Mùa xuân, thật là một mùa đẹp, vạn vật đâm chồi nảy lộc…
Hề Hề chống cằm nhìn bóng người màu trắng lên xuống tự nhiên, khi cao khi
thấp không chớp mắt, không tìm được từ nào để hình dung, chỉ cảm thấy
hắn thật giống một đám mây trắng nhẹ nhàng bay qua bay lại trước mắt
nàng.
Nhanh nhẹn như nhạn, uyển chuyển như rồng.
Trong đầu Hề Hề không có những từ ngữ hoa lệ như thế, nàng chỉ ngây người chăm chú nhìn Độc Cô Ngạn luyện kiếm.
Xong một bộ kiếm pháp, Độc Cô Ngạn thu thế, tra kiếm vào vỏ, thở ra một hơi
dài, thấy một thân mình nho nhỏ lút cút chạy tới, đột nhiên cảm thấy tâm trạng nôn nóng muốn điều tra về tổ chức thần bí bình tĩnh hơn nhiều.
“A Ngạn, uống nước.” Hề Hề giật nút túi nước trong lòng, đưa cho Độc Cô Ngạn.
Hắn nhận lấy ngửa cổ uống. Yết hầu trên cần cổ di động lên xuống, Hề Hề
nghĩ thật thần kỳ, nó chuyển động kìa… Cho đến khi hắn uống xong trả túi nước cho nàng, nàng còn quan sát yết hầu hắn.
“Nhìn gì vậy?” Độc Cô Ngạn thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm cổ hắn mà không nhận lấy túi nước, không khỏi nhướng mày.
“Chỗ này của huynh chuyển động…” Hề Hề vươn một ngón tay muốn sờ lên cổ hắn, bị hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, vươn bàn tay ra, tiện đà
nắm lấy tay nhỏ của nàng, kéo nàng về: “Đi thôi.”
Hề Hề nhìn tay nhỏ của mình được ôm trong bàn tay hắn, cảm thấy trong lòng còn ngọt hơn kẹo.
“Muội muốn đi xem mặt của Phong tỷ tỷ.” Hề Hề vừa đi vừa lắc bàn tay bị hắn nắm, ngẩng đầu nhìn một bên mặt hắn.
“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp, cuối cùng cũng đồng ý.
Hề Hề tiếp tục lắc tay nhỏ, kéo tay hắn cùng nhau lắc.
Tiêu Tiếu Sinh trốn trên nóc nhà nhìn một đôi dắt tay nhau mà đi, cười khẽ
lắc đầu: “Nha đầu này vẫn không tiến bộ gì… Ngay cả nam nhân cũng không
biết theo đuổi, chậc chậc.”
“Phong tỷ tỷ, tỷ thấy tốt hơn chưa?” Hề Hề gõ cửa phòng Lê Trạm, vừa tới phòng Phong Lăng Ba không thấy ai, Độc Cô Ngạn liền dẫn nàng tới phòng Lê
Trạm. Không ngờ cửa phòng chỉ khép hờ, vừa chạm vào đã mở ra.
“Ơ?” Hề Hề nghiêng đầu nhìn cửa phòng chậm rãi mở ra, Phong Lăng Ba và Lê Trạm đang ôm nhau, thân thể gần sát.
Hề Hề ngây người, Độc Cô Ngạn cũng giật mình.
Lê Trạm ôm thắt lưng Phong Lăng Ba, hai tay nàng cũng vòng quanh cổ hắn,
hai người nhắm nghiền mắt, môi dán chặt, khe khẽ thở dốc, hoàn toàn quên mình, đương nhiên cũng không chú ý tới cửa chưa đóng chặt, càng không
biết ngoài cửa có hai người đứng chết lặng, nhìn chằm chằm hai người.
“A Ngạn, bọn họ…” Hề Hề ngây ngốc quay đầu hỏi, phát hiện mặt Độc Cô Ngạn
đỏ bừng, hai tai đỏ như sắp chảy máu. Hắn cúi đầu kéo tay Hề Hề, vung
tay áo lên, cửa phòng lập tức đóng chặt, rồi vội vàng lôi Hề Hề chạy
mất. Chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hỏi: “Vừa rồi… Ưm… Hình như có người…” Chưa kịp hỏi xong đã bị nam nhân vội vàng che lại đôi môi.
“A Ngạn, mặt huynh đỏ lắm…” Độc Cô Ngạn kéo Hề Hề đi rất nhanh, đỏ mặt rất lâu chưa tan, Hề Hề không khỏi có chút lo lắng.
“Chuyện vừa nhìn thấy không được nói với người khác.” Tên Trạm kia, thân mật cũng không biết đường đóng cửa cho chặt.
“Huynh đang nói chuyện Phong tỷ tỷ và Trạm ca ca hôn nhau à?” Hề Hề dừng lại hỏi.
Độc Cô Ngạn khẽ lườm nàng, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút. Hề Hề rụt đầu,
sau đó nói: “A Ngạn, muội cũng muốn hôn.” Trong giọng nói tràn ngập khát vọng.
“Đừng làm loạn.” Mặt Độc Cô Ngạn càng đỏ hơn, cái tay nắm tay Hề Hề dần dần đổ mồ hôi.
“Cha và mẹ rất hay hôn nhau, mẹ nói có thể làm vậy với người mình thích.” Hề Hề nói xong liền kiễng chân, chu môi muốn nhào về phía mặt Độc Cô Ngạn, hắn vội vàng bỏ tay nàng ra, nghiêng người ra sau, hoảng hốt nói:
“Ngươi… đừng làm bậy.”
Hề Hề vẫn duy trì tư thế chu môi, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, A Ngạn không muốn hôn nàng sao…
“Đừng dễ dàng làm thế này với nam nhân, nghe chưa?” Độc Cô Ngạn gầm nhẹ với nàng có chút hung dữ.
“Vâng.” Hề Hề gật đầu, có chút không hiểu vì sao hắn lại nóng giận.
“Đi thôi.” Thấy nàng không dị nghị hắn mới tiếp tục đi về phía trước.
“A Ngạn, chúng ta đi đâu vậy?” Hề Hề hỏi, quên chuyện vừa rồi rất nhanh.
“Đi luyện công.” Cũng tại tên Trạm kia, hại hắn không biết nên làm gì bây giờ.
“Ơ, không phải vừa luyện rồi à?” A Ngạn quên rồi sao?
“…Tiếp tục luyện.”
Phỉ Mặc nhìn Huyền Vân khi thì gắt gỏng đi tới đi lui, khi thì ngồi bên cái bình hoa lớn ai oán thở đài, khi lại cười khúc khích với cái chén hoa
xanh trên bàn, không khỏi hiếu kỳ hỏi Huyền Phong: “Tiểu Phong Tử, Tiểu
Vân Tử làm sao vậy?” Tình hình như vậy đã ba, bốn ngày rồi.
Một vị huynh trưởng nào đó gần đây làm “kẻ điên” đã lâu không chút tức giận nói: “Còn sao nữa? Bệnh tương tư thôi.” Giống một thằng ngốc, ra ngoài
hắn cũng phải xấu hổ khi nói đây là đệ đệ hắn, cố tình hai người còn
giống hệt nhau, muốn chối cũng không xong.
Phỉ Mặc lập tức hiểu ra, cười như gió xuân, nói: “Chẳng trách lại như vậy.”
“Các chủ, các chủ có thuốc chữa bệnh tim đập nhanh không? Hình như ta bị
bệnh.” Huyền Vân đang cười khúc khích say sưa, vừa nghĩ tới gương mặt
Hoắc Thanh Trần trái tim lại kỳ quái, đập thịch thịch, hắn vội vàng nhào tới, yếu đuối dựa vào người Huyền Phong, tội nghiệp nói với Phỉ Mặc.
“Thuốc thì ta không có, nhưng phương thuốc thì có một, tiểu Trần Trần hẳn có
loại thuốc này.” Phỉ Mặc cười rực rỡ như ánh mặt trời.
“Thật vậy không? Xin các chủ mau ban phương thuốc cho thuộc hạ.” Huyền Vân
mong chờ nói, sau đó lại nghi hoặc: “Chưa từng nghe nói Trần Trần biết
chữa bệnh thì phải…”
Huyền Phong che mặt, đây thật sự là đệ đệ thiên tài mười ba tuổi đã làm ám vệ của các chủ sao? Quả nhiên, một người rơi vào lưới tình sẽ ngày càng
ngốc…
Phỉ Mặc cười tủm tỉm vết xuống mấy chữ, thổi khô mực rồi gấp lại, đưa cho
Huyền Vân nói: “Ngươi đưa phương thuốc này cho tiểu Trần Trần, bảo nàng
đi lấy thuốc, lấy đúng thuốc bệnh sẽ khỏi. Nhớ kỹ, ngươi không thể xem,
nếu không sẽ không có hiệu quả.”
“Hả? Vì sao ta không thể xem?” Không phải chữa bệnh cho hắn sao?
“Đây là lệnh.” Phỉ Mặc tiếp tục cười tủm tỉm dùng quyền lợi các chủ chèn ép hộ vệ thân ái.
“…Thuộc hạ tuân mệnh…” Huyền Vân không hiểu vì sao ca ca nhà mình lại dùng ánh
mắt xấu hổ như vậy nhìn hắn, và cả vì sao các chủ lại cười như nhất định sẽ có chuyện như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện Trần Trần sẽ chữa
bệnh cho hắn, tâm trạng của hắn bỗng thoáng đãng hơn nhiều, dù sao ca ca hắn và các chủ kỳ quái không phải một ngày một đêm, hắn lười quan tâm,
đi chữa bệnh thôi.
Phỉ Mặc nhìn bóng lưng Huyền Vân, cười đặc biệt tươi đẹp. Huyền Phong thầm cầu nguyện: đệ đệ ngốc, ngươi tự cầu nhiều phúc đi…
Hề Hề ngồi trên lan can hành lang trong hoa viên, hai chân đung đưa đáng
yêu, miệng cắn miếng bánh đường Phỉ Mặc đưa cho nàng, vừa nhai vừa hỏi:
“Mặc ca ca, hôn có cảm giác thế nào?” Từ hôm trước nhìn thấy Trạm ca ca
và Phong tỷ tỷ hôn nhau A Ngạn có chút kỳ quái. Hôm trước và hôm qua
cũng không cho nàng hôn, hôm nay vừa nhìn thấy nàng đã chạy mất. Thật kỳ quái…
Lẽ nào hôn rất kinh khủng? Nàng thấy Trạm ca ca và Phong tỷ tỷ hình như
rất thích, mẹ cũng nói hôn rất ngọt, ngọt hơn cả mật, nhưng nàng từng
hôn mẹ, tuy mẹ rất thơm nhưng không ngọt; cũng từng hôn cha thối, có
điều cha cố ý không cạo râu, đâm vào mặt nàng rất đau, hừ, rõ ràng khi
cha thối hôn mẹ không có râu; cả Nhị Nha nữa, hôn rất mềm nhưng không
ngọt.
Có điều nương nói nhất định sẽ đúng, cho nên nàng nghĩ có lẽ chỉ hôn A
Ngạn mới ngọt, bởi vì nàng vừa nhìn thấy hắn, vừa nghĩ tới hắn trong
lòng sẽ ngọt như uống nước đường! Đúng vậy, nhất định phải thử với A
Ngạn mới được.
“Tiểu Hi Hi muốn biết à?” Phỉ Mặc tao nhã ngồi xuống bên cạnh Hề hề, cười tủm tỉm hỏi.
Hề Hề gật đầu như băm tỏi.
“Vậy Hi Hi thử với Mặc ca ca chẳng phải sẽ biết sao?” Phỉ Mặc nhìn thẳng vào mắt Hề Hề, nhìn ảnh phản chiếu của hắn trong mắt nàng, mỉm cười tới gần mặt nàng.
“Hả? Nhưng ta muốn thử với A Ngạn.” Hề Hề thì thầm nói, nhìn mặt Phỉ Mặc
ngày một gần, hơi thở hắn chậm rãi phất lên mặt nàng, ngứa ngứa cũng rất dễ chịu.
“Mặc ca ca, trên người huynh thật thơm.” Ngay khi Phỉ Mặc sắp hôn lên môi nàng, Hề Hề hít sâu một hơi, cảm thán nói.
Phỉ Mặc ngừng lại, lập tức dở khóc dở cười tựa đầu lên vai Hề Hề, khẽ thở
dài: “Tiểu Hi Hi… Muội thật biết cách giết phong cảnh…”
“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như ngầm chứa đựng cơn giận rất lớn.
Hề Hề quay đầu lại nhìn, đầu bên kia hành lang chẳng phải Độc Cô Ngạn hay
sao? Chỉ là thân thể hắn cứng nhắc, hai nắm tay siết chặt, hai mắt bắn
ra ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn, nàng chớp chớp mắt, nhất thời thầm nghĩ
vì sao hắn lại tức giận như vậy.
Phỉ Mặc khẽ cười nói: “Không phải Độc Cô huynh tự nhìn thấy đấy thôi?” Tay
phải lặng lẽ ôm thắt lưng Hề Hề. Nha đầu kia hiển nhiên không hiểu
chuyện gì xảy ra, ngốc nghếch nhìn Độc Cô Ngạn giận dữ.
Độc Cô Ngạn xoay người bỏ đi, bóng lưng như có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
“Mặc ca ca, huynh mau đứng lên, hình như A Ngạn đang giận, ta phải nhanh đến xem.” Hề Hề vội vã muốn nhảy xuống từ lan can, suýt chút nữa ngã xuống, Phỉ Mặc vươn tay đỡ nàng, nói nhỏ: “Cẩn thận một chút, Hi Hi.”
“Cảm ơn Mặc ca ca.” Vội vàng nói cảm ơn, nàng chỉ muốn đuổi theo bóng lưng Độc Cô Ngạn.
“Hi Hi, Mặc ca ca không được sao?” Phỉ Mặc nắm tay trái nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cười hỏi, ánh mắt lấp lánh.
“Không được cái gì? Mặc ca ca, A Ngạn sắp đi xa rồi.” Hề Hề quay đầu nhìn bóng Độc Cô Ngạn dần dần biến mất tại chỗ rẽ, không khỏi có chút nóng ruột.
“Xem ra vẫn là không được…” Hắn nhẹ nhàng buông tay nàng xa, dịu dàng lau
vụn bánh ngọt trên khóe miệng nàng, cúi đầu nói: “Muội đi đi.”
Hề Hề xoay người lập tức xông về phía trước.
Phỉ Mặc gục đầu xuống, khóe miệng nhếch lên, nhưng chỉ có thể cười lặng lẽ.
“Mặc ca ca, huynh khó chịu à?” Thân mình Phỉ Mặc thoáng dừng lại, ngẩng đầu, nụ cười trên khóe miệng chưa kịp thu hồi, chỉ có thể phức tạp nhìn Hề
Hề đã quay lại.
“Ta đưa huynh về phòng nghỉ ngơi trước.” Hề Hề kéo hai tay Phỉ Mặc, đỡ hắn đi về phía trước.
“Hi Hi…” Phỉ Mặc nhìn hai tay đang đỡ trên khuỷu tay hắn, dịu dàng thấp
giọng lẩm bẩm, giống như đây là từ ngữ xinh đẹp nhất trên thế gian.
Nha đầu ngốc này, không phải muốn đuổi theo Độc Cô Ngạn sao?
“Mặc ca ca, nếu huynh sinh bệnh, một mình ở chỗ này ta sẽ lo lắng. Tuy không biết vì sao A Ngạn tức giận nhưng lát nữa đi tìm huynh ấy, hẳn huynh ấy cũng không sao.” Hề Hề giòn giã nói, cẩn thận đỡ Phỉ Mặc xuống cầu
thang. Nàng vốn đã chạy đi nhưng cảm thấy Mặc ca ca có chút kỳ quái,
không nhịn được mà quay lại nhìn.
Nàng chưa từng thấy Mặc ca ca uể oải như thế, nhất định là huynh ấy sinh
bệnh rồi, còn cố gắng không nói cho mình, còn chơi với nàng, ở đây trúng gió. Nàng rất ngốc nên không nhận ra. Cho nên nàng nhất định phải đưa
Mặc ca ca về nghỉ ngơi, sau đó đi tìm đại phu.
Trong giờ phút này, Phỉ Mặc quyết định hắn bị bệnh rồi.
Đỡ Phỉ Mặc lên giường nằm nghiêm chỉnh xong, Hề Hề vụng về lấy chăn đắp
cho hắn, sau đó nhìn vẻ mặt suy yếu của hắn, cần thận đặt tay lên trán
hắn sờ thử, ừm, có chút nóng, phải gọi thần y tỷ tỷ tới xem sao.
“Mặc ca ca, huynh nằm yên, đừng lộn xộn, ta đi gọi thần y tỷ tỷ tới xem bệnh cho huynh.” Hề Hề nói xong định đi, nhưng phát hiện tay mình bị Phỉ Mặc nắm chặt không chịu buông.
“Hi Hi, ta không sao, chỉ mệt chút thôi, muội ở bên cạnh ta rất nhanh ta sẽ khỏe lại.” Không đợi Hề Hề mở miệng, hắn lại yếu ớt nói: “Hi Hi, có thể rót cho Mặc ca ca chén nước không?”
Hề Hề vội vã chạy tới bên bàn rót một chén nước, sau đó bê tới đút cho
hắn, vừa đút vừa lo lắng nhìn hắn, gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngơ càng
nghiêm trang.
Phỉ Mặc uống nước xong, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng không khỏi buồn cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, cô ngốc này…
Cùng lúc đó, trên một mảnh đất trống trong núi Kỳ Lân, một bóng trắng lướt
qua nhanh như sao rơi, chuyển động trong ánh hoàng hôn, khắp trời đất
đầy lá rụng, mỗi khi bóng người lướt qua lá cây bay tán loạn, một vài
cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống theo mũi kiếm mạnh mẽ, nặng nề đong đưa
giữa trời chiều, giống như xuất hiện từ hư vô, chớp mắt một cái đã biến
mất, chẳng biết từ đâu mà đến, cũng chẳng biết đã đi về đâu. Chỉ còn hàn ý như băng, tản ra tức giận không thể chối bỏ.
Mùa xuân, thật là một mùa đẹp, vạn vật đâm chồi nảy lộc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT