Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu đứng bên cạnh nhìn Diệp Hân Đồng nướng. Không khí có vẻ kỳ quái, Diệp Hân Đồng nhìn đống cánh gà trong tay, nghĩ vừa rồi cho nhiều muối thế bản thân cũng không dám ăn.

“Xong chưa?” Lee Yul dịu dàng hỏi.

“Rồi, nhưng mà” Diệp Hân Đồng còn chưa kịp nói hết, cả ba cái cánh gà trong tay đều bị Mặc Tử Hiên cướp mất, cho Yoon Jin một cái, một cái cho Kim Lệ Châu còn giữ lại một cái cho mình.

Diệp Hân Đồng nhẫn nhịn trong lòng xem kịch vui, ai bảo hắn dám khinh rẻ cô, cho nên, cho bọn họ ăn muối nướng.

Quả nhiên.

“Ọe” Cả ba người đều ói như điên.

Tồi tệ nhất là Yoon Jin, cô ta nhét cánh gà vào người Diệp Hân Đồng, bộ đồng phục của cô dính đầy dầu.

“Cô cố ý hả” Yoon Jin tức giận đẩy Diệp Hân Đồng một cái.

Diệp Hân Đồng biết cô ta ỷ được quý trọng nên kiêu, làm việc sai đã có Mặc Tử Hiên che chở, cho nên, cô bị đẩy lùi về sau hai bước chỉ đành né tránh tiếp.

“Tướng bại dưới tay thuộc hạ. Đánh tôi không lại nên dùng muối, cô thật hèn hạ.” Yoon Jin đấm vào ngực Diệp Hân Đồng, cô tiếp tục lùi về sau, nhưng sự nhẫn nại đã đến giới hạn.

“Cô thật làm mất thể diện người Trung Quốc” Yoon Jin nói xong những lời này, Diệp Hân Đồng nhanh chóng đạp cô 1 phát, Yoon Jin ngã lăn ra đất, chổng 4 vó lên trời.

“Đầu óc cô có vấn đề à, cánh gà tôi không nướng cho các người ăn, tự cướp lấy, lần trước cô đẩy tôi xuống giếng cạn chẳng qua tại vết thương cũ chưa lành, cái gì tướng bại dưới tay thuộc hạ, tôi nói rồi, chờ khỏe lại tôi sẽ tỉ thí với cô, cô cũng không phải thái giám, cần gì phải vội vã như vậy?” Diệp Hân Đồng phủi tay, đi qua chỗ Yoon Jin nằm dưới đất, trở lại chỗ bếp, tiếp tục nướng.

Yoon Jin hết sức lúng túng, tức giận đằng đằng nắm chặt quả đấm, vung về phía Diệp Hân Đồng.

Thấy cô ta định dánh tiếp, Mặc Tử Hiên túm lấy cánh tay, trên mặt lóe một tia phiền não nhanh chóng biến mất: “Được rồi, định để người khác kéo đến xem vụ ầm ĩ này sao?”

“Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu kêu lên.

Kim Lệ Châu nở một nụ cười châm chọc với Yoon Jin, đứng bên cạnh Mặc Tử Hiên, bình tĩnh, yên lặng, ưu nhã cao quý, khí chất thoát tục.

“Đủ rồi, đừng gây sự với cô ấy nữa, đây là mệnh lệnh.” Mặc Tử Hiên thâm trầm nói, nhưng chỉ cần anh nói, Yoon Jin liền nghe. Cô uất ức gật đầu.

Lee Yul cầm đồ uống trên đất lên cho Diệp Hân Đồng, dịu dàng nói “Có muốn uống chút gì không?”

Diệp Hân Đồng nhận lấy, mở nắp uống.

Sauk hi ăn xong, cả nhóm vào biệt thự chọn phòng.

Vì Yoon Jin từ chối ở cùng phòng với Diệp Hân Đồng cũng vì Mặc Tử Hiên có chút tư tưởng cá nhân, cho nên Yoon Jin và Diệp Hân Đồng ở riêng mỗi người một phòng nhỏ đối diện nhau ở cuối hành lang.

Sau khi nghỉ trưa, Diệp Hân Đồng đi ra cửa, tới đại sảnh, thấy bọn họ đang quây lại đánh bài. Kim Lệ Châu kéo Mặc Tử Hiên ngồi bên cạnh, Yoon Jin đứng sau lưng anh, bộ dạng nhàn nhã của anh giống hệ một vương cung hoàng giả hưởng thụ mỹ nữ trái ôm phải ấp.

Bọn họ chơi bài, nói tiếng Hàn Diệp Hân Đồng không hiểu, cô đứng ở góc đại sảnh càng thêm xấu hổ, chi bằng về phòng ngủ cho xong.

Vừa định đi về phòng, thấy Lee Yul mang theo nụ cười ấm áp từ trong phòng đi ra.

“Có thể đi dạo với tôi không?” Lee Yul mỉm cười.

Cô cũng đanh rảnh rỗi, buồn chán nên đồng ý ‘Được”

Diệp Hân Đồng vừa định quay người đi ra đại sảnh, Lee Yul nhẹ nhàng chạm vào tay cô “Đi từ cửa sổ phòng tôi, để đám người ngoài kia nhìn thấy lại thi nhau khiêu khích.”

Diệp Hân Đồng do dự một lát, theo cậu ta đi như vậy có vẻ nguy hiểm, chẳng may có vấn đề gì, không ai phát hiện cô bị ngộ hại.

Lee Yul có vẻ mất mát, cười nhạt.

“Thôi không sao, đi từ đại sảnh cũng được.”

Nhớ đến Mặc Tử Hiên đang đang ở cùng với đám phụ nữ ngoài kia, cùng nụ cười hiền hòa của Lee yul, Diệp Hân Đồng cảm thấy có chút phiền não.

“Thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi từ phòng cậu đi.”

Lee Yul đi trước chui ra khỏi cửa sổ, giơ tay đỡ Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng do dự một chút, không cần, nhảy thẳng từ bệ cửa sổ xuống.

Gọn gàng, dứt khoát.

Cách đó không xa, trên bãi biển mấy thanh niên đi cùng đang chơi dùa, Diệp Hân Đồng lại nhớ một lần đi bơi ở Trung Quốc, suy nghĩ miên man.

“Chúng ta ra bờ biển tản bộ nhé.”

Lee Yul đột nhiên nói, phá vỡ suy nghĩ của Diệp Hân Đồng, cô lập tức cung kính nói “Được”

“Cảm ơn cô đã nhận đồ của tôi một cách kiên quyết trước mặt anh ấy như vậy.” Lee Yul vừa đi vừa nói, hai người nói chuyện vui vẻ.

“Cái gì?” Vừa nghe Diệp Hân Đồng đã liên tưởng đến chuyện rau xà lách, cô lập tức tiếp lời “Anh nói chuyện đó à? Anh ta thật quá đáng”

“Phải, nhưng cách thức như vậy lại có thể đạt được nhiều thứ anh ấy muốn.”

Diệp Hân Đồng cảm giác Lee Yul có địch ý với Mặc Tử Hiên, cô không biết nói gì. Chỉ cúi đầu bước theo.

Hai người song song đi cạnh nhau.

Đột nhiên, có tiếng xả nham thạch đằng sau, âm thanh này làm cho Diệp Hân Đồng lập tức đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play