Rồi Hân chợt ngồi bật dậy nhìn vào gương nói với chính mình:

- Đừng nói mài thích nó nha Hân.Con mắm đó phiền phức lắm đấy.Mài với nó đều là con gái.Đừng điên đi.Ko chỉ vậy còn là ma nữa.Có điên mới thích nó biết ko?……A.a.a.a.a.a…..nghĩ gì thế trời?

Hân bỗng la lên trong phòng.Ju bên ngoài nghe tiếng la của Hân,sợ Hân bị giống đêm hôm trước nên định bay vào xem Hân thế nào thì Ju chợt khựng lại khi nhìn thấy…nhìn thấy…1 con ma ko có gương mặt,hàm răng thì thật là kinh khủng.

Ju hoảng quá la lên:

- Á..á…á…á..á..á…..!

Nghe tiếng la của Ju,Hân giật mình mở cửa phòng chạy ra xem.Vừa thấy Hân,Ju liền bay đến núp sau lưng Hân,miệng run run nói:

- Hân…H..â..n…Hâ..n….m..a…m…a…ma….g ..h…gh…ê…q..u…qu..á…!:hihihehe_nhoc2_6 7:

Hân nhìn con ma kinh dị cũng cảm thấy sợ nhưng nếu lúc này Hân cũng sợ thì Ju sẽ ko biết thế nào nên Hân cố gắng bình tĩnh nói:

- Ju đừng sợ.Có Hân ở đây mà!Đừng sợ!

- Hân..Hân…ơi…ghê…quá….Hân…đuổi.. .đuổi..nó…đi…đi…!

- Grừ…grừ…!-con ma bước đến gần Hân và Ju,miệng cứ há ra kêu grừ..grừ thật kinh dị.Cả 2 bị dồn đến sát vách tường.Ju thì có thể xuyên qua tường chạy thoát nên Hân nói:

- Ju bay đi chạy trước đi.Để Hân giữ nó lại!

- Ko..ko được đâu!Nó..nó..là..ma…Hân chạm vào Ju còn chưa được thì..thì…làm..sao…giữ nó…?

- Hân có cách mà.Chạy đi!

- Ko!

Ju tuy sợ,rất sợ nhưng vẫn ko chịu bay đi,vẫn đứng cạnh Hân.Con ma thì càng lúc càng sát.Cuối cùng nó cũng giơ tay ra định bắt Ju thì Hân liền đưa tay ra nắm nó lại.Chẳng biết sức mạnh nào?Chẳng biết chuyện gì xảy ra,Hân có thể chạm vào con ma đó và giữ nó cứng ngắt,ko cử động được.Con ma xoay qua dùng cánh tay còn lại định đánh Hân thì cặp mắt của Hân nhìn vào con ma la lớn:

- Tránh xa tao ra…..!

1 ngọn lửa màu xanh bỗng phát ra thêu cháy con ma.Nó bị đốt cháy liền đi ra xa và cố gắng vật lộn với ngọn lửa trong đau đớn.Tiếng nó rên rỉ thật khinh khủng nhưng cuối cùng nó cũng bị thêu thành tro và biến mất.Trên nền nhà chỉ còn lại 1 vệt màu đen.Hân ko biết mình vừa làm gì nữa.Ko tin nổi và chưa kịp định thần lại thì Ju đã ôm lấy Hân.La?Ju ôm được Hân.Ko xuyên qua cơ thể của Hân giống lần đầu gặp nữa.Nhưng Ju ko để ý đến điều đó mà nước mắt cứ chảy ra nói:

- Hiz..hiz..đáng sợ quá..Hân ơi….!

- Ko sao!Ko sao!Nó bị thêu chết rồi.Ko sao nữa đâu!Ju đừng sợ!

Hân ôm Ju vào lòng mình cố gắng trấn an cho Ju bình tĩnh lại.Ju là ma mà nhưng ko hiểu sao khi ôm Ju,Hân lại ko thấy có cảm giác lạnh ngắt của người chết mà cảm thấy 1 cảm giác thật ấm áp.Hân cảm nhận được hơi ấm của Ju đang truyền qua cơ thể mình.Chuyện gì thế nhỉ?Hân ko biết!Ju cũng ko biết vì Ju cũng đang cảm thấy điều đó giống như Hân.Nhưng cả 2 ko biết đó là gì?Có lẽ…rồi họ sẽ khám phá ra được..đó là cảm giác gì?….

- Name: Judy (18t)

- Tiểu sử:là 1 con mắm [ theo lời Hân hay gọi ] lanh chanh,lóc chóc,thích hát [ hát hay đấy nhá ]và theo Hân thì là 1 người rắc rối,phiền phức,ồn ào.1 con ma mới toanh[ chắc mới chết ]Ko nhớ gì về quá khứ của mình hay là tại sao mình chết nhưng từ khi xuất hiện thì luôn làm cho Hân gặp rắc rối.Chẳng biết được sau này Ju và Hân sẽ thế nào nhỉ?

- Đặc điểm nhận dạng:thích bay bay trước mặt Hân,tuy là ma nhưng lại sợ đủ thứ.Bề ngoài như 1 thiên thần,tất cả đều chuẩn từ trên xuống dưới

….1 lúc sau,Ju đã bình tĩnh lại nhưng Hân vẫn cứ ôm Ju chưa buông ra.Ju cũng ko biết sao mình cứ để vậy cho Hân ôm?Hay Ju muốn được nghe tiếng tim đang đập thình thịch của Hân?Ko biết nữa.Cả 2 cứ ngồi đó ôm nhau cho đến khi cái bụng reo lên thì Hân buông Ju ra nói:

- Hết chuyện rồi.Đói bụng quá!

- Ừm..ừm…Ju cũng hết sợ rồi!

- Hân vào phòng chút.

- Ờ!

Ngượng ngùng..ngại ngại…thế đấy!Cả 2 cố gắng ko nhìn nhau.Ju bay đến cái ghế ngồi.Còn Hân chạy vào phòng thay đồ để chuẩn bị qua nhà ngoại ăn tối cùng ngoại.Khi Hân bước ra đến cửa thì Ju hỏi:

- Hân định đi đâu vậy?

- Qua nhà bà ngoại ăn cơm!

- Vậy àh?-mặt Ju buồn buồn cúi xuống

- Ừm….Ju đi cùng ko?

- Hì..cho đi thì đi àh!-Ju cười tươi lên khi nghe Hân đề nghị như thế.Vậy là cả 2 đi ra khỏi nhà cùng đến nhà ngoại.Hân vẫn đi = chiếc xe đạp iu dấu của mình và Ju thì ngồi phía sau.Nhưng lần này thì Hân ko than gì về cái khoản nặng nặng phía sau của mình nữa.Cả 2 cảm thấy có cái gì đó thật vui vẻ riêng tư ở trong lòng mà ko hề biết rằng khi mình bước ra khỏi nhà thì có 1 người bí ẩn đã quan sát tất cả mọi chuyện và đang lục lọi tìm 1 thứ gì đó trong nhà…

Đến nhà bà ngoại,Hân mở cổng ra dắt xe vào và lễ phép chào ngoại cùng chú út của mình.Nhà ngoại Hân cũng rất bình dân và giản dị như mọi người.Ko có gì là sang trọng,xa hoa hết.Thấy Hân đến,chú út vui vẻ nói:

- Sao con qua trễ vậy?

- Dạ!Tại sáng ở trường hơi mệt nên giờ con mới qua!

- Vào lẹ đi,ngoại mong con lắm đấy!

- Hì,mới đi có 2 bữa mà ngoại nhớ con rồi hả chú út?

- Ừk,chứ sao?Ngoại cưng con nhất nhà mà!

- Hì

Hân bước vào phòng gặp bà ngoại.Thấy bà ngoại đang ngồi xem tivi,Hân đi thật nhẹ đến gần rồi quàng tay ôm lấy bà ngoại.Hân nói:

- Thưa ngoại con mới về!Nhớ ngoại quá!

- Cục vàng của ngoại về rồi àh?

- Hì..hì…!

- Nãy giờ chờ mài mà sang ăn cơm chung mà tao muốn ngủ luôn có biết ko?

- Dạ..dạ..con biết!Tại con hết >.
- Ủa?Ai đây?-bỗng bà ngoại của Hân nhìn Ju rồi hỏi

- Dạ..dạ..chào…bà!Bà..thấy con hả?-Ju lễ phép cúi chào rồi ngạc nhiên hỏi

- Tao già chứ có mù đâu mà ko thấy hả?

- Ngoại..ngoại ơi,đây là Judy.Bạn của con!-Hân vội nói

Ngoại của Hân nhìn Ju thật kĩ từ trên xuống dưới rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng và nói:

- Thôi dẫn ra đây vào bàn ngồi ăn rồi nói!

- Dạ!

Hân nhìn Ju rồi cả 2 đi theo bà ngoại ra bàn ăn.Chú út dọn sẵn 3 chén cơm cho cả 3 rồi 1 tô canh chua cá lốc,1 dĩa sườn ram.Ngoại của Hân liền la:

- Sao có 3 chén thế?Còn 1 chén cho bạn con Hân đâu?

- Dạ?Hân có dẫn bạn qua nữa hả con?-chú út nhìn Hân hỏi

- Dạ..bạn..bạn..con..ko đói bụng.Mình cứ ăn đi!

Chú út ko hiểu gì lắc đầu vì nghĩ chắc ngoại già rồi nên lẩm cẩm.Nhưng bà ngoại của Hân thì trong lúc ăn ko ngừng gắp đồ ăn cho Hân và nói:

- Đút cho bạn mài ăn với!Tao thấy nó ngồi 1 bên nhìn thì thật kì!

- …..!- Hân ko nói gì chỉ im lặng ăn cho thật nhanh.Chú út cảm thấy ngoại lạ thật nên nói:

- Mẹ ăn cơm xong nằm nghỉ sớm đi nha!Đừng coi tivi nhiều quá!

- Cái thằng này,tao coi tivi là quyền của tao.Tao muốn ngủ sớm hay ko kệ tao chứ?

- Dạ..con…

- Mài đi ra kia mua mấy lon nước ngọt về cho con Hân với bạn nó uống đi!

- Nhưng mẹ…có..ai..

- Mài ko đi thì tao đi àh!

- Dạ..con đi ngay đây!

Chú út sợ nên đành đứng dậy đi.Hân ko dám nói gì hết cho đến khi chú út ra khỏi nhà thì Hân mới dám nói:

- Ngoại đừng la chú út.Chú út chỉ muốn tốt cho ngoại thôi mà!

- Thôi..thôi..tao biết rồi!Mài khỏi nói.Mài lo cho con bạn của mài kìa.

Bà ngoại của Hân nói rồi chỉ tay về phía Ju.Hân xoay qua nhìn Ju thấy Ju đang xoa xoa cái bụng.Hân liền hỏi:

- Ju sao vậy?

- Ko biết nữa!

- Nó đói bụng chứ có gì đâu?Mài đút nó miếng cơm xem!-bà ngoại của H

ân lên tiếng.Hân nghĩ ma thì đâu có đói với lại…làm sao mà biết ăn cơm nhưng ngoại đã bảo thế nên Hân đành làm thử.Hân gắp 1 đũa cơm lên trước mặt Ju nói:

- A nào!

- >.
- Thì ngoại kiu Hân đút mà,há miệng ra nào!

Ju nhăn mặt lại nhưng cũng há miệng ra cho Hân đút.Lạ thật!Cảm giác như là mình còn sống chứ đâu có chết?Cơm ở trong miệng đây nè.Nhai được.Nuốt được.Ăn rồi nó nằm trong bao tử,đâu có rớt xuống đất như trong fim vẫn hay chiếu đâu?Hân cũng ngạc nhiên khi như thế liền xoay qua nhìn ngoại hỏi:

- Sao ngoại biết bạn con đói bụng?Sao bạn con ăn cơm được vậy ngoại?

Ngoại của Hân ko trả lời ngay mà suy nghĩ 1 hồi mới nói:

- Mài giúp bạn mài hết lòng vào.Nhìn nó ko đáng bị như thế này đâu!Chỉ có mài mới giúp được bạn mài thôi.Ko ai giúp được đâu.Chỉ cần trong lòng mài muốn là chuyện gì cũng có thể làm được!Thôi,tao mệt rồi,tao vào phòng nằm nghỉ đây!

Nói rồi,ngoại của Hân bước vào phòng nằm.Hân ngồi đó nhìn Ju và suy nghĩ về những lời ngoại vừa nói.Chỉ cần trong lòng mình muốn là được sao?Dường như trong đầu Hân lóe lên 1 cái gì đó.Hân đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt của Ju.Ju tự nhiên đỏ mặt nói:

- Gì..gì..vậy?

Hân ko trả lời Ju mà nhích ghế lại ngồi gần Ju hơn.Gương mặt của Hân kề sát Ju quá khiến Ju cảm giác như có 1 luồng điện đang chạy qua người mình.Ju hơi run run nói:

- Sao..sao…làm..gì..ngồi…gần..dữ..vậy?

- Ju thử đưa tay lên sờ mặt của Hân xem!

Ko biết Hân muốn gì nhưng Ju vẫn nghe lời đưa tay lên sờ mặt của Hân.Nhưng thật kì lạ.Bàn tay của Ju lại xuyên qua Hân như lúc đầu rồi.Ko chạm được.Ju ngạc nhiên và ko hiểu sao lại như vậy thì Hân đứng dậy nói:

- Vậy là hiểu rồi!

- Hiểu gì?

- Về nhà thôi.Buồn ngủ quá!

- Hả?Nhưng…nhưng..còn nước ngọt..?

- Ko uống nữa!

Hân vừa nói vừa dọn bàn ăn.Dọn xong,Hân ra cổng dẫn xe đạp ra rồi ngồi lên đạp đi.Ju cũng vội vã leo lên ngồi phía sau.Chú út của Hân mua nước ngọt về thì Hân đã ra về.Chú út lắc đầu ko hiểu nổi hôm nay 2 bà cháu nhà này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play