"Cám ơn, thật rất cám ơn anh, số tiền nợ anh, em nhất định nghĩ cách sớm trả lại." Điềm Điềm mặc cho tay của anh vuốt ve gương mặt cô.
"Nha đầu ngốc, giữa chúng ta còn phải nói cám ơn sao?" Mạnh Tử Long búng lên trán cô một phát, thật ra thì trán của cô rất đẹp, chẳng qua là bị mái tóc ngang trán che mất.
Tay anh lưu luyến vuốt ve trán cô, cảm giác trơn bóng, ấm áp khiến anh không buông tay được.
Ngồi trên đùi anh, bị anh vuốt ve như vậy, Điềm Điềm có chút khó chịu, "Cái đó…" Cô giùng giằng, muốn tránh tay anh, nhảy ra khỏi đùi, nhưng cô mới nhúc nhích, anh siết tay trên eo cô chặt thêm, mặt cô không khỏi dính vào ngực anh.
"Điềm Điềm, đáp ứng anh một chuyện được không?" Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở tràn đầy mờ ám.
"Chuyện gì?" Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết anh đưa ra yêu cầu gì.
"Trong thời gian ba em đi Mĩ trị liệu, em dọn đến ở với anh." Anh thấp con mắt nhìn cô, tràn đầy mong đợi.
"Em…" Điềm Điềm thật không biết anh sẽ đưa ra yêu cầu như thế, kích động từ trên đùi anh nhảy xuống, đứng trước mặt anh, đôi tay không tự chủ liên tục xoa xoa nắn nắn, cô không biết mình phải làm gì, cô sợ nếu cự tuyệt, ba cô không thể ra nước ngoài điều trị.
Nhìn bộ dạng nhăn nhó của cô, Mạnh Tử Long cảm giác lòng tự ái bị tổn thương cực lớn, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao? Chẳng lẽ cô còn không biết anh vì thích cô nên mới làm nhiều chuyện như vậy sao? Nếu như đổi lại là người con gái khác, dù là cho vay tiền, anh sợ là nhìn cũng không thèm nhìn họ lâu hơn một cái.
Điềm Điềm thật không biết phải làm gì, hiện tại nội tâm của cô rất mâu thuẫn, rất dằn vặt, "Em… em có thể từ chối sao?" Cô biết rõ thân phận, càng hiểu rõ địa vị của mình, cô làm sao có thể dọn đến ở nhà của sếp, cô sợ bị người khác dèm pha.
"Em cho rằng mình có quyền từ chối sao?" Ánh mắt dịu dàng một khắc trước đây biến thành ánh mắt kinh người lạnh như băng, Điềm Điềm cơ hồ như bị khí lạnh quanh người anh làm đông cứng.
Đúng vậy, sức khỏe của ba hoàn toàn nằm trong tay anh, cơ bản cô không được nói đến quyền lợi trước mặt anh, "Tại sao muốn em dọn đến nhà anh?"
Điềm Điềm thật không nghĩ ra lý do nào để ở chung với anh.
Mạnh Tử Long xoay người không nhìn cô, "Bởi vì anh thích." Lời của anh quả quyết, kiên định, cắt đứt tất cả đường lui của Điềm Điềm, đúng vậy, anh thích gì, cô chỉ có thể phục tùng không phải sao!
"Anh…" Nghe anh nói, Điềm Điềm tức giận muốn hộc máu, nhưng cô nhịn, vì sức khỏe của ba, cô nhịn, "Được, em đồng ý." Lúc nói ra câu này, Điềm Điềm dùng toàn bộ sức lực bản thân, sau khi nói xong, cả người thiếu chút nữa xụi lơ, cũng may kịp thời dựa vào bàn làm việc, bằng không nàng thật không dám bảo đảm mình có thể té xỉu trước mặt anh hay không.
"Rất tốt, cho em này." Anh mở ngăn kéo, lấy ra hai vé máy bay, đưa tới trước mặt Điềm Điềm.
"Cám ơn, vậy em về trước." Điềm Điềm cầm vé máy bay, cô nghĩ mình không cần thiết đứng ở đây nữa, hơn nữa cũng không có can đảm, cô sợ một giây nữa mình sẽ hối hận mà quăng vé máy bay vào mặt anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT