Hạ Vũ không nghĩ Mạnh Tử Long lại có thể nói ra những lời kiên quyết như vậy, nếu như vậy thì anh ta đúng là đã biết mình muốn gì, làm bạn bè ngoại trừ chúc phúc còn có thể làm gì khác được đây, "Cậu đã quyết định rồi, vậy tôi chúc cậu thành công." Hạ Vũ đứng lên vỗ vỗ vai Mạnh Tử Long, lúc này cũng chỉ có thể khích lệ mà thôi.
Điềm Điềm đẩy cửa đi vào, trên tay bưng hai ly cà phê, cô căn bản cũng không biết pha cà phê, cho nên chỉ là rót hai ly cà phê pha sẳn, hiện tại trong lòng đang lo sợ, ngàn vạn lần không được mắng ta, ngàn vạn lần không được mắng ta.
"Vậy tôi đi trước." Muốn biết chuyện gì thì cũng đã có đáp án, Hạ Vũ cũng đang bận nhiều việc.
Hạ Vũ đi tới trước mặt nhìn Điềm Điềm, "Cô phải cố gắng hơn."
"A?" Người đàn ông xa lạ tại sao nói với cô lời như vậy, Điềm Điềm tay bưng cà phê run lên cũng may là không đánh rơi xuống đất.
Hạ Vũ đi rồi, Điềm Điềm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Tử Long, "Anh ta có ý gì?" Điềm Điềm cảm thấy không giải thích được, cô không biết anh ta, anh ta lại muốn cô cố gắng.
"Cậu ta là Hạ Vũ, là bạn thân của tôi, bọn tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu ta bảo em cố gắng làm việc cho giỏi, nha đầu ngốc ạ." Mạnh Tử Long vươn tay xoa xoa tóc Điềm Điềm, mặc dù động tác có chút thô lỗ, nhưng ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Đừng ngoáy đầu tôi, tóc rối hết rồi." Do hai tay đang bưng cà phê nên Điềm Điềm không tay nào để ngăn cản hành động của Mạnh Tử Long.
Mạnh Tử Long cầm ly cà phê trên tay Điềm Điềm, nhẹ nhàng uống một hớp, động tác rất đẹp mắt, thế nhưng khi cà phê vào đến miệng của anh ta, Điềm Điềm phát hiện vẻ mặt của anh ta rõ ràng có thay đổi, lúc đầu là nhẹ nhàng cười bây giờ cả chân mày cũng nhăn lại.
"Cà phê rất khó uống?" Nhìn vẻ mặt thống khổ kia, Điềm Điềm biết chắc là mình pha cà phê rất khó uống, trong lòng cảm thấy có chút uất ức, anh cũng không phải không biết cô không biết pha cà phê, còn sai cô đi pha cà phê.
Mạnh Tử Long chuyển động cuống họng, dứt khoát há miệng nuốt hết ly cà phê vô cùng khó uống kia vào trong bụng, "Điềm Điềm, tôi thật bội phục tài nấu nướng của em." Vẻ mặt vẫn như cũ, chắc là chưa phản ứng kịp, có lẽ bởi vì cà phê thật quá khó uống.
Hắc, anh này mắng người còn biết móc méo, "Tôi biết rõ cà phê rất khó uống… vậy mà anh còn uống."
"Bởi vì là do Điềm Điềm pha." Mạnh Tử Long đem mớ tóc rối của Điềm Điềm sửa sang lại.
Bởi vì cô pha nên cho dù khó uống như vậy, anh cũng uống hết ư, Điềm Điềm không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình bây giờ, chỉ là cảm giác trên mặt giống như có sóng nhiệt đang từ từ tăng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, sau đó cũng không dám giương mắt nhìn ánh mắt chăm chú của Mạnh Tử Long, chỉ để mặc anh ta nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại tóc.
"Tôi… tôi đem cà phê đi đổ." Điềm Điềm đoạt lấy ly cà phê trên tay Mạnh Tử Long, trốn chạy ra khỏi phòng làm việc tống giám đốc.
Nhìn cô gái bé nhỏ khẩn trương, bộ dạng giống như sợ anh ăn thịt cô vậy, Điềm Điềm, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, nhìn bóng lưng Điềm Điềm chạy trối chết Mạnh Tử Long cảm thấy kể từ nay cuộc sống có cô sẽ trở nên nhiều màu sắc, hiện tại ngày nào anh cũng muốn đến chỗ làm thật sớm, vì nơi đó có cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT