“Lan San, ngươi đã đến rồi.” Nhìn vẻ mặt hắn thật bình thản, có lẽ hắn có biện pháp khác.

“Cái kia, tuyển tú –”

“Ta đi.” Giọng nói của Lan San càng bình thản: “Các ngươi cũng đừng quá lo lắng, có lẽ sẽ không trúng tuyển đâu?”

Kỳ thật mọi người đều biết khả năng đó không lớn, chỉ cần từng gặp Lan San, không có nữ nhân nào không động lòng.

“Còn bao lâu nữa?” A Lăng hỏi vấn đề chúng ta đều muốn hỏi.

“Một tháng sau, sẽ phải lên đường.”

“Vậy, trước đừng suy nghĩ gì hết, xe đến trước núi ắt có đường, thừa dịp hiện tại vui vẻ hơn đi.” Ta luôn luôn rất lạc quan, không phải có câu nói: nếu ngươi không thay đổi được hoàn cảnh, thì hãy thích ứng hoàn cảnh đi. Cũng có ý là, nếu không thay đổi được hiện trạng, vậy hưởng thụ đi!

Mấy ngày sau đó, Lan San trừ bỏ ở nhà cùng mẫu thân, đó là đi xung quanh một chút, chúng ta biết, hắn muốn nhìn nơi mình sinh trưởng lần cuối cùng, về sau có lẽ sẽ không còn được gặp lại. 

Bụng A Lăng càng lúc càng lớn, lại càng ngồi không yên, cả ngày đi cùng Lan San. Ta biết hắn cũng muốn để cho Lan San có một kí ức tốt đẹp, thật sự lo lắng gần chết, đành phải mỗi ngày đi theo, cửa tiệm gần như toàn bộ ném cho Lý Nhạc và Ngũ lang trông coi. Vì thế, người trấn Vọng Liễu luôn có thể nhìn thấy đôi thê phu kinh thế hãi tục của tiệm mỳ Liễu gia kia, vẻ mặt cưng chiều lại bất đắc dĩ của thê tử, giúp đỡ dựng phu bụng lớn, cùng phía sau luôn đi theo hai người hầu của Diệp đại công tử, đi đo từng tấc trên địa bàn trấn Vọng Liễu, quá — quái dị.

Cho dù không đành lòng thêm nữa, cũng không thể không đi, Lan San nói chuyện với Diệp đại nhân, A Lăng và Diệp Hồng sớm khóc không còn dáng vẻ, ta chỉ có thể gắt gao ôm A Lăng, cám ơn ông trời, chúng ta còn có thể cùng nhau.

“Công tử, thuộc hạ muốn đi theo người.” Diệp Hồng kéo tay áo Lan San khóc.

“Diệp Hồng, ta nói rất nhiều lần rồi, không thể dẫn ngươi đi, ngươi tính tình quá thẳng thắn, lại nóng nảy, nếu có chuyện gì, ta không che chở cho ngươi được.” Lan San kéo tay Diệp Hồng xuống: “Ta vì tốt cho ngươi, ta tìm một nhà khá giả gả ngươi đi.”

“Nhưng công tử người vì sao kêu tên ngốc kia đi theo?” Ta không phục, Diệp Hồng buồn bực.

“Diệp Chanh trầm ổn, lại có chút quyền cước, tự bảo vệ mình không là vấn đề.” Công tử thật kiên nhẫn  khuyên giải, dù sao tình cảm từ nhỏ tới giờ, lại tận tâm hầu hạ mình nhiều năm như vậy.

“Nhưng đồ ngốc kia buồn bực như vậy, công tử người buồn thì làm sao bây giờ?”

“Diệp Hồng, nghe lời, đừng làm cho công tử ngươi lo lắng.” Diệp đại nhân cũng nói, nhiều năm như vậy cũng không coi Diệp Hồng và Diệp Chanh là người hầu mà đối đãi.

“Ta sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi muốn lập gia đình, hoặc muốn đi thế nào cũng được.”

“Công tử…”

Ta vẫn là quyết định xen vào một câu, rất thương cảm  này. “Lan San, nhớ kỹ một câu: bảo vệ tim mình, ở nơi nào cũng là tự do. Bất cứ lúc nào nơi nào, làm chính ngươi, vĩnh viễn là Diệp Lan San!”

“Bảo vệ tim mình.” Lan San mặc niệm: “Ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ không để cho mình sống quá mệt mỏi.”

“Tiễn quân đi ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt, bảo trọng, Lan San!”

“Nương, ngươi hãy chiếu cố cho các nàng nhiều hơn đi.”

“Ta sẽ, San nhi yên tâm, đến kinh thành thì gửi thư cho chúng ta.”

“Nương, tạm biệt gặp lại sau, Lam Lăng, Tứ nương, Ngũ lang, Diệp Hồng, bảo trọng!” Lan San vẫy tay với chúng ta, chúng ta cũng dùng sức vẫy. Lan San, bảo trọng…

Xe ngựa càng chạy càng xa, ngay cả bóng xám cũng nhìn không thấy.

“Quay về đi.” Diệp đại nhân lảo đảo một cái, Diệp Hồng vội đưa tay đỡ lấy. Ta cũng đỡ lấy A Lăng, từng bước một đi về.

Lan San cuối cùng vẫn vào cung, sau đó cũng không gửi thư về, chúng ta đều lo lắng ngóng trông thư từ trong kinh, Diệp đại nhân lại không ngừng hỏi thăm từ chỗ người quen trong kinh, lại không thu hoạch được gì.

Đảo mắt, đã là tháng chín, nho trong tiểu viện đã sắp tím đỏ tỏa sáng rồi, chúng ta cũng không còn tâm tư ăn nho. Lan San là người tốt tao nhã thiện lương như vậy, ông trời sao lại nhẫn tâm phụ lòng hắn?

“Tứ nương, Lam Lăng, trong kinh có chỉ ý hạ đến đây.” Diệp dại nhân lại tự mình tới, lúc trước cũng chỉ phái một người tới nói một tiếng. Chẳng lẽ, Lan San xảy ra chuyện gì sao?

“Diệp đại nhân, Lan San có phải đã…” Giọng a Lăng nhanh chóng cũng thay đổi. 

Ta cũng gật đầu, nói mau.

“Nữ Đế sắc phong San nhi làm hậu rồi!” 

Rầm một tảng đá lớn, đè chết người! Lan San được phong hậu rồi!

“Xác định sao?” Nữ Đế có ý tứ gì rồi, làm sao có thể phong người không quyền không thế Lan San làm hậu đâu, này không hợp logic nha?

“Vô cùng chính xác! Ta cũng không thể tin được, nhưng ngày hôm sau Nữ Đế lại hạ chỉ, phong hiệu là Vũ Lâm, thánh chỉ này còn nói về sau, nếu như phượng hậu có điều bất trắc, hậu vị vĩnh viễn để trống; ngày thứ ba, lại là một đạo chỉ, sắc phong quý quân đã gần ba tuổi là Hoàng Thái nữ, San nhi về sau sinh nữ sẽ chỉ là Tiêu Dao Vương. Đây cuối cùng có ý tứ gì, Nữ Đế cuối cùng muốn làm cái gì?” Diệp đại nhân lắc đầu, thở dài.

“Nữ Đế thật là có tâm rồi, xem ra nàng ấy là thật tình thích Lan San.” Suy nghĩ một chút, ta lập tức rõ ràng mấu chốt trong đó rồi. 

Có ý tứ gì? Ta lập tức ở trong N con mắt trông mong được giải đáp nghi hoặc. Ách, bức cung cũng không cần nghiêm túc như vậy đi?

“Khụ khụ…” Ta hắng giọng, dời một cái ghế qua, làm thành dáng vẻ truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc.

