Bên cạnh Lưu Vân thành, một góc căn phòng bỏ hoang.
Tiêu Triệt lẳng lặng ngồi ở đó, thân thể vô lực dựa vào vách tường lạnh như băng ở phía sau, đôi mắt không hề có tiêu cự vô thần nhìn về phía trước, giống như hồn phách rời khỏi thân thể.
Tư thế này, hắn đã giữ vững được mấy canh giờ.
Một đời ở Thương Vân đại lục, hắn bị phụ mẫu bỏ quên, cho đến khi chết đi, đều không biết phụ mẫu thân sinh của mình là ai. Đồ duy nhất có liên quan với bọn họ, chỉ có mặt dây chuyền vẫn luôn mang trước ngực.
Một đời ở Thương Phong đại lục này, phụ mẫu của hắn đều mất từ nhỏ, nhưng ít nhất còn biết phụ mẫu của mình là ai, tên là gì, còn có một ông nội, một tiểu cô… Nhưng mà, trời xanh lại một lần nữa mở một trò đùa tàn khốc. Tất cả, thế mà lại đều là giả dối.
Ông nội không phải ông nội của hắn, tiểu cô, cũng không phải tiểu cô của hắn…
Hắn vẫn không biết phụ mẫu mình là ai, cả họ của mình là gì cũng không biết.
Trải qua hai đời, khiến cho tâm tình của hắn cũng đủ rộng rãi, nhưng vẫn không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận được cảm giác giống như lục bình không có rễ.
Ta rốt cuộc là ai… Tiếp theo, ta nên đi đâu?
Bị Tiêu môn đuổi đi, vĩnh viễn không thể bước lại vào Tiêu môn một bước. Mà trong lòng hắn rất rõ ràng, đâu chỉ Tiêu môn, toàn bộ Lưu Vân thành, hắn cũng không cách nào ở lại nữa. Hắn còn chưa rời đi, chỉ vì hắn lo lắng cho ông nội và tiểu cô, ít nhất, muốn xác định an toàn của bọn họ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, từ buổi sáng, đến giữa trưa, rồi đến khi bầu trời chậm rãi tối xuống.
Một ngày không ăn uống gì, Tiêu Triệt lại không hề cảm thấy đói khát. Khi thái dương thu hồi một luồng sáng cuối cùng, hoàn toàn rơi xuống, đầu Tiêu Triệt cuối cùng chậm rãi ngẩng lên, trong mắt vốn vô thần, chậm rãi ngưng kết một tia sáng đáng sợ như ác ma. Trong im lặng, hắn cười không ra tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, cười âm trầm giống như ác quỷ địa ngục.
Trong cười nhạt làm cho lòng người lạnh giá, hắn chậm rãi chìa tay trái ra, trong lòng bàn tay, xuất hiện một gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc… Chính là vào buổi tối hôm thành hôn với Hạ Khuynh Nguyệt, một trong hai cây cỏ tinh ẩn tìm được ở sau núi. Hắn đưa mắt nhìn cỏ tinh ẩn, trong lòng bàn tay bỗng nhiên phun ra một tia sáng xanh biếc, bao phủ cỏ tinh ẩn vào trong đó.
Dưới tia sáng xanh biếc, cỏ tinh ẩn quỷ dị vặn vẹo, co rút lại, biến sắc… Cuối cùng hóa thành một đống nhỏ bột nát màu xanh thẫm.
Tiêu Triệt nhẹ nhàng thổi, bột nát màu xanh thẫm nhất thời bay đi toàn bộ, trong lòng bàn tay của hắn, chỉ còn lại một hạt châu trong suốt không biết xuất hiện từ khi nào.
Đây là năng lực quan trọng nhất của thiên độc châu, cũng là năng lực nghịch thiên nhất… Tôi luyện!
Một viên đan dược thành hình, thường thường cần nhiều loại dược liệu, trải qua nghiền nát, điều dưỡng, dùng lửa nấu, huyền khí thêm vào cùng nhiều trình tự. Quá trình này chẳng những rườm rà, hơn nữa sẽ không thể không tránh khỏi tạo thành dược lực bị xói mòn ở trình độ nhất định, hơn nữa đều có được tỷ lệ thất bại nhất định. Nhất là đan dược cấp cao, chẳng những cần lượng lớn nguyên liệu cấp cao ngàn vàng khó mua, hơn nữa xác suất luyện chế thất bại cực cao, một khi thất bại, tất cả thành không. Hơn nữa, dược liệu cấp cao không phải ai cũng có năng lực luyện chế, đối với năng lực của dược sư, đỉnh lô thậm chí hoàn cảnh điều kiện, huyền lực thêm vào đều có yêu cầu phi thường cao.
Nhưng thiên độc châu tôi luyện, lại hoàn toàn không cần lo lắng chuyện đó. Bởi vì nó có thể trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng tôi luyện ra bộ phận tinh hoa nhất trong nguyên liệu, hơn nữa dung hợp hoàn mỹ… Cả quá trình không có chút dược liệu bị lãng phí, càng không có khả năng sẽ thất bại! Mà bộ phận vô dụng, sẽ bị thiên độc châu hoàn toàn loại bỏ ra ngoài. Sau khi nhận chủ, nó càng có thể căn cứ theo ý niệm suy nghĩ của chủ nhân, tôi luyện và dung hợp thành phẩm chỉ định.
Năng lực khủng bố này, đủ để khiến cho mọi người trên thế gian vì nó điên cuồng! Lúc trước, các tông môn cấp cao nhất ở Thương Vân đại lục liên hợp đuổi giết hắn, tuyệt đối không phải bởi vì độc lực của thiên độc châu, mà năng lực tôi luyện dung hợp vô cùng đáng sợ, nghịch thiên đến không nói đạo lý được của nó.
Chỉ cần có nguyên liệu thích hợp và đầy đủ, trải qua thiên độc châu, sẽ trong khoảng thời gian ngắn nhất không hề mạo hiểm trở thành đan dược hoàn mỹ nhất.
Nếu năng lực này của thiên độc châu truyền ra trên Thiên Huyền đại lục, Thiên Huyền đại lục tất nhiên cũng sẽ phong vân rung chuyển, người đuổi giết Tiêu Triệt, tuyệt đối sẽ không ít hơn Thương Vân đại lục.
Nhìn hạt châu trong suốt trong tay, Tiêu Triệt cười càng thêm âm trầm đáng sợ, hắn vừa mở miệng, nuốt hạt châu này vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống. Theo đó, thân thể hắn bỗng nhiên lóe lên, sau đó chậm rãi biến mất ở đó… Giống như đột nhiên hoàn toàn bốc hơi.
Cỏ tinh ẩn là một thứ bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi). Mà tinh ẩn đan tôi luyện ra từ nó, càng bất khả tư nghị tới cực điểm! Bởi vì nó cho, là một hiệu quả vượt qua thưởng thức của Thiên Huyền đại lục và nhận thức của nhân loại, thậm chí thần kỳ đến không có ai tưởng tượng nổi. Tiêu Triệt hoàn toàn tin tưởng, hắn sử dụng, là viên tinh ẩn đan đệ nhất của Thiên Huyền đại lục, bởi vì thế gian có thể ngưng tụ thành tinh ẩn đan, chỉ có cỏ tinh ẩn, có thể tôi luyện thành tinh ẩn đan, chỉ có thiên độc châu.
Trong vô hình im hơi lặng tiếng, Tiêu Triệt đứng dậy, đi về phía Tiêu môn.
Bầu trời đã tối, Tiêu môn sáng trưng trong vòng đèn đuốc.
Tiêu Triệt bước vào đại môn Tiêu môn, đi thẳng vào bên trong, động tác rất tùy ý, không có một chút dáng vẻ cẩn thận. Bên người cũng có đệ tử Tiêu môn đi qua, lại không ai liếc nhìn về phía hắn. Sau khi ăn tinh ẩn đan vào sẽ đạt được ẩn nấp có thể nói là hoàn mỹ, bởi vì kia tuyệt đối không chỉ đơn thuần là khiến thân thể trở nên trong suốt, ngay cả khí tức bên ngoài, khí tức bên trong đều hoàn toàn ẩn nấp, giống như che giấu toàn bộ cả người hắn đến kẽ hở không gian nhìn không thấy. Ban đầu khi ở Thương Vân đại lục, lần đầu tiên khi hắn sử dụng tinh ẩn đan, ngay cả tông chủ tông môn thực lực đủ để đứng vào trước mười người trong đại lục trong vòng mười bước đều không phát hiện ra hắn.
Tiêu Triệt một đường đi tới, sắc mặt vô cùng trầm tĩnh. Mà ở trên đường này, nghe từng câu xì xào bàn tán, hắn đã biết Hạ Khuynh Nguyệt được sư phụ của nàng đưa đi, còn Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch, đã bị nhốt vào sau núi… Hơn nữa, hơn nữa còn cấm bế suốt mười lăm năm.
Kết quả của đại hội Tiêu môn hôm nay, cũng không hề nghi ngờ là Tiêu Ngọc Long được lựa chọn cuối cùng, ngày mai liền theo bốn người Tiêu Cuồng Vân cùng quay về Tiêu tông.
Đi đến trước đại sảnh tiếp khách, Tiêu Triệt dừng bước, im lặng nghe đối thoại bên trong.
- Ngọc Long, ngày mai cùng Tiêu công tử đến Tiêu tông, nhất định phải ghi nhớ tái tạo ngày hôm nay của Tiêu công tử!
- Đó là đương nhiên, đại ân đại đức của Tiêu công tử, Ngọc Long suốt đời khó quên… Ngọc Long lại kính Tiêu công tử ba ly…
- … Tiêu Ngọc Long, chuyện ngày hôm nay, tuy rằng bị phá vỡ, nhưng cũng không trách ngươi được, ai biết Hạ Khuynh Nguyệt kia lại là đệ tử Băng Vân tiên cung. Tính cách của ngươi, lại phù hợp với khẩu vị của ta, ở Tiêu tông, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
- Tạ… Tạ Tiêu công tử! Tiêu công tử ngài thật sự là đại quý nhân trong số mệnh của ta, Ngọc Long nhất định trung thành và tận tâm với Tiêu công tử, tuyệt đối không hai lòng… Chuyện Hạ Khuynh Nguyệt, ta hoàn toàn không ngờ… Nhưng mà chuyện kế hoạch ta hãm hại Tiêu Linh Tịch… Ách, thật sự cũng không hoàn toàn đi không, mặc dù có Sở Nguyệt Ly kia ở đây, hiện giờ Tiêu công tử không động được nàng ta, nhưng qua một năm nửa năm, Tiêu công tử tìm lý do về đây, Tiêu Linh Tịch còn có thể chạy sao… Hắc hắc hắc hắc…
…
Giọng Tiêu Ngọc Long hơi hàm hồ, hiển nhiên đã có men say không nhỏ. Tiêu Triệt nghe xong sắc mặt càng ngày càng lạnh, hai tay gắt gao siết chặt. Sau đó, hắn xoay người tránh ra, đi về đông viện. Lúc từ đông viện đi ra, trong tay hắn đã nhiều thêm một thanh đoản đao không biết từ đâu mà đến, sau đó, hắn lại đi thẳng tới bắc viện.
Bắc viện số 11, đây là viện của Tiêu Ngọc Long, lúc này không một bóng người. Tiêu Triệt đẩy cửa vào, sau khi nhìn thoáng qua bố cục trong phòng, lạnh lùng cười, giơ đoản đao về phía cửa sổ đối diện, đâm lệch vào trong cửa sổ, sau khi rút ra, phía trên đã nhiều thêm một lỗ thủng cỡ quả đấm.
Sau đó, Tiêu Triệt liền đứng bên cạnh, yên lặng chờ Tiêu Ngọc Long đến.
Không để cho hắn chờ đợi quá lâu, hai khắc sau, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, theo cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Ngọc Long dưới nâng đỡ của Tiêu Dương lắc lư lảo đảo đi đến, mang theo mùi rượu nồng đậm.
“Đại ca, ta đây vài năm vẫn luôn đi theo làm tùy tùng cho ngươi, sau khi ngươi đi Tiêu tông, nhất định đừng quên tiểu đệ.” Tiêu Dương đỡ Tiêu Ngọc Long lên giường, mặt nịnh bợ nói.
Hắn chết cũng không nghĩ tới, nhưng vào lúc này, có một người đang im hơi lặng tiếng đứng cách bên trái hắn hai bước, lạnh lùng nhìn hắn.
- A… Phù…
Tiêu Ngọc Long dường như say không ít, hàm hàm hồ hồ đáp hai tiếng, rồi trực tiếp ngã nghiêng xuống giường, trong miệng hừ hừ ra tiếng. Tiêu Dương thấy thế, tiện tay đẩy Tiêu Ngọc Long vào trong, sau đó nhếch miệng đi ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Tiêu Triệt đi đến trước giường của Tiêu Ngọc Long, chậm rãi giơ đoản đao trong tay lên.
Đối đầu chính diện, hắn đương nhiên không thể là đối thủ của Tiêu Ngọc Long. mà cho dù mượn dùng cỏ tinh ẩn, hắn cũng không nhất định có thể giết được Tiêu Ngọc Long. Bởi vì cho dù dưới không hề đề phòng, khi gặp phải công kích, huyền lực của thân thể cũng sẽ phản xạ có điều kiện bảo vệ lấy thân thể. Lấy thân thể cơ bản không có huyền lực của hắn, một thanh đao phổ thông, thật sự không nhất định có thể đâm thủng thân thể có huyền lực đã đến cảnh giới nhập huyền cấp ba.
Năng lực ẩn thân của tinh ẩn đan không phải không hề có sơ hở. Trong quá trình ẩn nấp, nếu như một khi bị người đụng chạm vào thân thể đang ẩu giấu, hiệu quả ẩn thân sẽ lập tức biến mất. Nếu một kích của hắn không trúng, ngược lại bị đối phương trở tay đụng chạm, như vậy triệt để rơi vào bị động… Thậm chí rơi vào chỗ chết.
Nhưng mà, hiện giờ Tiêu Ngọc Long đã say mèm, là một thời cơ tốt đến không thể tốt hơn.
Hắn nhìn thoáng qua vị trí vết rách bản thân đã chọc ra trên cửa sổ, tính xong vị trí, tròng mắt khẽ híp, đoản đao trong tay đột nhiên đâm xuống, dồn hết tất cả khí lực toàn thân, hung hăng đâm vào bên trái đan điền của Tiêu Ngọc Long… Khi đâm vào trong nháy mắt thân thể đột nhiên nhảy lùi lại, đứng ở góc tường.
Một đao này, hắn hoàn toàn có thể cắt đứt yết hầu của Tiêu Ngọc Long, muốn mạng của hắn ta, nhưng hắn không làm.
Sao hắn có thể cam lòng để Tiêu Ngọc Long chết, hắn ta cứ đơn giản chết đi như vậy, sao có thể tiết mối hận trong lòng được.
Hắn muốn triệt để nghiền nát mộng đẹp của Tiêu Ngọc Long, khiến cho hắn ta từ trên đường rơi xuống địa ngục, khiến cho hắn ta sống không bằng chết!
Trò hay, chẳng qua mới bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT