Editor: Lyly93

"Anh có hẹn với khách hàng sao?" cô đứng ở góc thang máy hỏi.

"Em nghĩ sao?" Mạnh Tử Long hướng phía cô cười mờ ám, đưa tay dựa vào tường thang máy, cả người nghiêng về phía Điềm Điềm.

Cô nhìn động tác của anh không biết phải nói gì, có lẽ là mất trọng tâm cho nên mới nghiêng về phía cô đi, cho nên bất đắc dĩ đem thân thể di chuyển xích ra.

"Tôi làm sao biết?" cô đoán là do anh muốn từ chối Hạ Như Vân nên lấy cớ có hẹn cùng khách hàng để đi, nhưng mà sự thật anh nghĩ làm sao thì sao cô biết được.

"Em không biết? Vậy em có thể đoán xem?" Mạnh Tử Long lại hướng về phía cô xích lại gần, hơi nhở phả trên mặt cô.

Thang máy lớn như vậy sao phải đứng sát về phía tôi như vậy, cô vô cùng buồn bực a, không những vậy hơi thở lại phả trên mặt cô, cho rằng hơi thở của mình thơm thó lắm sao, cô trong lòng thầm khinh bỉ anh vạn lần sau đó thân thể tiếp tục xích ra xa không biết phải làm sao, cả người bị vùi vào trong góc.

"Tôi làm sao biết anh nghĩ gì chứ, tôi đâu phải con giun trong bụng anh". Cô chợt phát hiện ra nhịp tim của mình đập vô cùng nhanh, sao nó lại đập nhanh như vậy chứ, anh ta chỉ mới làm như vậy thôi mà mình đã khẩn trương như vậy là sao?

"Vậy em muốn là con giun trong bụng tôi sao?" Mạnh Tử Long đem hai tay chống về phía góc, để thân hình cô vùi vào hai tay anh.

Anh anh ta muốn làm gì, cô mặt đỏ, tim đập, hô hấp vô cùng khẩn trương, " Anh... anh, muốn làm gì?" cô bây giờ nói chuyện cũng thành lắp bắp.

"Em cảm thấy tôi muốn làm gì?" Mạnh Tử Long đem mặt của mình để sát mặt cô, cố tình đem hơi thở của mình phả trên mặt cô.

"Anh... anh dựa gần tôi như vậy làm gì?" cô muốn cúi đầu thoát khỏi hai tay anh, nhưng lại bị anh ngăn cản.

"Này, Mạnh Tử Long, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có biết bây giờ đã tan việc rồi không?" cô phát hiện ở trước mặt người đàn ông này hiền lành thì không được, tốt nhất là nên dùng bạo lực để nói chuyện.

"Tan việc, vậy ý em là trong giờ làm việc là tôi có thể làm gì gì sao?" Mạnh Tử Long nâng cặp mắt mình nhìn cô.

"Anh..." cô tức ói máu, vội vàng lấy tay che mặt, " Anh đang xem cái gì?"

"Em không phải là không biết tôi đang xem cái gì ư?" anh cười vô cùng đắc ý, anh chính là muốn thấy bộ mặt xấu hổ vừa thẹn vừa giận của cô, trông vô cùng đáng yêu.

"Anh... anh..." may mà cô không có bệnh về tim nếu không khẳng định là ngay bây giờ có thể té xỉu trước mặt anh, nhưng mà giả bộ cũng được.

"Em... em... em làm sao? Tôi... tôi... tôi đây."

Haha... haha... Chuyện này vô cùng buồn cười. Cô nghe thấy anh nói năng ấp úng cô liền cười vô cùng khoa trương, cười đến đau cả bụng, dùng hai tay mình ôm bụng cười.

"Tôi rất tức cười sao?"

Mạnh Tử Long đem hai tay của mình chống lên thang máy ngay cạnh chỗ cô.

Haha... Thật là buồn cười, thì ra là... thì ra là... Anh cũng có bộ dáng đáng yêu như vậy. Cô vẫn cười như cũ hai tay ôm bụng cười đến không đứng được.

"Vậy thì em cứ ở chỗ này cười đi". Thang máy đã xuống tới nơi, Mạnh Tử Long bước ra ngoài thang máy.

"Này? Chờ tôi một chút, không cần đi nhanh như vậy, này tôi nói anh không nghe sao?" Điềm Điềm vừa đuổi theo Mạnh Tử Long vừa nói nhưng mà anh ta đi quá nhanh a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play