“Nữ Đế sắc phong Lan San làm Hậu, có hai khả năng, thứ nhất là lợi dụng hắn cân bằng xung đột ích lợi hậu cung, Lan San là vật hi sinh; hai là thật tình thích hắn, không đành lòng để hắn chịu uất ức. Nhưng này hai khả năng đều khiến cho Lan San vạn kiếp bất phục. Nhưng sau đó Nữ Đế còn ra thánh chỉ, đó là bài trừ khả năng lợi dụng, Nữ Đế thật tâm thích hắn, đồng thời lại báo cho những người không an phận kia: các ngươi không cần lo lắng, sẽ không có phượng hậu thứ hai nữa, liền ngăn cản sạch những người có quyền thế kia có ý tưởng bất lợi đối với Lan San. Đạo chỉ thứ ba, làm cho Lan San rời xa tranh giành vị trí Hoàng Thái nữ, an toàn của Lan San lại thêm một tầng bảo đảm. Cho nên, Nữ Đế vì Lan San đã làm ra tất cả việc nàng ấy có thể làm.”

“A, là như vậy, vậy ta vẫn lập tức từ quan thì tốt hơn, không thể cho người khác có cơ hội lợi dụng.” Diệp đại nhân quả nhiên có tầm nhìn xa.

“Lan San có thể hạnh phúc thì tốt rồi.”

“Diệp ca ca thật hạnh phúc, thật hâm mộ.”

“Ngũ lang, ngươi cũng sẽ mà.” Bạn học Lý Nhạc vội thể hiện, vẫn nhận được một cái xem thường. Ha ha, đường dài mênh mông kia, ngươi chậm rãi cầu lấy đi!

“Nhưng kia dù sao cũng là hậu cung ba ngàn của Nữ Đế.” Lan San, ta thật không biết nên nói cái gì rồi, chúc ngươi hạnh phúc.

Tiễn Diệp đại nhân đi, mấy người chúng ta nhìn nhau không nói gì, chỉ có điều, này dù sao cũng không tính là tin tức xấu, chúng ta có thể làm cũng chính là xa xa chúc mừng.

Đảo mắt lại là tháng ba, a Lăng sẽ sinh, ta càng thêm cẩn thận, gần như là thời thời khắc khắc đều kề cận. Bởi vì sinh sản chẳng khác nào đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, ta thật sự không thể không lo lắng. Ta đã trước tiên bái phỏng ông đỡ ở trấn trên, cũng làm tốt tất cả chuẩn bị, chỉ còn chờ thời khắc a Lăng sinh.

“A Lăng, chàng làm sao vậy?” Trời còn chưa sáng, ta liền bị động tác của a Lăng làm thức tỉnh. 

A Lăng ôm bụng, mày nhíu chặt lại, bộ dạng giống như thật vất vả.

“Bụng, bụng…” A Lăng cố nén đau đớn: “Tứ nương, ta không phải muốn sinh chứ?”

A, muốn — sinh?! 

Ta cuống quít đứng lên, tiện tay mặc bộ quần áo vào, vừa chạy vừa kêu: “A Lăng chàng nhịn một chút, ta đi gọi người.”

“Ngũ lang, Lý Nhạc mau dậy, a Lăng muốn sinh, các ngươi nhìn một chút, ta đi kêu ông đỡ!”

Chờ ta kéo ông đỡ đến đây, a Lăng đã đau lợi hại, trên mặt đều là mồ hôi.

“A Lăng, a Lăng, chàng làm sao rồi?” Ta bỏ qua ông đỡ, liền chạy về phía a Lăng, một phát túm được tay a Lăng, run giọng: “A, a Lăng, chàng, chàng có sao không?”

Trời ạ, ta muốn té xỉu rồi, a Lăng, a Lăng! 

Trong hỗn loạn, ta chỉ nghe được tiếng la của a Lăng, còn có a Lăng nắm chặt tay của ta, quản hắn khỉ gió cái gì nữ tử không thể tiến vào phòng sinh, ta nhất định phải cùng hắn!

Giằng co một ngày, cuối cùng cũng bình an rồi, phù — a Lăng sinh nữ nhi, đã mệt mỏi đi ngủ rồi.

Tiễn ông đỡ đi, đặt nữ nhi ở bên người a Lăng, ta đi phòng bếp. A Lăng tiêu hao nhiều thể lực như vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt. 

Hầm một con gà trống già, lại nấu một nồi cháo thập cẩm, chờ a Lăng tỉnh là có thể ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play