Diệp Hân Đồng nằm ra sàn, muốn ngủ cũng không ngủ được.

Cô bò dậy, đi lên lầu, qua vách tường thủy tinh thấy hai người mồ hôi đầm đìa.

Bọn họ có vẻ ngang sức ngang tài, kẻ phản công người đỡ, Diệp Hân Đồng nhìn đến hoa cả mắt.

“Đừng đánh nữa, có cần thiết phải làm thế không?” Cô gào lên sau vách thủy tinh nhưng bên trong hình như chẳng nghe thấy cô nói gì.

Mặc Tử Hiên bị phân tâm nhìn về phía Diệp Hân Đồng, không đỡ được bóng, bị bóng rơi vào mặt.

Diệp Hân Đồng muốn chạy vào xem sao nhưng không ngờ họ lại khóa cửa bên trong.

Ở đây cũng vô ích, cô đi ra.

Diệp Hân Đồng ra khỏi nhà tắm hơi, hỏi mượn tiền cảnh vệ của Lee Yul, về Nguyệt Hàng Hành cung.

Vừa về đến nơi đã thấy sắc mặc rất tệ của Cổ Phi.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng muốn né tránh.

“Cảnh vệ Diệp, có thể hàn huyên một chút không?” Cổ Phi nghiêm nghị nói.

Diệp Hân Đồng đứng lẳn lẳng như đứa trẻ chờ bị trách phạt.

Cổ Phi khí phách hiên nganhg bước đến trước mặt Diệp Hân Đồng, đưa cho cô tập tài liệu cầm trên tay. “Ta biết rõ Tử Hiên đối với cô không đơn thuần chỉ là ĐIện hạ, ta cũng biết rõ cô là một cô gái hiểu đạo lý, đây là thời điểm mấu chốt của Tử Hiên, mỗi nước cờ đều không thể sai sót. Đặc biệt trong việc xác định mối quan hệ với Kim Lệ Châu, ta muốn chúng nó tiến tới việc kết hôn, cô có thể giúp takhông?”

Cổ Phi nhìn cô đầy áp lực, Diệp Hân Đồng nhất thời cảm thấy như một tảng đá lè lên tim.

Lòng cô vô cùng đau đớn. Cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, ngay trang đầu tiên là ảnh Mặc Tử Hiên hôn Kim Lệ Châu, cô cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu, buồn bã.

Tờ thứ hai họ cùng nhau xuất hiện trong cửa hàng áo cưới.

Tờ thứ ba Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên cùng nằm trên giường, Diệp Hân Đồng cảm giác như một mũi dao đâm vào tim mình, trong đầu cô lúc này trừ đau khổ chỉ còn trống rỗng.

Cổ Phi lạnh lùng nhìn phản ứng của Diệp Hân Đồng.

“Con trai ta biết rất rõ, nó sẽ không thích cô, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, vì cô nắm giữ một bí mất nên nó mới muốn giữ cô bên cạnh, nếu không thì cô chẳng có chút ý nghía nào.”

Diệp Hân Đồng nhìn Cổ Phi.

“Bí mật? Tôi giữ bí mật gì?” Mặc dù đã gạt tâm tư sang một bên nhưng tim vẫn mơ hồ nhói đau.

Cổ Phi cười quái dị: “Sau này con trai tôi sẽ nói cho cô biết. Bây giờ tôi nhờ cô giúp một việc.”

“Việc gì ạ?”

“Tài liệu này tôi muốn đưa cho các tòa soạn báo, nhờ cảnh vệ Diệp làm giúp.” Lời nói của Cổ Phi kèm theo một nụ cười kỳ quái.

Diệp Hân Đồng cười lạnh: “Tài liệu này tung ra ngoài, Cổ Phi có biết những ảnh hưởng đối với Mặc Tử Hiên không, dư luận sẽ nói thế nào? Mặt trái của những tin tức này đối với tương lai của Mặc Tử Hiên là tốt hay xấu? Tôi dám cam đoan khi anh ta lên ngôi hoàng đế, những thứ này sẽ trở thành đề tài cho dân chúng buôn bán lúc trà dư tửu hậu, kính xin Cổ Phi hãy cân nhắc cho kỹ.”

“Ta hiểu rõ con trai mình, nếu ta phát tán đi, không biết nó sẽ làm ra những chuyện phản nghịch gì, cho nên tôi mới hi vọng cô làm việc này, để nó cắt đứt hoàn toàn tâm nhiệm với cô.” Cổ Phi lãnh ngạo (lãnh đạm + kiêu ngạo) nói.

“Tôi vẫn cho rằng Cổ Phi rất giỏi mưu kế, sẽ thông minh một chút, ai ngờ lần này lại ngu muội như vậy. Kể cả tôi có phát tán những thứ này, Mặc Tử Hiên cũng biết bà đằng sau thao túng. Bà đúng là tiểu nhân.”

“Ít ra cũng làm cho hắn cắt đứt tâm niệm với cô.” Cổ Phi thẳng thắn. Như vậy Mặc Tử Hiên sẽ không che chở Diệp Hân Đồng nữa, cũng sẽ không phản đối việc dùng cô làm con tin để trực tiếp uy hiếp Diệp Hân Đồng Tuyền.

“Nhưng tại sao tôi phải giúp bà. Làm chuyện này chẳng có gì tốt lành cho tôi cả.” Diệp Hân Đồng nhạt nhẽo nói xong quay về phòng mình.

“Chẳng phải cô cũng hi vọng Mặc Tử Hiên sẽ đường hoàng ngồi vào ngai vàng hay sao? Chúng ta đều vì tốt cho nó.” Cổ Phi nóng nảy nói.

“Làm hoàng đế hay không là chuyện của các người, không liên quan đến tôi.” Diệp Hân Đồng nói xong chẳng thèm quay đầu đi thẳng về phòng.

Trở về phòng, đóng cửa lại, cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Mở đống ảnh cầm trong tay ra.

“Không phải nói yêu em sao? Vẫn hôn, vẫn lên giường với người con gái khác, Mặc Tử Hiên, rốt cuộc anh có bao nhiêu trái tim?” Một giọt nước mắt lăn vào miệng, mặn chát.

Diệp Hân Đồng vứt tập ảnh lên ghế salon, giữ lại nước mắt đi tới bên giường.

“Cũng may, tôi không tin anh, không phải vậy…” Diệp Hân Đồng không nói nổi nữa, kể cả những lời hắn nói không thật lòng, cô cũng đã yêu hắn rồi, nhưng cô đảm bảo, sẽ không để cho mình lún sâu hơn nữa.”

“Chỉ là một tháng yêu thôi mà, không có gì. Trở về Trung Quốc, cả đời chúng ta sẽ không gặp lại nữa, anh cứ ôm lấy ngai vàng của anh đi.” Diệp Hân Đồng nói với không khí, vùi mình vào trong chăn.

“Tạch…” Tiếng khóa cửa mở.

Diệp Hân Đồng thò đầu ra.

Mặc Tử Hiên hả hê đi tới, nở nụ cười tà mị “Aizz, nếu không phải tại em làm anh phân tâm anh đã thắng rồi, bây giờ chỉ hòa thôi.”

Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, trùm chăn lên đầu.

“Sao thế? Vì không cho em vào sao? Không cho em vào vì không muống em bị ngộ thương, lúc bọn anh đi ra thì em đã đi rồi, anh lập tức trở về, đừng giận mà. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?” Mặc Tử Hiên ngồi cạnh giường kéo chăn của cô.

Bạn bè? Phải rồi, bọn họ chỉ là bạn bè, hắn hôn ai, ngủ với ai chẳng liên quan đến cô, cô tức cái gì, cáu cái gì.

Diệp Hân Đồng ló đầu ra “Tôi hơi mệt nên về sớm chút để ngủ.”

Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Hân Đồng, hơi kinh ngạc “Tại sao em khóc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play