Editor: jubbie

"Cám ơn anh, nếu không có anh, em thật không biết phải làm sao." Trong lòng Điềm Điềm thật sự cảm kích sự giúp đỡ của Mạnh Tử Long.

"Đây là việc nên làm mà." Mạnh Tử Long cười cười, mặc dù Điềm Điềm ngồi ở ghế sau không thấy được vẻ mặt của anh.

"Chị, ba thật sẽ không có chuyện gì sao?" Thư Thụy nắm tay Điềm Điềm, ánh mắt tràn đầy lo lắng sầu lo.

"Thụy Thụy, em đừng lo, ba sẽ không có chuyện gì, em chỉ cần chuyên tâm đi học cho tốt." Đối với người em gái này, Điềm Điềm cũng vô cùng yêu mến, từ khi Thư Uyển mang theo con bé đến Cam gia, Điềm Điềm liền nghĩ con bé là em gái của mình.

"Chị, sếp của chị rất đẹp trai nha." Thư Thụy ghé tai Điềm Điềm nhẹ nhàng nói.

Điềm Điềm liếc mắt nhìn Mạnh Tử Long, "Có thật không, sao chị lại không thấy như vậy."

"Hơn nữa còn đối xử với người khác rất tốt, giúp chúng ta trả tiền chi phí phẫu thuật, chị, quan hệ với anh ấy có phải là rất tốt không?" Thư Thụy bắt đầu ôm cánh tay Điềm Điềm bàn luận về Mạnh Tử Long.

"Thụy Thụy, tiền đó chị sẽ nghĩ cách trả lại cho anh ấy." Nghe lời nói của em gái, Điềm Điềm có chút tức giận, hơi cao giọng.

"Tiền đó có thể từ từ trả, anh không vội." Mạnh Tử Long nghe hai người nói chuyện, anh biết Điềm Điềm không phải là người có thể nhận tiền người khác, cho nên anh cũng không nói thẳng cô không cần trả, chỉ là tiền của anh sau này sẽ là tiền của em, Mạnh Tử Long nghĩ trong lòng.

"Cám ơn." Điềm Điềm cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Mạnh Tử Long, thật ra vì sao Mạnh Tử Long giúp cô, trong lòng cô hiểu rất rõ.

"Chị, sếp của chị tên gì, đối xử người khác rất tốt, em có thể làm bạn với anh ấy không?"

Điềm Điềm không nghĩ Thư Thụy lại hỏi vấn đề này, trong mắt cô, người em gái này luôn là cô gái khéo léo hiểu chuyện, chẳng lẽ cô nhầm rồi sao.

"À, anh ấy tên là Mạnh Tử Long." Điềm Điềm không biết ý nghĩ trong lòng em gái.

"Vậy em có thể gọi anh là anh Mạnh không?" Thư Thụy buông tay Điềm Điềm, hướng lại gần Mạnh Tử Long.

"Cứ tự nhiên." Nhìn Điềm Điềm, Mạnh Tử Long không muốn nổi giận, thật ra thì từ trước đến giờ anh rất ghét loại con gái như vậy.

"A, vậy từ nay về sau em sẽ gọi anh là anh Mạnh, em tên là Thư Thụy, anh có thể gọi Thụy Thụy giống chị em." Thư Thụy trên mặt chất đầy nụ cười, hoàn toàn không nhìn ra ba của cô ta còn đang nằm trong bệnh viện.

Mạnh Tử Long không muốn để ý nhiều đến cô ta, liếc nhìn mặt Điềm Điềm trong kính chiếu hậu rồi tập trung lái xe.

"Thụy Thụy, anh ấy là sếp của chị." Điềm Điềm muốn mắng Thư Thụy, nhưng chỉ nhỏ giọng nói một chút.

"À." Thư Thụy cúi đầu nhìn xuống chân.

Ngoài mặt hình như là im miệng, nhưng trong lòng không có.

Cô ta âm thầm thề trong lòng nhất định phải lấy được người đàn ông này, nhất định phải có cuộc sống tốt hơn hiện tại ngàn vạn lần, cô ta ghét cuộc sống nghèo rớt mồng tơi như bây giờ, cô ta không phục, tại sao họ vừa sinh ra đã có thể hưởng thụ cuộc sống chỉ cần há mồm là có cơm bưng tới miệng, còn cô ta từ nhỏ đã là một đứa bé không ai muốn, nếu cuộc sống không cho cô ta thứ gì khi mới vừa chào đời, vậy phải nhờ cô gắng của bản thân để có được tất cả.

Thư Thụy nhìn thẳng, nhìn bên cạnh Mạnh Tử Long, trong lòng càng thêm kiên quyết, cô ta phải lấy được người đàn ông này, cô ta phải là người phụ nữ của người đàn ông này.

Từ trong kính chiếu hậu, Mạnh Tử Long thấy được ánh mắt khác thường của cô ta, loại ánh mắt này cũng giống như những cô gái khác, tràn đầy tham vọng với tiền bạc và quyền lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play