“Buông tôi ra.” Cô thực sự tức giận. Tiền thưởng của tôi quan trọng hay xin lỗi của anh quan trọng.
Mạnh Tử Long nhẹ giữ cánh tay cô không muốn buông. Ngày hôm qua, bộ dạng cô còn là xinh đẹp dịu dàng như thế mà hôm nay dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người bướng bỉnh. “Muốn tôi buông tay, trừ phi cô xin lỗi tôi.”
Không phải chỉ là một câu xin lỗi sao, có cần gấp gáp như thế?
“Thật xin lỗi”. Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh ta nhưng mà cánh tay vẫn bị giữ chặt trong bàn tay cứng rắn của anh ta.
“Không có chút thành ý, vừa rồi cô còn không thèm nhìn tôi.”
Không thể nào, không phải là câu xin lỗi thôi sao, còn đòi hỏi cao như vậy. Cô nhìn vào mắt anh ta nói.
“Thật xin lỗi. Như vậy đã được chưa, còn không mau buông tôi ra.”
“Vẫn chưa được.” Mạnh Tử Long không nhanh không chậm, từ từ phun ra mấy chữ.
“Tôi đã nói lời xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào?” Cô tức giận, thật chưa từng gặp qua người nào khó chiều như anh ta.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi anh thật còn muốn thế nào?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Tôi đều đã nói bao nhiêu lần rồi anh có phải đang cố ý làm khó tôi hay không?” Thì ra là đã gặp phải ôn thần rồi.
“Tôi muốn cô dùng thái độ xin lỗi như ngày hôm qua.”
“Tôi không có nghe lầm chứ, ngày hôm qua ư? Ngày hôm qua có quỷ mới biết tại sao tôi lại xin lỗi, mau buông tôi ra bằng không đừng trách tôi không khách khí. Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, không phải không cho anh cơ hội.”
“Vậy tôi cũng muốn xem xem thế nào là không khách khí.” Ngày hôm qua cô còn là cô gái dịu dàng xinh đẹp, hôm nay lại là cô gái ngang ngược đáng yêu, dù là bộ dạng nào cũng khiến cho Mạnh Tử Long không thể rời mắt khỏi cô.
Cô nhấc chân muốn đá cho Mạnh Tử Long một cước nhưng mà không may anh đã đoán được ý định của cô nên hiện tại một chân của nàng cũng bị tay anh giữ lại.
Mọi người có thể tưởng tượng được bộ dáng của cô hiện tại như thế nào?
“Anh khốn kiếp, anh buông ra cho tôi.” Muốn công kích đối phương ai ngờ kết quả lại bị đối phương bắt bài. Cô muốn rút chân về.
Mạnh Tử Long buông chân của cô ra nhưng lại khóa chặt hông sau đó ôm cô vào ngực. “Sao lại không cẩn thận như thế?” Lời này nghe như đang quan tâm cô, có trời mới biết, cô đang được ăn đậu hũ cơ đấy.
“Còn không mau buông tôi ra?” Cô muốn đẩy Mạnh Tử Long ra nhưng anh chỉ vừa dùng lực một chút thì cả gương mặt cô đã chìm trong lồng ngực anh ta.
“Cô gái nhỏ sao lại có thể chủ động ôm ấp yêu thương như vậy?” Mạnh Tử Long ôm ngang thắt lưng cô khóe miệng cong lên thể hiện tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đây không phải là trả đũa hay sao? Rõ ràng cô bị thua thiệt mà, bị nói là ăn đậu hũ của anh ta, đây chẳng phải là ngậm bồ hòn làm ngọt sao, là có nỗi oan mà khó nói ra sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT