Editor: jubbie

"Đứng ở cửa làm gì? Không vào sao?" Mạnh Tử Long thấy Điềm Điềm ngơ ngác đứng ở cửa thì nhắc nhở.

"Em... em... " Lúc này trái tim nhỏ bé của cô đang dần bình ổn liền đập nhanh hơn bình thường, tay dấu sau lưng không ngừng xoa nắn.

"Em... em... em... em cái gì? Còn không mau đi vào? Em tính làm thần giữ cửa hay sao?" Mạnh Tử Long nắm một tay Điềm Điềm kéo vào.

Nhưng Điềm Điềm không muốn, dùng tay còn lại hung hăng nắm cánh cửa, "Chúng ta ở chung một phòng sao?" Trong mắt tràn đầy hoài nghi, còn có chút khẩn trương và sợ.

Người ta đều nói đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mặt dù Điềm Điềm trước kia chưa từng yêu đương, cũng không hiểu rõ đàn ông, nhưng cô bạn tốt Trương Thanh Thanh rất giỏi về phương diện này, lúc học cao trung là mỹ nữ trong trường, được nhiều nam sinh theo đuổi, cô bạn ấy cũng tới lui với nhiều nam sinh, ngoài miệng lúc nào cũng nói ta hiểu rõ đàn ông nhất trên thế giới này.

Thân là bạn tốt của nhau, mặc dù Điềm Điềm không được chào đón như cô bạn mình, nhưng lại học được chút ít kỹ xảo đề phòng đàn ông từ miệng cô bạn ấy, điều thứ nhất là ra ngoài ngàn vạn lần không được ở cùng phòng với đàn ông, bằng không 80% là sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Điềm Điềm nghĩ mình trước mắt đang trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trước mặt, mặc dù bây giờ anh ta không mang bộ dạng thú tính muốn phát tác, nhưng lát nữa đóng cửa lại thì dáng vẻ như thế này khó bảo toàn được mà sẽ biến thành hình thù gì, sợ đến lúc đó muốn phản kháng cũng không có đường sống.

"Em đứng nhìn anh như vậy làm gì? Chẳng lẽ sợ anh ăn thịt em à?" Mạnh Tử Long thấy ánh mắt Điềm Điềm nhìn lên nhìn xuống đánh giá mình, cảm giác tóc gáy dựng hết cả lên, chẳng lẽ trông mình có gì kinh khủng lắm sao, sao cô ấy dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn mình?

Em đúng là sợ bị ăn thịt đó, Điềm Điềm thầm nghĩ trong lòng nhưng lời nói như vậy vạn vạn lần không được nói ra, lỡ như anh ta không có ý nghĩ đó, vậy khác nào mình vẽ đường cho hươu chạy, đến lúc đó sợ mình không tuân mệnh cũng không được, "Em... không có ý đó, nhưng chúng ta ở chung phòng thật sao?" Điềm Điềm chưa mất hết hy vọng, hỏi một lần nữa.

"Không thì thế nào?" Mạnh Tử Long dùng tay kéo cả người Điềm Điềm vào phòng, vươn người ra sập cửa.

Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị đè lên cánh cửa.

"Anh… muốn làm gì?" Đàn ông đúng là suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chưa gì đã muốn hành động sao? Điềm Điềm cảm giác trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực, trên mặt càng thêm ửng đỏ.

Đây là lần thứ hai tiếp xúc người đàn ông này gần như vậy, lần trước là trong thang máy, lần này bộ dạng cũng giống như lần trước Điềm Điềm còn khẩn trương không thở nổi, suy nghĩ của người đàn ông này luôn làm cho người khác không biết là đang nghĩ gì, Điềm Điềm không biết giây kế tiếp anh ta muốn làm gì, chỉ có thể để mặc cơ thể bị anh đè trên cửa không dám nhúc nhích.

"Em nghĩ động tác như vậy là muốn làm gì? Anh nghĩ em cũng phải nói rõ đi." Mạnh Tử Long cười tà mị.

"Em... em... em làm sao biết được anh muốn làm gì, em đâu phải con giun bò trong bụng anh chứ." Điềm Điềm nín thở.

Đầu anh ta từ từ cúi xuống, từ từ đến gần, Điềm Điềm vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn người đàn ông trước mắt có động tác gì.

Lông mi cô run rẩy, đủ để chứng minh bây giờ trong lòng cô khẩn trương cỡ nào, nhưng đợi một lúc lâu sau Điềm Điềm cũng không phát hiện anh ta có biểu hiện gì khác thường, chậm rãi mở mắt.

Giây phút cô mở mắt, Mạnh Tử Long buông cô ra phì cười, "Anh chọc em thôi, ha ha... "

"Anh... đi chết đi... " Điềm Điềm hận không thể bóp cổ anh ta, bây giờ niềm vui lớn nhất của anh ta là lấy cô ra làm trò đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play