A Lăng đã sinh hai đứa, cũng coi như kinh nghiệm phong phú rồi, thỉnh thoảng đi nói một chút kinh nghiệm của dựng phu cho Ngũ lang, những thứ cần kiêng kỵ, những điều phải chú ý trong sinh hoạt hàng ngày.
Ta còn hơi bận tâm, Ngũ lang mới mười sáu, tuy nói ở nơi đây số tuổi này sinh con rất bình thường, nhưng ta vẫn lo lắng Ngũ lang có phải nhỏ một chút không, tỷ lệ khó sinh ở đây quá cao, Phật tổ phù hộ thôi.
“Ta muốn ra đường chơi!” Ngũ lang nhịn hỏng kéo tay áo Lý Nhạc kêu.
“Không được không được, bây giờ chàng phải cẩn thận.” Lý Nhạc nở nụ cười, kể từ sau khi Ngũ lang có đứa bé, liền có phần hỉ nộ vô thường rồi, số khổ mà.
“Ta nhàm chán muốn chết.” Ngũ lang bĩu môi, thật sự không chịu nổi.
“Ngũ lang, tỷ phu chàng khi đó còn không phải như vậy sao, chàng đi tìm Tuyết nhi chơi được rồi?” Lý Nhạc cũng rất bất đắc dĩ, mình không thể lúc nào cũng theo cùng, ra đường cái cũng không yên tâm đâu.
Khi Ngũ lang đến đây, chúng ta đang trêu đùa với Bảo nhi đấy.
“Trước cửa một cây nho,
Non xanh vừa nảy mầm,
Ốc sên đeo vỏ nặng,
Từng bước bò lên trên.
Trên cây hai con hoàng anh,
Ríu rít đang cười nó,
Quả nho chín còn lâu,
Hiện giờ tới làm gì?
Hoàng anh đừng có cười,
Chờ ta leo lên nó sẽ chín ––”
“Nương, thật dễ nghe, nương thiên vị, đều không hát cho con nghe.” Tuyết nhi dẩu môi làm nũng.
“Tiểu nha đầu, không phải con cũng nghe thấy rồi sao.” Ta gõ gõ đầu của nàng: “Con bao lớn rồi, vẫn giành với đệ đệ mình.”
“Phụ thân, nương có đệ đệ cũng không cần nữ nhi nữa.” Tuyết nhi bĩu môi.
Ha ha, a Lăng kéo con bé qua: “Có phụ thân thương con mà.”
“Cậu út.” Tuyết nhi nhìn thấy cậu mình, ném lại phụ thân bỏ chạy qua.
“Tuyết nhi ngoan, nhớ cậu cháu không?” Ngũ lang nhìn Tuyết nhi, không biết đứa bé của ta sẽ là dáng vẻ gì đây. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tuyết nhi làm ổ trong ngực Ngũ lang: “Tuyết nhi rất nhớ cậu, nương thiên vị, chỉ thương đệ đệ.”
Ha ha, mọi người cười. Đỡ Ngũ lang ngồi xuống, bưng điểm tâm ra, còn mang chút đồ ăn vặt chua chua ô mai các loại hiện giờ Ngũ lang thích ăn.
“Tỷ, đệ chưa từng nghe tỷ ca hát đó, tên gọi là gì?” Ngũ lang bốc một viên ô mai lên, bỏ vào trong miệng.
“Trước kia tình cờ nghe được, là ốc sên và chim hoàng anh.” Vẫn rất thích bài hát này, liền nhớ.
“Tỷ tỷ hát một lần nữa có được không, đệ vẫn không nhớ.”
Ta gật đầu, uống miếng nước, hắng giọng một cái, lại hát một lần.
“Nương, nhà chúng ta cũng có cây nho, vậy có ốc sên không?” Tuyết nhi nhìn chằm chằm về phía cây nho kia.
“Con đi tìm xem một chút, chẳng phải sẽ biết.” Chỉ có điều lúc này, trên cây nho ngay cả lá cũng không có, ốc sên cũng sẽ không có đi?
Tuyết nhi tìm một vòng, kéo lật toàn bộ dây nho, cái gì cũng không tìm được.
Nương gạt người! Tuyết nhi sử dụng ánh mắt không tiếng động tố cáo ta.
Ha ha, Tuyết nhi ngốc, “Không nghe thấy trong ca khúc nói, cây nho mới vừa nảy mầm, lá cây này đã rụng sạch rồi, ốc sên đã sớm ăn xong rời đi rồi.”
Phụt ha ha, tất cả mọi người không nhịn được.
Hu, nương là người xấu! Tuyết nhi chui vào trong ngực a Lăng, không bao giờ đi ra nữa.
Đang cười nói, chỉ thấy bên ngoài cửa tiệm đi vào một nhóm người, cầm đầu chính là tốt lắm lâu không thấy Đoàn Vân Phong Đoàn tiểu thư.
Kỳ quái, nàng tới làm gì? Trừ lần đó đã giúp Diệp Hồng, dường như mọi người không có lui tới đi?
“Đoàn tiểu thư sao ngươi lại tới đây?” Ta ứng phó trước.
Đoàn tiểu thư nói lời kinh người: “Ta tới cầu hôn.”
Hả? Ta theo bản năng nhìn về phía mấy người trong sân. Cầu hôn, ai vậy?
“Diệp công tử, ta muốn nói mấy câu với riêng ngươi được không?” Đoàn tiểu thư đi tới bên cạnh Diệp Hồng, nhẹ giọng hỏi.
Hả? Tròng mắt rớt đầy đất. Nàng định cưới Diệp Hồng? Chẳng lẽ, lần đó trên đường xảy ra –– gian tình gì không muốn người biết?
Mấy người chúng ta thoáng chốc liền lộ ra ánh mắt bát quái, dựng lỗ tai lên. Nhưng đáng tiếc, bọn họ qua bên cạnh nói rồi, cũng không nghe gì được, thật tiếc nuối! Mấy người đồng thời thở dài. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Cũng không lâu lắm, hai người bọn họ lại tới, chỉ có điều nhìn dáng dấp không đúng lắm, Diệp Hồng không có biểu cảm gì, mà Đoàn Vân Phong lại có dáng vẻ rất tức giận.
“Quấy rầy rồi, chúng ta đi trước.” Đoàn Vân Phong ôm quyền nói với chúng ta, mang người đi, lúc gần đi lại xoay người nói một câu với Diệp Hồng: “Ta chờ ngươi suy nghĩ một chút, nghĩ xong hãy tới tìm ta, tâm ý của ta sẽ không thay đổi.”
Dựa vào cái gì, chảnh như vậy? Ai nghe cũng sẽ không vui mừng đi.
Nhưng mà, mới vừa rồi cuối cùng nói cái gì? Tò mò, tinh thần bát quái vạn tuế!
Cuối cùng, vẫn là a Lăng à Ngũ lang kéo Diệp Hồng vào trong nhà, nghiêm hình bức cung, ta liền chờ báo cáo trước tiên.
Mới đầu Diệp Hồng cái gì cũng không chịu nói, cuối cùng không chịu nổi một dựng phu, một bạn thân đeo bám dai dẳng, thẳng thắn được khoan hồng rồi.
Thì ra, hai người một đường đi Thái thành, Đoàn Vân Phong kia không cẩn thận sinh bệnh, làm phiền Diệp Hồng tỉ mỉ chăm sóc, mới có thể hồi phục. Nàng thấy Diệp Hồng lương thiện lại hiền thục, tỉ mỉ với nàng lại như vậy, tự cho là có ý, sau đó Diệp Hồng trở lại, nàng càng nghĩ càng thấy tốt, cuối cùng không nhịn được, không để ý người nhà phản đối, tới cầu hôn rồi.
“Đây cũng là chuyện tốt, Diệp Hồng cũng sắp hai mươi, có người thích cũng muốn hắn, tốt vô cùng.” Ta kỳ quái, sao hắn lại không đồng ý chứ, Đoàn Vân Phong kia vẫn rất tốt, mặc dù thô lỗ chút, cũng là một người biết thương người.
“Nhưng nàng đã có chính phu rồi, cho dù nàng ấy đối xử tốt với Diệp Hồng, cũng chẳng qua chỉ là trắc phu.” A Lăng nói như vậy.
Hoá ra là như thế, vậy vẫn thôi đi. Nếu thật sự thích một người, lại vì tốt cho hắn, cũng không nên uất ức hắn. Trong hậu viện một người vừa vặn tốt, hai người sẽ xảy ra chuyện
“Vậy, Diệp Hồng không thích nàng ấy sao?” Ta quan tâm cái này hơn.
“Diệp Hồng chẳng qua cảm thấy bản thân nàng ấy không tệ, cũng không đến tình trạng thích kia.” A Lăng dừng một chút: “Diệp Hồng nói, cả đời này hắn cũng không muốn gả, hắn chỉ nghĩ có một ngày có thể đi theo công tử lần nữa.”
Vậy chuyện này chúng ta cũng không nên nhúng vào, Diệp Hồng quyết định thế nào, chúng ta đều ủng hộ đến cùng. dieendaanleequuydonn
Đoàn Vân Phong lại tới mấy lần, Diệp Hồng đều tránh không gặp, chúng ta cũng liền ứng phó. Dù sao, Diệp Hồng là người một nhà chúng ta, đương nhiên phải giúp đến cùng. Đoàn Vân Phong cuối cùng bỏ qua, không cam lòng rời đi.
“Diệp Hồng, ngươi thật lòng không hối hận, dù sao nàng ấy cũng đủ thật lòng với ngươi rồi.” Ta còn là lắm mồm hỏi một câu.
“Không nên nhắc lại rồi, ta không có lòng kia.” Diệp Hồng nói rất dứt khoát.
Ặc, vậy thì không đề cập nữa, tiếp tục sống qua ngày thôi.
“Bảo nhi, gọi nương.” Ta lấy trống bỏi trêu đùa.
“Dương.”
“Là nương, Bảo nhi.”
“Dương.”
Được rồi, đổi lại, “Bảo nhi, gọi cha.”
“Cha.”
Ta ngã, gọi cha rõ ràng như vậy, thương hắn không công rồi.
“A Lăng, Bảo nhi hắn bắt nạt ta.” Ta chen vào trong ngực a Lăng cọ cọ, ta đau lòng.
“Ha ha, là ta sinh, dĩ nhiên thân với ta.”
Hu hu, che mặt, a Lăng chàng cũng bắt nạt ta.
“Bảo nhi, gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn đệ đi chơi.” Tuyết nhi lắc lắc tay nhỏ bé của hắn.
Bảo nhi gạt ra cũng không gạt ra, xụ mặt quay mặt đi.
“Nương, nương nhìn Bảo nhi kìa.”
“Tuyết nhi, nương sai lầm rồi, nương thật sai lầm rồi.” Ta kéo tay Tuyết nhi, nước mắt đầy vạt áo: “Tuyết nhi con mới là bảo bối của nương, nương sai lầm rồi, không nên thương bạch nhãn lang đó, hu hu.”
“Nương thật giả dối.” Tuyết nhi trực tiếp đả kích ta, ta đây lại ngồi chồm hổm góc tường đi.
Tứ nương càng lúc càng giống đứa bé rồi, ghen với con trai con gái cái gì? Lam Lăng lặng yên, chẳng lẽ là chê ta theo nàng quá ít à.