Lấy được một nương tử đẹp như thiên tiên, đêm tân hôn lại không thể chạm, không thể sờ, ngay cả giường cũng lên không được, chỉ có thể yên lặng ôm đầu gối dựa vào vách tường...
Tiêu triệt rõ ràng cảm thấy thật trêu ngươi.
Nến đỏ sắp tàn, làm cho tân phòng một mảnh ám muội. Trong phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh, hai người đều là một thân hồng y, một lạnh lùng điềm tĩnh ngồi ở bên giường, một tội nghiệp núp ở góc tường, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Qua một hồi lâu, Tiêu triệt rốt cục nhịn không được, mở miệng nói: "Nàng chẳng nhẽ… Thật sự cứ để ta như vậy ở đây qua đêm chứ?"
Hạ Khuynh Nguyệt lông mi khẽ động, thân thể uyển chuyển hơi xoay chuyển, nằm ở trên giường, màn đỏ thẫm buông xuống, để Tiêu Triệt chỉ có thể ở ánh nến chiếu rọi dưới nhìn thấy một bóng hình mơ hồ xinh đẹp. Lập tức, Hạ Khuynh Nguyệt tay trắng vung lên, hai viên nến đỏ bị một luồng gió thổi tắt... Khiến cho Tiêu triệt ngay cả bóng dáng đều không thấy được.
"..." Nếu không có khả năng đánh thắng được nữ nhân này, liền bỏ đi dáng dấp lãnh ngạo của nàng, hắn chẳng nhẽ đến bá vương ngạnh thượng cung cũng không thể.
"Ta vừa nãy thật sự chỉ đùa giỡn. Đừng nói uống say, toàn bộ buổi chiều ta rượu cũng không uống một chút... Ngay cả chuyện cười đều cười không nổi, thực sự là một chút tình thú đều không có." Tiêu triệt một mặt u oán nói lầm bầm.
"Ta biết chàng không uống say." Hạ Khuynh Nguyệt rốt cục lên tiếng: "Nhưng ta rất buồn nôn nam nhân đại tiểu tiện tùy chỗ."
Tùy chỗ… Đại tiểu tiện?
“Chẳng lẽ… Là lần trước đem rượu bên trong Thiên Độc Châu đổ ra "Ào ào ào” tiếng nước?
“Ta thao” (Ta XXX đó)!!
Đôi mắt Tiêu triệt trừng lớn, tại chỗ hét ầm lên: "Nàng nói ta tùy chỗ đại tiểu tiện là sao? Con mắt nào của nàng nhìn thấy ta tùy chỗ đại tiểu tiện rồi! Nàng nghe được lúc đó là âm thanh rót rượu của ta! Rót rượu... Rót rượu đó! Ta đường đường là nam nhi bảy thước của Tiêu Môn, làm sao có khả năng làm chuyện không văn hóa không được dạy dỗ như vậy! Nàng có thể xem thường huyền lực của ta, nhưng không thể sỉ nhục đạo đức cùng nhân cách cao thượng của ta!"
Tiêu Triệt gầm một trận dữ dội, qua một lát, nghe được thanh âm Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên: "Ta cũng là đùa giỡn."
"!!!..." Tiêu triệt suýt chút nữa máu phun ra ngoài.
Tiêu Triệt phiền muộn ngồi trở lại góc tường, nửa ngày không hề hé răng... Nữ nhân đó lại chỉ đùa giỡn!
Bình thường có thể ngủ thoải mái trên giường, đêm tân hôn thế nhưng chỉ có thể ngủ góc tường... Chỗ này có thể ngủ mới là lạ! Nín nửa ngày, Tiêu triệt rốt cục lần thứ hai lên tiếng: "Khi nào nàng về Băng Vân Tiên Cung? Ngày mai, hay ngày mốt?"
Hạ Khuynh Nguyệt: "!?"
Tiêu Triệt nở nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tuy rằng ta đối với Băng Vân Tiên Cung hiểu rất ít, nhưng ít ra còn biết Băng Vân Tiên Cung chỉ chấp nhận nữ tử, hơn nữa cấm chuyện phòng the. Băng Vân Tiên Cung mỹ nữ vô số, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người nào thành thân. Mà nàng lại gả cho ta. Xem ra, cho dù là ở bên trong Băng Vân Tiên Cung, thiên phú của nàng vẫn rất kinh người, có thể nói là tuyệt đỉnh thiên tài trăm năm khó gặp. Bằng không, Băng Vân Tiên Cung cũng sẽ không bởi vì nàng mà có ngoại lệ."
Hạ Khuynh Nguyệt: "..."
Tiêu Triệt ngẩng đầu lên, nhìn đỉnh đầu một vùng tăm tối, tiếp tục nói: "Bàng cách này, Băng Vân Tiên Cung nhất định sẽ muốn cho nàng tiến vào Băng Vân Tiên Cung trong thời gian ngắn nhất, nơi đó là nơi những kẻ huyền giả bình thường cả đời đều khó mà nhìn thấy cường giả tuyệt thế, có đếm cũng không hết kho báu trên trời dưới đất, với những điều kiện này, huyền lực cùng địa vị của nàng đều trong khoảng thời gian ngắn có thể một bước lên trời. Nàng sẽ sớm rời đi chứ?"
Hạ Khuynh Nguyệt trầm mặc, hồi lâu mới phát ra nhỏ nhẹ thanh âm: "Một tháng."
"Một tháng?" Tiêu triệt trên mặt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó khẽ mỉm cười, cúi đầu, thấp giọng nói: "Cảm tạ."
Hạ Khuynh Nguyệt: "?"
"Một tháng này, hẳn là nàng đã vì ta làm nhiều chuyện? Nếu như Băng Vân Tiên Cung bên kia nhất định sẽ không đồng ý cho nàng ở bên cạnh một kẻ vô dụng như ta, làm lỡ thời gian lâu như vậy. Nàng là thiên chi kiêu nữ, lại được Băng Vân Tiên Cung coi trọng, xem ra tương lai năng lực của nàng đã đủ để đạt đến cấp bậc chủ nhân Băng Vân Tiên Cung Cung. Người khác cười ta, châm biếm ta, chưa bao giờ đem ta để vào trong mắt, mà tương lai tất cả Thương Phong đế quốc đều coi thường ta, cho rằng nàng không cam nguyện gả cho ta, còn hết sức giữ gìn tôn nghiêm nam nhân đáng buồn cười này... Tuy rằng ta biết nàng làm như vậy chỉ vì báo đáp phụ thân đã qua đời của ta, nhưng vẫn cám ơn nàng."
"Không cần." Hạ Khuynh Nguyệt không thể hiện chút cảm xúc nào trả lời. Nhưng trong lòng thì nhẹ nhàng thay đổi sắc mặt, bởi vì hắn nói những lời kia không hề sai. Sư phụ của nàng lúc tìm được nàng đã nói, thiên phú của nàng cho dù ở Băng Vân Tiên Cung cũng là trăm năm khó gặp. Sư phụ thậm chí đã nói, đưa nàng vào Băng Vân Tiên Cung bà ấy có lòng tin làm cho nàng khi hai mươi tuổi đột phá Linh Huyền Cảnh, đạt đến Địa Huyền Cảnh... Ngay cả đệ nhất cao thủ Lưu Vân thành Tiêu Liệt cũng không có thể đạt tới cảnh giới đó.
Trước hai mươi tuổi đạt đến Địa Huyền Cảnh... Chuyện này đối với người Lưu Vân Thành mà nói, ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
"Trước khi thành thân với nàng, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ như đại đa số bọn họ xem thường ta. Nhưng thực tế, nàng tốt hơn nhiều so với ta tưởng tượng. Không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp, thiên phú kinh người, ngay cả tính tình cũng rất hiền lành, nữ nhân như vậy, nàng thật sự có thể nói là hoàn mỹ..."
Hạ Khuynh Nguyệt: "..."
"Chà, nàng thiện lương như vậy, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy phu quân của nàng đêm tân hôn phải ngủ góc tường có đúng không? Giường của ta hẳn rất lớn, ngủ hai người tuyệt đối sẽ không chật chội..."
Tiêu Triệt lời còn chưa nói hết, một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức phả vào mặt, làm cho toàn thân hắn không khỏi run lập cập: "Nếu còn ăn nói linh tinh, ta sẽ đem ngươi ném ra ngoài!"
Tiêu Triệt méo miệng, ngoan ngoãn im lặng, vừa rời được cái mông khỏi mặt đất lại phẫn nộ ngồi xuống lại.
"Có người đến rồi." Hạ Khuynh Nguyệt bỗng nhiên nói.
Qua một hồi lâu, Tiêu Triệt nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, nếu như không phải hắn cố ý dùng toàn lực lắng nghe, tiếng bước chân này hẳn là không cách nào phát hiện được. Chủ nhân tiếng bước chân đầu tiên dừng lại một lúc ở cửa viện, sau đó lại cẩn thận tới gần, đến giữa sân sau thì không hề đi tiếp... Bởi vì trong phòng có một người không có khả năng động đến là Hạ Khuynh Nguyệt, một lúc lâu vẫn ở trong sân lén lén lút lút nhìn xung quanh, lại cẩn thận cẩn thận rời đi.
Đến đêm khuya, Tiêu Ngọc Long vẫn chưa ngủ. Ánh mắt của hắn trầm thấp nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thỉnh thoảng thay đổi.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Tiêu Dương vội vàng tiêu sái tiến vào. Tiêu Ngọc Long quay người, liếc mắt hỏi: "Thế nào?"
"Cái này..." Tiêu dương nhìn sắc mặt Tiêu Ngọc Long một chút, cẩn thận nói: "Ta vừa đi xem, Tiêu Triệt hắn thật giống... Thật giống như không có bị nhốt ở bên ngoài."
"..." Sắc mặt Tiêu Ngọc Long nhất thời tối sầm lại.
Tiêu Dương vô cùng hồi hộp, liền vội vàng nói: "Có điều đại ca không cần lo lắng. Hạ Khuynh Nguyệt đối với Thành Chủ Phủ cùng Vũ Văn công tử đều xưa nay không thèm quảnh lại nhìn, làm sao lại có thể coi trọng tên Tiêu Triệt phế vật kia, hắn không bị đuổi ra, khả năng... Hẳn là thương hại hắn, sợ hắn bị cười nhạo... Hắn hiện tại tuy rằng ở cùng một phòng với Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng tuyệt đối không thể ở cùng giường, có lẽ còn đang nằm trên đất đây... Nhất định là như vậy."
Tiêu Ngọc Long sắc mặt âm u bất định, ánh mắt của hắn trầm thấp nhìn về phía tiểu viện Tiêu Triệt, hai tay xiết chặt: "Hạ Khuynh Nguyệt là nữ nhân ta muốn, không ai có thể lấy đi! Ngày mai, đem thời gian Tiêu Triệt đi ra khỏi phòng cho ta biết, ta muốn tự mình thăm dò! Tuyệt đối không thể cho hắn đụng vào Hạ Khuynh Nguyệt!"
"Rõ!" Tiêu Dương vội vã trả lời.
Tiêu triệt ở góc tường lui quá nửa đêm, vẫn không hề buồn ngủ. Hắn mở mắt ra, giơ tay trái lên, nhìn về phía tay trái của chính mình tâm. Trong bóng tối, ánh sáng xanh từ Thiên Độc Châu phát ra đặc biệt nổi bật.
Ở Thương Vân Đại lục, mượn uy lực Thiên Độc Châu, hắn có thể một mình khuấy lên Thiên Hạ Phong Vân, làm cho cả Thương Vân đại lục rung chuyển... Thế nhưng, cũng có thể tiêu hao hết tất cả độc lực!
Bây giờ độc châu cùng thân thể của hắn đã hợp nhất, độc lực của Thiên Độc Châu đã trở thành một phần trên thân thể, nhưng gần như không cảm giác được độc lực tồn tại. Trong các trận truy sát, hắn đều dùng độc lực Thiên Độc Châu giết chết rất nhiều cường giả có sức mạnh độc nhất vô nhị, nhưng cũng tiêu hao vô số sức mạnh Thiên Độc Châu, làm cho độc lực của nó như đèn cạn dầu... Mà tiêu hao và dùng hết lại là hai khái niệm. Dùng hết còn có thể chầm chậm khôi phục, còn tiêu hao dù làm cho nguồn sức mạnh cạn kiệt ngay cả khôi phục cũng không thể.
Thiên Độc Châu lúc này về cơ bản chỉ có thể giải độc, rèn luyện cùng dung hợp năng lực... Đương nhiên, còn có cất trữ đồ.
Bây giờ huyền mạch chính mình tàn phế, độc lực Thiên Độc Châu cũng đã tàn phế, ngay cả thân thể này ở một tòa thành nhỏ chưa bao giờ được người coi trọng. Sau một hồi yên lặng, trong lòng Tiêu triệt một mảnh mờ mịt... Ta như vậy, không cần nói là thủ hộ gia gia cùng tiểu cô, ngay cả tư cách cũng không có…
Càng không thể chịu đựng chính là... Ngay cả năng lực dạy dỗ nương tử cũng không có!
Nếu có đủ sức mạnh, bước quan trọng nhất hẳn là chữa trị huyền mạch đã bị hủy của mình.
Chữa trị huyền mạch...
Hạ Khuynh Nguyệt nói khẳng định huyền mạch hắn không thể khôi phục giống như người bình thường. Nhưng chuyện này với hắn mà nói, cũng không phải chuyện không thể nào, bởi vì hắn là truyền nhân Y Thánh! Sư phụ từng không chỉ một lần nói với hắn, y lý giống như chuyện Nhân Quả, có nhân tất có quả, có hoạn nạn cũng tất có thầy thuốc. Trên thế gian này, vĩnh viễn không tồn tại loại bệnh không thể trị liệu, chỉ có thầy thuốc không đủ năng lực.
Làm sao chữa trị huyền mạch tàn phế, Tiêu Triệt đã nghĩ cả một ngày. Hắn huyền mạch không phải sau khi lớn lên bị hao tổn, mà là lúc sinh đã bị tổn thương, tàn phế triệt để, hoàn toàn không thể dùng biện pháp thông thường để chữa trị. Như vậy, muốn chữa trị, nhất định phải trước tiên phải làm sạch huyền mạch không trọn vẹn, để cho một lần nữa sinh trưởng. Quy trình này cơ bản không khác nào đem huyền mạch không trọn vẹn huỷ bỏ, tái tạo lại huyền mạch hoàn chỉnh. Độ khó lớn bao nhiêu trước tiên không cần nói, chỉ cần là nguy hiểm, yêu cầu cực kỳ cao, huyền mạch liền với mạch máu, trong quá trình chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ chết ngay tức khắc.
Mà muốn phế bỏ mạch cũ, tái tạo mạch mới, chí ít cần ba thứ...
"Nương tử, nàng đã ngủ chưa?" Tiêu Triệt lên tiếng hỏi.
Một lát, không có bất kỳ hồi âm nào.
"Ho khan một cái, nương tử, nàng sẽ không ngủ thật rồi chứ?" Tiêu Triệt lại hỏi thêm lần nữa.
"Ta tên Hạ Khuynh Nguyệt!" Thanh âm Hạ Khuynh Nguyệt bên trong mềm mại và lạnh lẽo.
"Ta biết nàng tên là Hạ Khuynh Nguyệt a." Tiêu triệt gãi gãi lông mày, rất kỳ quái nói rằng: "Nương tử, ta có chuyện muốn hỏi nàng."
"Gọi ta Hạ Khuynh Nguyệt!", Hạ Khuynh Nguyệt nổi giận.
"Nha, được!" Tiêu triệt gật đầu, sau đó nghiêm trang hỏi: "Nương tử, nếu như nàng đi Băng Vân Tiên Cung, Thất Huyền Linh Lung Thảo, Mạch Thiên Tinh màu tím, đan điền của huyền thú Địa Huyền Cảnh, ba loại đồ này nàng có biện pháp lấy được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT