"Em nói loại cà phê nào tốt?" Mạnh Tử Long cầm gói cà phê trên kệ hàng nhìn qua nhìn lại.
"Loại nào cũng được." Điềm Điềm nghĩ đâu có liên quan gì đến cô, cô hiện đang nổi nóng, anh ta còn dám hỏi ý kiến cô à.
"Thật loại nào cũng được ư? Chẳng lẽ em không cảm thấy loại cà phê nào ngon sao?" Mạnh Tử Long cúi đầu, ánh mắt nghi ngờ quan sát cái miệng tức giận của Điềm Điềm.
"Tôi không uống cà phê, uống cà phê không tốt cho cơ thể." Điềm Điềm cầm hộp trà sữa Hương Phiêu Phiêu trên kệ hàng kế bên nhìn nhìn, cô nghĩ muốn hay không mình cũng đã đến siêu thị, thôi thì sẵn tiện mua về nhà để sau này cũng có lúc mà dùng đến.
"À." Mạnh Tử Long trả lời, "Vậy chúng ta liền mua trà sữa đi. Em thích nhãn hiệu này sao?" Mặc dù Mạnh Tử Long chưa bao giờ nghe đến nhãn hiệu trà sữa này. (Tác giả: ta nói hiệu Hương Phiêu Phiêu mà anh cũng chưa nghe qua ư, anh thiệt là quá lạc hậu, chẳng lẽ anh không biết nhãn hiệu này một năm bán được hơn ba tỷ hộp, chẳng lẽ đến bây giờ anh cũng chưa nhìn thấy trên TV sao.)
"Hả?" Anh ta vừa mới nói cái gì? Mình không có nghe lầm chớ, anh ta nói "Vậy chúng ta liền mua trà sữa đi." là có ý gì chứ.
Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng với câu nói vừa rồi của Mạnh Tử Long, quay lại đã thấy anh ta cho từng hộp từng hộp trà sữa Hương Phiêu Phiêu vào xe đẩy.
"Này, anh đang làm gì?" Cô nhìn Mạnh Tử Long hành động kỳ quái, vẫn còn đang nhồi nhét mấy hộp trà sữa Hương Phiêu Phiêu vào xe đẩy.
"Mắt của em để quên ở nhà sao? Chẳng lẽ không thấy tôi đang mua trà sữa sao?"
"Anh mua trà sữa làm gì?" Điềm Điềm buồn bực, "Đây là hiệu trà sữa tôi thích có đưọc hay không, anh không phải là thích uống cà phê thượng hạng kia sao, anh mua trà sữa nhiều vậy làm gì, chẳng lẽ… chẳng lẽ…" Anh ta không phải là tại cô muốn uống nên mới mua hết trà sữa ở đây đó chứ, cãi nhau với cô như vậy cũng không phải là không tốt. (Tác giả: nữ vương của chúng ta quả thật có trí tưởng tượng phong phú vô cùng đặc biệt, khả năng này tính ra trên cả thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ ra được).
"Thế nào? Chẳng lẽ em không thích?" Thấy cô mới vừa rồi còn nhìn chăm chú như vậy, phải là thích mới đúng chứ, Mạnh Tử Long bị cô làm cho hoang mang không biết bây giờ là thế nào.
"Anh muốn mua hết trà sữa để tôi không mua được sao?" Điềm Điềm tức giận nhìn Mạnh Tử Long, chuyện như vậy chỉ sợ chỉ có loại người này mới làm được thôi.
Mạnh Tử Long cảm giác bị một đống cứt chim rớt trúng đầu mình, ai có thể nói cho anh biết mình đang đàn gẩy tai trâu, "Nếu em nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi." Đối với chuyện này Mạnh Tử Long thật bất lực, phải giải thích thế nào mới phải, bình thường nhìn cô cũng không phải là ngu ngốc, hôm nay cô bị trúng tà gì vậy.
"Cái gì mà tôi muốn thế nào thì cho là như vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?" Điềm Điềm lấy trà sữa trong xe đẩy đặt lên kệ hàng trở lại, "Anh trả thù tôi dùng phương thức này cũng không hẳn là không tốt, chẳng lẽ anh không biết còn nhiều người thích uống loại trà sữa này sao, làm sao anh có thể chiếm đoạt hết chứ."
Trời ạ, lấy sợi mì giết anh chết đi, anh làm sao lãng phí thời gian nói chuyện ngu ngốc với cô gái này như vậy, Mạnh Tử Long bây giờ thật có lòng muốn chết đi cho rồi, đồ gì cũng không muốn mua nữa, ném hết vào xe đẩy, bước ra cửa siêu thị.
"Này . . . Anh bây giờ là sao đây? Đồ còn không cầm lấy?" Điềm Điềm hướng về bóng lưng Mạnh Tử Long mà hét.
"Này, người gì vậy, tôi còn chưa tức giận, ngược lại là anh tức giận sao." Điềm Điềm giận dữ đem xe đẩy đi tính tiền, bổn tiểu thư hôm nay có lòng từ bi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT