Năm mươi bốn huyền quan của huyền mạch, đương nhiên nàng biết. Đây là thường thức cơ bản mà tất cả huyền giả đều nhất định phải biết, nàng biết mở toàn bộ huyền quan là khái niệm gì... Đó là một trạng thái cực hạn theo lý luận có thể đạt tới, nhưng lại chưa từng nghe nói có ai có thể đạt tới, là “Thiên linh thần mạch” chỉ có thần thời xa xưa trong truyền thuyết mới có, căn bản không phải là hy vọng xa vời có thể với tới được của con người!
Từ sau khi được Tiêu Triệt dùng ngân châm điều trị cơ thể, nàng cảm giác tinh thần và trạng thái cơ thể của bản thân trở nên rất tốt, vận chuyển của huyền lực, còn có tu luyện huyền lực cũng trở nên vô cùng trôi chảy, có lúc trôi chảy đến mức khiến nàng có một loại ảo giác “Đây không thể là cơ thể của mình được”. Lúc này nghe Sở Nguyệt Ly nói, trong lòng nàng càng thêm kinh hãi...
Mở ra toàn bộ năm mươi bốn huyền quan... Thiên linh thần mạch...
Chuyện này sao có thể! Sao có thể!
Nhưng thân là Băng Vân thất tiên, Sở Nguyệt Ly sao có thể nói dối. Với huyền lực cái thế Thiên Huyền cảnh cấp bảy của nàng, sao có thể nhìn lầm trạng thái huyền mạch của nàng được. Hơn nữa bình thường tâm lạnh như băng, lúc này bộ dáng lại kích động đến cực điểm, sao có thể là giả được.
Thế nhưng, sao mình lại...
Lẽ nào là... là...
Trong đầu Hạ Khuynh Nguyệt hiện ra hình ảnh của Vân Triệt... nhớ tới những ngày đó mỗi ngày vào hừng đông thì hắn đều dùng ngân châm điều trị thân thể nàng, mà mục đích trong miệng hắn vẫn luôn là “Xua tan hàn khí, đả thông kinh mạch”, vì thế, mỗi lần hắn đều sẽ kiệt sức, thậm chí suýt nữa thương tổn đến nguyên khí của mình...
Lúc này nhớ tới, mỗi lần hắn châm ngân châm lên người mình... đều vừa hay là năm mươi bốn cây châm!! Trùng khớp với số huyền quan!
Lẽ nào, thật sự là hắn?
Không... cũng chỉ có thể là hắn! Ngoại trừ hắn, không có bất kỳ ai khác chạm vào thân thể mình. Cũng vì “điều trị” của hắn, thân thể mình mới xuất hiện thay đổi lớn như vậy.
Thế nhưng, hắn là con của Tiêu môn, một người huyền mạch đã tàn phế, sao có thể có năng lực như vậy...
Nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt mặc dù không trả lời ngay, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên thay đổi, nét mặt cũng phức tạp. Sở Nguyệt Ly tin chắc rằng trong mấy ngày ngắn ngủi này, Hạ Khuynh Nguyệt chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ... Một cuộc kỳ ngộ có thể nói là thần tích. Giọng nói của nàng dồn dập hỏi:
- Khuynh Nguyệt, ngươi mau nói cho ta, rốt cuộc là người nào, hay là thứ gì lại có thể đả thông toàn bộ huyền mạch của ngươi!
- Là... là một người... chỉ là ta không ngờ, hắn lại...
- Là người?
Khuôn mặt của Sở Nguyệt Ly tràn ngập kinh hãi:
- Vị tiền bối đó tên gì? Hay hình dáng thế nào? Lại có khả năng thông thiên nghe rợn người như vậy!!
Khả năng thông thiên đáng sợ... Mấy chữ này để hình dung một người có năng lực đả thông toàn bộ huyền quan, tuyệt đối không hề khoa trương.
- Ta là một thần y, ngươi có tin không?
Lúc đầu câu nói này bị nàng xì mũi khinh thường, lúc này lại quanh quẩn trong đầu Hạ Khuynh Nguyệt. Chỉ là cảm xúc lúc này, cùng sự thay đổi hoàn toàn xảy ra khi đó. Đồng thời, nàng cũng nhớ rõ, sau lần thứ ba Vân Triệt điều trị cho nàng, thở nặng nhọc nói với nàng:
- Khuynh Nguyệt lão bà, nếu như có một ngày sư phụ nàng phát hiện thân thể nàng thay đổi, ngàn vạn lần đừng nói là ta làm... Nếu nàng không muốn ở vậy...
Một người có thể đả thông toàn bộ huyền quan huyền mạch của huyền giả trong thời gian ngắn như vậy. Nếu năng lực này của hắn, và tên của hắn truyền ra ngoài, nghĩ thôi cũng biết sẽ chấn động lớn thế nào, rồi lại có bao nhiêu người sẽ không tiếc mọi thứ mà tìm hắn...
- Hắn nói hắn là thần y.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt phức tạp nói:
- Chỉ là, hắn không muốn ta nói chuyện liên quan đến hắn cho bất kỳ ai biết, xin sư phụ thứ tội.
Nghe được lời nói của Hạ Khuynh Nguyệt, Sở Nguyệt Ly mặc dù thất vọng, những lại không tiếp tục truy hỏi thêm nữa, trái lại gật đầu:
- Người có thể thần thông như vậy, nhất định là phàm trần siêu thoát, không hỏi thế sự của thánh giả tuyệt thế! Đế quốc Thương Phong ta có “Thương Phong Y Thành” danh xưng Cổ Thu Hồng không những y thuật cao minh, mà vì trực tiếp mở ra ba huyền quan hậu thiên cho huyền giả, do đó nổi tiếng gần xa, người bái cầu nhiều vô số kể, được ca tụng là đệ nhất thần y Thương Phong. Nhưng so với vị tiền bối ngươi gặp, quả thực ngay cả xách dép cũng không xứng! Cao nhân ẩn thế như vậy, thường sẽ đều không muốn người đời biết đến, ngươi nhận được thiên ân của người đó, tự nhiên sẽ giữ bí mật giúp người đó.
Hạ Khuynh Nguyệt gật đầu, trong lòng chợt bừng tỉnh.
Những ngày đó, mỗi ngày hắn đều hao tổn hết sức, gần như liều mạng điều trị, vốn dĩ cái gọi là “xua tan hàn khí, đả thông kinh mạch” chỉ là ngụy trang! Thứ hắn làm là đả thông toàn bộ huyền quan cho nàng... mà “Khả năng thông thiên” trong miệng của sư phụ, hắn chỉ hoàn thành dựa vào mấy chục ngân châm mà thôi.
Rốt cuộc hắn là...
Trên mặt của Sở Nguyệt Ly lộ ra nụ cười vui vẻ không gì sánh bằng, ánh mắt nàng nhìn Hạ Khuynh Nguyệt cũng thay đổi, trở nên nóng rực hơn trước kia không biết bao nhiêu lần! Gương mặt nàng trịnh trọng nói:
- Sau khi trở về Băng Vân Tiên Cung, ta nhất định sẽ bẩm bảo với cung chủ trước tiên. Ta nghĩ, cung chủ nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, sau đó nhận ngươi làm đệ tử thân truyền. Tất cả tài nguyên trong cung, ngươi đều có thể sự dụng tùy ý không cần tiết chế. Với trạng thái huyền mạch hiện nay của ngươi, chỉ cần ngươi nỗ lực bình thường nhất, ngươi cũng có thể trở thành thiên tài sáng chói nhất từ trước đến nay trong lịch sử Băng Vân Tiên Cung! Bài vị chiến Thương Phong giới tiếp theo, ngươi nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, thanh chấn Thương Phong! Có thể, Băng Vân Tiên Cung sẽ vì ngươi, thoát khỏi số phận bị Thiên Kiếm Sơn áp chế hàng trăm nay! Danh xưng đệ nhất Thương Phong!
- ...Ta nhất định sẽ cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, trong đầu vẫn hồn loạn như cũ.
- Đúng rồi! Khuynh Nguyệt, nếu vị tiền bối kia chịu ra tay ban thiên ân cho ngươi như vậy, nhất định là cực kỳ thích ngươi. Người đó có để lại tin tức gì về lần gặp sau hay không?
Sở Nguyệt Ly tràn đầy mong đợi nói. Nàng cho dù có thông minh gấp vạn lần, cũng tuyệt đối không có khả năng liên tưởng đến vị “tiền bối” ở trong mắt mọi người chính là Vân Triệt.
- …Cũng không có.
Hạ Khuynh Nguyệt lắc đầu.
- Ừ, là ta có lòng tham.
Sở Nguyệt Ly không để bụng cười, sau đó thất vọng nói:
- Có điều, cao nhân như vậy, nếu có thể ghé bước đến Băng Vân Tiên Cung, cho dù chỉ chỉ điểm một chút, cũng sẽ khiến cung ta dùng không hết.
Lúc này, Hạ Khuynh Nguyệt bỗng nhiên giật mình, do dự một lát, nói:
- Sư phụ, khi đó hắn có nhắc đến chuyện hắn đang tìm ba thứ… lần lượt là tử mạch thiên tinh, thất huyền linh lung thảo, một viên huyền đan địa huyền thú. Nếu như, nếu chúng ta giúp hắn tìm thấy ba thứ này, nói không chừng hắn sẽ xuất hiện, hơn nữa còn cảm kích với cung ta.
Hạ Khuynh Nguyệt hiển nhiên là người không biết nói dối, khi nói những lời này, ánh mắt nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Nguyệt Ly.
Sở Nguyệt Ly lẩm bẩm đọc lại tên ba thứ này, âm thầm nhớ kỹ trong lòng.
- Ba thứ này tuy đều cực kỳ khó tìm, nhưng với năng lực của Băng Vân Tiên Cung, cũng không phải không thể tìm thấy toàn bộ. Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho cung chủ, tin rằng cung chủ sẽ có quyết đoán.
- Khuynh Nguyệt, hiện giờ chúng ta đi thôi. Cung chủ và các sư thúc sư bá của ngươi nhất định sẽ không biết ta đang mang một kinh hỉ lớn thế nào về cho họ đâu.
Sở Nguyệt Ly nắm chặt cổ tay của Hạ Khuynh Nguyệt, dẫn nàng bay vút lên cao, nháy mắt đã bay lên cao gần trăm mét, hóa thành hai tiên ảnh mộng ảo trên bầu trời, bay về phía tây bắc.
Đây là lần đầu tiên Hạ Khuynh Nguyệt được thể nghiệm cảm giác bay trên không, vốn nên hưng phấn, nhưng trong lòng nàng lại hỗn loạn, bị thứ khác hoàn toàn chiếm lấy.
Không bao lâu sau, họ đã bay ra khỏi phạm vi Lưu Vân thành. Hạ Khuynh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt trong suốt nhìn Lưu Vân thành ngày càng xa trong tầm mắt, trong lòng kích động không sao bình tĩnh lại được.
Rốt cuộc ngươi là người thế nào… Trên thế giới này, rốt cuộc có ai thực sự hiểu được ngươi?
Ngươi cho ta ân huệ lớn như vậy, chính là muốn để ta không thể quên được ngươi sao? Bởi vì sau này mỗi lần ta tu luyện huyền lực, có lẽ đều sẽ mất khống chế mà nghĩ đến ngươi sao…
Sau khi ngươi bị đuổi ra khỏi Tiêu môn, ngươi sẽ đi đâu? Hiện giờ đang ở nơi nào?
- Khuynh Nguyệt lão bà, nàng ngủ chưa?
- Oa oa! Khuynh Nguyệt lão bà, hôm nay nhìn nàng còn xinh đẹp hơn hôm qua? Bọn họ đều nói lão bà của mình càng nhìn càng thấy xinh đẹp, thì ra là thật.
- Ngửi ngửi… Khuynh Nguyệt lão bà, sáng sớm có phải nàng đi hái trộm hoa nhài đúng không? Bằng không trên người sao lại thơm như vậy? Ừ? Chẳng lẽ là mùi cơ thể thiếu nữ trong truyền thuyết?
- Khuynh Nguyệt lão bà, qua mấy tháng nữa nàng quay về Băng Vân Tiên Cung, chúng ta thực sự sẽ không gặp lại nhau nữa sao… Vậy nàng ở đó liệu có thi thoảng nhớ đến ta hay không?
.........
.........
“Khuynh Nguyệt lão bà”, hắn luôn luôn thích gọi nàng như vậy, hơn nữa sẽ cố gằng thêm tiếng xưng hô này vào trước mỗi câu nói. Nàng từ bài xích, đến chậm rãi tiếp nhận rồi thành thói quen… Mà từ nay về sau, nàng biết bản thân có lẽ cũng không thể nghe được tiếng gọi này nữa, nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút đau nhói, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
- Khuynh Nguyệt? Ngươi sao vậy? Sao tim lại đập loạn như vậy?
Sở Nguyệt Ly nghiêng đầu nhìn nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lắc đầu:
- Ta không sao, chỉ là… có chút không nỡ xa nhà…
Sở Nguyệt Ly hiển nhiên không hiểu từ “nhà” trong lời của Hạ Khuynh Nguyệt có nghĩa gì, an ủi nói:
- Nữ nhi lần đầu xa nhà sẽ luôn buồn bã như vậy. Thế nhưng một ngày nào đó huyền lực của ngươi đạt đến Thiên Huyền cảnh, có thể huyền độ hư không như vi sư, ngày đi ngạn dặm. Đến lúc đó muốn về nhà sẽ rất dễ dàng.
Nói đến nhà của Hạ Khuynh Nguyệt, Sở Nguyệt Ly nhớ đến một người, thuận miệng nói:
- Đệ đệ của ngươi, ta nhớ tên là… Hạ Nguyên Bá. Hôm qua ta nhìn qua huyền mạch của hắn, hắn bẩm sinh đã mở ra chín huyền quan, thiên phú bình thường, nhưng huyền mạch của hắn lại thô to gấp đôi người bình thường. Từ trước tới nay lần đầu ta thấy tình huống này, trước kia cũng chưa từng nghe nói qua. Có thể, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cơ thế hắn vô cùng cường tráng. Ta đang định quay lại tìm đọc xem sao, xem liệu có phải một loại dị tượng hay không.
- Tạ ơn sư phụ quan tâm.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ trả lời. Ánh mắt nàng chuyển hướng về phía nhà mình, trong miệng khẽ lẩm bẩm:
- Sau khi ta đi, Nguyên Bá cũng sẽ một mình đến Tân Nguyệt thành, vào Tân Nguyệt huyền phủ, hy vọng đệ ấy có thể bình an, không bị ức hiếp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT