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên mơ hồ cảm thấy có cái gì khác thường.

4 chiếc xe đỗ chỉnh tề ở cửa cung.

“Đây là?” Diệp Hân Đồng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Mặc Tử Hiên cười lạnh “Xem ra, bà không nên ép tôi đối mặt với truyền thông rồi.”

Mặc Tử Hiên cau mày đi vào.

Suy nghĩ của Diệp Hân Đồng có chút phức tạp, cô rất muốn tránh đi, bước chân lại vô thức đi theo anh.

Mặc Tử Hiên vào cửa, thấy Cổ Phi đang ngồi giữa đại sảnh, Kim Lệ Châu ngồi bên cạnh cười yếu ớt.

7, 8 người vây quanh cô.

Thấy Mặc Tử Hiên đi vào, Cổ phi đứng lên, hiền từ giới thiếu đay là một tạp chí của đài phát thanh nào đó, ra vẻ rất muốn công khai.

Mặc Tử Hiên lạnh lùng dò xét bốn phía, nhếch miệng.

Mỗi lần anh nhếch miệng, Diệp Hân Đồng biết anh lại sắp có một hành động tà ác nào đó.

Mặc Tử Hiên đi tới cửa, kéo Diệp Hân Đồng ngồi xuống, Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn đứng lên. Nhưng mà, tay bị Mặc Tử Hiên nắm chặt.

Cổ Phi kìm nén tức giận, mỉm cười cao quý với giới truyền thông.

Các ký giả nhìn nhau, cung kính hỏi Cổ Phi: “Lần này Hoàng thất định công bố hôn sự vào lúc nào? Quốc dân đều rất quan tâm, cũng chúc phúc.”

Cổ Phu ôn hòa cười, để tay trên cánh tay Kim Lệ Châu.

“Thật ra, Tử Hiên cùng Lệ Châu cũng đã qua lại nhiều năm rồi, hôn lễ lần này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Ta cũng rất muốn Lệ Châu theo ta vào cung, ta sẽ có bạn để trò chuyện, Lệ Chây vừa khéo léo lại khiến người khác yêu quý.”

Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn Cổ Phi nói xong, nhếch miệng, nụ cười tà mị, cuồng ngạo không kiềm chế được.

“Thế thì hôn lễ sắp được cử hành rồi phải không? Sẽ theo hình thức nào ạ?” Ký giả hỏi nhanh.

“Sắp rồi, vì là Hoàng thất, nên vẫn muốn kết hôn kiểu truyền thống.” Cổ Phi trả lời.

“Vậy thì chắc cũng sẽ sớm sinh con?” Một nữ ký giả hỏi.

“Sinh con? Ha ha ha.” Cổ Phí cúi đầu nhìn Kim Lệ Châu xấu hổ, nói tiếp: “Trẻ con, dĩ nhiên hi vọng sớm có, Hoàng thất cũng sẽ náo nhiệt hơn.”

“Sauk hi Điệnhạ kết hôn, cũng sẽ được phong hiệu Thái tử phải không?” Một ký giả khác hỏi.

“Dĩ nhiên, kết hôn là biểu thị đã trưởng thành, về sau, Tử Hiên sẽ hết sức với trách nhiệm của cậu ấy, làm một người chồng, người cha tốt, tận tâm vì công việc quốc gia”. Cổ Phi tiếp tục trả lời.

“Điện hạ và Kim Lệ Châu tiểu thư nhất định sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất. Có thể chụp một tấm ảnh cả gia đình không?” Ký giả hỏi.

“Dĩ nhiên là được, Tử Hiên” Cổ Phi dắt Kim Lệ Châu đứng dậy, vui vẻ gọi Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên vẫn ngồi trên ghế salon, hất cằm lên, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng.

Cuối cùng, anh nhếch miệng “Gọi con có ích gì? Người cũng thay con trả lời tất cả các câu hỏi của giới truyền thông thì nên kết hôn thay con luôn.”

Từ đầu tới cuối, bọn họ đều nói tiếng Hàn, Diệp Hân Đồng mặc dù không hiểu hết, nhưng cô cảm giác được không khí giữa bọn họ, hơn nữa Mặc Tử Hiên nắm tay cô chặt hơn.

Cổ Phi lúng túng cười với giới truyền thông “Con nói gì vậy? Ta chỉ là trưởng bối trả lời câu hỏi của Quốc dân, mau tới chụp hình đi.”

“Câu hỏi của Quốc dân là cái gì? Cái gì thời điểm kết hôn, cái gì thời điểm sinh con? Những thứ này mẫu thân người đều làm hộ con đi”

Cổ Phi hơi biến sắc.

Bà xuống nước, dẫn Kim Lệ Châu ra sau lưng Mặc Tử Hiên, mặt lạnh nói: “Cứ chụp thế này cũng được.”

Nói xong, Cổ Phi liếc nhìn Diệp Hân Đồng, mặt chán ghét: “Cảnh vệ Diệp, chúng tôi chụp ảnh gia đình, cô có thể đi ra không”

Diệp Hân Đồng đau xót trong lòng. Cô không phải đứa ngốc, nghe hiểu lời của Cổ Phi, thật sự cô không có tư cách ở đây.

Diệp Hân Đồng đứng lên, lại bị Mặc Tử Hiên kéo ngồi xuống.

Cô trợn mắt nhìn anh.

Trong nháy mắt, Mặc Tử Hiên nâng khuôn mặt cô lên, đặt một nụ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play