"Điềm Điềm, có phải điện thoại của em reo không?" Mạnh Tử Long đang mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông điện thoại của Điềm Điềm reo ầm ĩ.
"Buồn ngủ quá, sáng sớm mà ai gọi điện thoại vậy." Nhắm mắt mò điện thoại trên tủ đầu giường, bấm phím trả lời điện thoại.
"A lô... " Giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
"Điềm Điềm, xảy ra chuyện lớn rồi, ba con ở công trường đã xảy ra chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện, con về nhanh lên." Thư Uyển nói giọng run rẩy, rõ ràng là đang khóc thút thít.
Vốn đang mơ mơ màng màng, Điềm Điềm lập tức bật dậy, "Mẹ, nói lại lần nữa, ba xảy ra chuyện gì?" Điềm Điềm không thể tin được, hy vọng do còn mơ màng nên nghe lầm.
"Điềm Điềm, ba con bị ngã lúc làm việc tại công trường, bây giờ đang trong phòng cấp cứu, Điềm Điềm, con về mau lên." Thư Uyển không kìm chế được, nước mắt chảy ròng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
"Mẹ, không nên gấp, con lập tức trở về, lập tức trở về." Điềm Điềm cúp điện thoại, rồi điên loạn tìm quần áo.
Nhìn Điềm Điềm gấp gáp đến gần như điên cuồng, Mạnh Tử Long ôm lấy cô, "Điềm Điềm, không nên gấp gáp, chúng ta bây giờ lập tức quay về, ba em không sao đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện đâu."
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, nước mắt Điềm Điềm cứ thế mà tuôn rơi, cũng may có anh bên cạnh lúc này, bằng không thật sự là không biết phải làm thế nào.
"Điềm Điềm, bây giờ không phải lúc khóc, mặc quần áo nhanh lên, chúng ta lập tức ra sân bay." Mạnh Tử Long tỉnh táo cầm quần áo đưa cho Điềm Điềm.
Bây giờ nếu như ngay cả anh cũng không tỉnh táo, Điềm Điềm sẽ càng thêm vô dụng càng thêm hốt hoảng, cho nên lúc này anh nhất định phải là trụ cột cho cô.
Trên đường đi Điềm Điềm luôn nắm chặt tay Mạnh Tử Long, cô sợ ba xảy ra chuyện gì, nếu như thật xảy ra chuyện, Điềm Điềm thật không biết sau này phải sống làm sao, mất đi trụ cột trong lòng mình, sẽ giống như mất đi linh hồn, không tìm được mục tiêu, không có phương hướng.
Mẹ đã ra đi vô tình ngay trước mắt cô, cô không thể chịu đựng ba cũng ra đi, cô sẽ sụp đổ mất.
Nhìn Điềm Điềm sắc mặt tái nhợt, Mạnh Tử Long lòng bỗng đau thắt, càng muốn bảo vệ cô hơn nữa.
Anh kéo Điềm Điềm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cô, "Điềm Điềm, không nên lo lắng, anh bảo đảm ba em chắc chắn sẽ không có chuyện gì, em ngủ một chút đi, tỉnh dậy có thể gặp lại ba em, tin anh đi." Anh dùng giọng nói cùng ánh mắt khích lệ cô, cho cô thêm dũng khí.
"Thật không? Ba thật sẽ không có chuyện gì sao? Anh không gạt em chứ?" Điềm Điềm kích động lắc lắc ống tay áo của anh.
"Dĩ nhiên, anh làm sao gạt em chứ, an tâm ngủ đi, tỉnh dậy có thể gặp lại ba em."
Có lẽ là do lời của anh khiến cô cảm thấy an tâm, có lẽ là do mệt mỏi vì khóc lúc nãy, khi ở trong lồng ngực ấm áp của anh, cô nhẹ nhàng từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhìn giọt nước trên khóe mắt cô, Mạnh Tử Long cảm thấy đau lòng, một cô gái hiền lương như vậy, tại sao phải chịu nhiều đau khổ như vậy, Điềm Điềm, tin anh đi, sau này có anh ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ để em chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT