Tiêu Liệt vốn ôm chờ mong với người từ Tiêu tông tới, nhi tử tông chủ Tiêu tông, nói vậy chắc là nhân vật như thần long trên trời.
Nhưng vừa nhìn thấy, chính là thất vọng. Hắn không nhìn thấy khí thế, phong độ, hàm dưỡng và ngạo nghễ thích hợp mà đệ tử trực hệ tông môn nên có, nhìn cũng chỉ có ngạo mạn tự cao tự đại và vẻ âm hiểm trong ánh mắt làm cho người ta không thoải mái, nghiễm nhiên là một ăn chơi trác táng lớn lên dưới nuông chiều từ bé và trong nịnh nọt. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng bình thường trở lại… Dù sao, một Tiêu môn nho nhỏ, Tiêu tông vốn không có khả năng để vào mắt, sao lại phải thật sự phái một “Đại nhân vật” đến. Một thân phận “Nhi tử tông chủ”, cũng chỉ ngoài mặt tỏ vẻ coi trọng Tiêu Tranh đã chết mà thôi.
Tiêu Linh Tịch vừa khéo đi đưa cơm cho Tiêu Liệt, tràn đầy tò mò dò hỏi:
- Cha, vừa rồi nghe bọn họ nói cha và môn chủ đi xa nghênh đón người Tiêu tông, sao nhanh như vậy đã trở về? Người Tiêu tông đã tới sao? Bọn họ có dáng vẻ gì? Có phải trên khí thế đặc biệt dọa người không?
Lời của Tiêu Linh Tịch khiến cho hắn nghĩ tới lão giả đi theo phía sau Tiêu Cuồng Vân, gật gật đầu:
- Người của Tiêu tông, đương nhiên sâu không lường được. Nhưng mà, Tịch nhi, mấy ngày người của Tiêu tông ở trong này, con cố hết sức không tiếp xúc với bọn họ, người thanh niên đi đầu không phải người lương thiện gì. Có thể tránh liền tránh đi.
- Hả?
Tiêu Linh Tịch rất nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Con đã biết rồi cha, thật ra con hơi sợ bọn họ, dù sao, bọn họ là người Tiêu tông, nhất định siêu cấp siêu cấp lợi hại.
- Cho dù tò mò, cũng cố hết sức đừng tới gần bọn họ.
Tiêu Liệt lại dặn dò một phen, khẽ hít một hơi, tâm sự nặng nề đi vào trong viện.
- Cha? Nhìn qua cha có tâm sự gì? Chẳng lẽ phát sinh đại sự đặc biệt gì sao?
Biết cha chính là nữ nhi, dáng vẻ tâm sự đầy cõi lòng của Tiêu Liệt, Tiêu Linh Tịch liếc mắt một cái liền nhìn ra, hơi khẩn trương hỏi.
Tiêu Liệt ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu:
- Không có chuyện gì…
Dừng lại một chút, nghĩ đến nếu như mình không nói ra, nữ nhi tâm tư tinh tế này nói không chừng cả một ngày sẽ không yên tâm, đành phải chậm rãi nói ra:
- Người của Tiêu tông tới đây mang theo một phần lễ vật, tên là “Thông huyền tán”, nghe Tiêu Cuồng Vân kia nói, thông huyền tán này có tác dụng chữa trị huyền mạch bị tổn hại rất tốt. Cho nên…
- A! Có thể chữa trị huyền mạch tổn hại? Thật vậy sao?
Tiêu Liệt còn chưa nói xong, Tiêu Linh Tịch đã kích động đến lớn tiếng kinh hô, hai bàn tay nhỏ bỗng chốc nắm chặt vạt áo. Chữa trị huyền mach của Tiêu Triệt, cho tới nay đều là nguyện vọng lớn nhất của nàng, vài năm này, nàng luôn cùng Tiêu Liệt nỗ lực tìm kiếm đủ loại biện pháp có khả năng. Lời nói này của Tiêu Liệt, không khác nào tiên âm trên trời đối với nàng mà nói.
- Đan dược của Tiêu tông, hiệu quả đan dược tầm thường tuyệt đối không thể sánh bằng, có lẽ thật sự có thể phát huy hiệu quả ngoài dự đoán.
Nói tới đây, thần sắc Tiêu Liệt ảm đạm xuống:
- Chính là, tác dụng chủ yếu nhất của thông huyền tán, là trong thời gian nhất định tăng nhanh tốc độ tu luyện huyền lực. Hiện giờ, mấy người môn chủ đều coi “Thông huyền tán” này là chí bảo, muốn để cho bọn họ dùng “Thông huyền tán” trên người Triệt nhi mà bọn họ không coi là gì cả… Hy vọng thật sự xa vời.
Vẻ mặt Tiêu Linh Tịch ngưng trọng, lời Tiêu Liệt giống như một chậu nước lạnh dập tắt toàn bộ hưng phấn vốn có của nàng, nàng cắn môi, kiên quyết nói:
- Cho dù dùng biện pháp gì, nhất định phải tranh thủ thông huyền tán tới đây. Tiểu Triệt mới không phải không là gì! Hắn là người cần thông huyền tán nhất!
- Ta sẽ dốc hết toàn lực tranh thủ.
Nhìn vẻ mặt của nữ nhi, Tiêu Liệt thở dài một tiếng thật dài. Nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng hy vọng tranh thủ thông huyền tán tới đây nhỏ bao nhiêu… Hoặc nói, kia vốn chính là chuyện không có khả năng.
…
Màn đêm buông xuống.
- Hôm nay ta nhìn thấy Tiêu Cuồng Vân của Tiêu tông.
Trong phòng ánh nến lay động, Hạ Khuynh Nguyệt ngồi bên giường, nhẹ nói.
- A… Là người như thế nào?
Tiêu Triệt hắt xì một cái, tùy tiện hỏi, dáng vẻ không hề quan tâm.
- Người cũng như tên.
Nghĩ đến ánh mắt Tiêu Cuồng Vân nhìn nàng, chân mày Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhíu, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét. Sư phụ của nàng nhắc đến bốn nhi tử của tông chủ Tiêu tông với nàng, ba nhi tử khác đều coi là nhân trung chi long.
Chỉ có tứ nhi tử này, là bao cỏ mười đủ mười, nhưng vẫn được… Tông chủ sủng ái nhất, có lẽ nguyên nhân chính là hắn nhỏ tuổi nhất, lại là nhi tử duy nhất do chính thất sinh ra.
- Thật bình thường thôi, người mà Tiêu tông có thể phái tới đây, tùy tiện dùng đầu óc suy nghĩ cũng sẽ biết là mặt hàng gì. Nhưng mà dù sao cũng không liên quan gì đến ta, nhiều lắm ngày mai cùng đi theo qua sân khấu.
Tiêu Triệt nhún nhún vai nói, sau đó chân mày khẽ động, sắc mặt biến thành ngưng trọng lên, ngẩng đầu hỏi:
- Khuynh Nguyệt lão bà, nàng nói nàng thấy được hắn? Như vậy có phải hắn cũng nhìn thấy nàng rồi không?
- Không sai… Sao vậy?
Hạ Khuynh Nguyệt liếc mắt.
Tiêu Triệt nâng tay sờ cằm, bỗng nhiên nói:
- Trước nàng nói hắn là một mặt hàng có thanh danh cực xấu, mặt hàng này… A, Khuynh Nguyệt lão bà, nếu ta đoán không sai, sư phụ của nàng chắc ở gần Lưu Vân thành đi?
- … Làm sao ngươi biết?
Trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Triệt không giải thích, tỏ vẻ thành thật nói:
- Đã như vậy, nghĩ cách liên hệ với sư phụ của nàng đi, để cho nàng ấy tốt nhất ngày mai đến đây…
Suy nghĩ một chút, thần sắc của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn:
- Nếu sư phụ của nàng đã ở gần đây, đoán chừng cũng không có chuyện lớn gì, ngủ.
Chân mày nhỏ của Hạ Khuynh Nguyệt thâm thúy nhếch lên, tỉ mỉ suy tư trong chốc lát, lại nghĩ đến ánh mắt Tiêu Cuồng Vân nhìn nàng lúc chiều, cuối cùng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Triệt, thần sắc nhất thời thay đổi, theo bản năng đưa tay nắm truyền âm phù hình dáng một quả băng ở bên hông.
Nhìn Tiêu Triệt sắp xếp trải thảm ở góc tường, tròng mắt nàng nhấp nháy, môi mấp máy liên tục nhiều lần, mới cuối cùng phát ra âm thanh:
- Đến trên giường ngủ.
- Hả?
Tiêu Triệt xoay người lại, trừng lớn mắt nói:
- Khuynh Nguyệt lão bà, nàng nói cái gì?
Hạ Khuynh Nguyệt trực tiếp xoay mặt đi, không muốn để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình vào lúc này, lạnh như băng nói:
- Không nghe thấy thì thôi!
- Nghe thấy! Sao có thể không nghe thấy!
Tiêu Triệt vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, ném thảm trên tay đi, nhanh chóng nhào lên trên giường, cười hì hì nhìn Hạ Khuynh Nguyệt:
- Khuynh Nguyệt lão bà, đêm nay nàng ngủ bên trong hay là bên ngoài?
“…” Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, tay như tuyết vung lên, phất tắt tất cả nến đỏ trong nháy mắt. Trong phòng nhất thời hoàn toàn tối đen, trong lòng nàng cũng vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo Tiêu Triệt vào bên trong, kéo thảm lên, đắp trên người hai người, nghiêng người nằm xoay lưng về phía Tiêu Triệt, giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ vì tiện cho ngươi lúc ba giờ sáng điều trị thân thể giúp ta… Không được làm chuyện ngươi không nên làm! Bằng không không bao giờ cho ngươi lên giường ngủ nữa!
- Tuân lệnh, lão bà đại nhân thân ái!
Tiêu Triệt kéo chăn, ngửi mùi cơ thể thiếu nữ còn lưu lại trên đó, ngây ngất nói.
Hiện giờ một ngày cũng bị Tiêu Triệt gọi hơn mười lần “Lão bà”, từ hờn giận ban đầu, đến bây giờ đã chẳng những nghe vô cùng tự nhiên, đồng thời còn khiến cho nàng có một cảm giác “Ta là lão bà của hắn” không cách nào nói rõ. Biến hóa vi diệu này khiến cho nàng hoảng hốt, càng khiến cho nàng mờ mịt. Nàng nhắm mắt lại, nỗ lực không thèm nghĩ đến những chuyện khiến cho lòng nàng hỗn loạn nữa, không quá bao lâu, liền trong yên tĩnh tiến vào giấc ngủ.
Thời gian bất tri bất giác đến ba giờ sáng, đây là khoảng thời gian tối nhất trước bình minh, toàn bộ Tiêu môn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng con muỗi vo ve.
Trong bóng tối, trong viện của Tiêu Linh Tịch truyền đến tiếng “Kẹt…” rất nhỏ, cửa phòng đóng chặt theo tiếng động từ từ mở ra, một bóng đen bé nhỏ chậm rãi thăm dò, nhìn chung quanh một lát, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng bóng đen này vẫn không thể bước ra khỏi cửa viện, một bóng xám cao lớn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt nàng, tiếng thiếu nữ hốt hoảng vang lên, theo sau đó, là giọng nói nghiêm túc nỗ lực đè thấp: “Tịch nhi, đã trễ như vậy, con định đi đâu?”
- A! Lão… Cha!
Bóng đen bị giật mình kéo khăn che mặt trên mặt xuống, lộ ra gương mặt thiếu nữ làm rung động lòng người, chính là Tiêu Linh Tịch. Nhìn Tiêu Liệt đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhất thời hoảng hồn:
- Con… Con… Con…
“Haizzz!” Tiêu Liệt thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói:
- Tịch nhi, con định đi trộm thông huyền tán, đúng không?
- Con… Con…
Tiêu Linh Tịch cúi đầu, ấp a ấp úng.
- Con là nữ nhi thân sinh của ta, trong lòng con nghĩ cái gì, ta còn có thể không rõ ràng sao?
Tiêu Triệt lại thở dài một tiếng, tiến lên phía trước vỗ vỗ bả vai nữ nhi:
- Buổi chiều lúc ta rời đi, ta đã cảm thấy ánh mắt của con không thích hợp, cho nên lo lắng qua đây canh chừng… Quả nhiên, con thầm ôm tâm tư đi trộm thông huyền tán… Tịch nhi, con thật hồ đồ, con có biết như vậy rất nguy hiểm không? Thông huyền tán kia không phải đồ tầm thường, nó là quà tặng Tiêu tông đưa tới, nếu hành tung của con bị phát hiện, vậy là xúc phạm người có quyền thế ở Tiêu tông, đến lúc đó bốn người của Tiêu tông muốn trừng phạt con, đừng nói ta, ở trong Lưu Vân thành này, vốn không có ai cứu được con.
Tiêu Linh Tịch cúi đầu, cắn môi:
- Con… Chuyện đó, con đều biết đến. Nhưng mà… Nhưng mà… Tiểu Triệt hắn rất đáng thương, hắn rõ ràng tốt như vậy, nhưng vẫn bị người chê cười, bị người xem thường, bị mọi người cho là phế vật, nếu hắn có thể chữa trị huyền mạch, như vậy, hắn liền sẽ không bị người cười nhạo nữa, sẽ không kém bất cứ kẻ nào…
Tiêu Liệt há miệng thở dốc, đau kịch liệt chợt lóe lên trên mặt rồi biến mất.
- Con thường nghĩ, vì sao huyền mạch bị phế bỏ lại là tiểu Triệt, mà không phải là con… Thế giới này, thật sự quá không công bằng với hắn… Cha, cha biết không? Mỗi khi con nhìn thấy tiểu Triệt bị người ta cười nhạo, còn giả bộ dáng vẻ chẳng hề để ý đến ngược lại an ủi con, trong lòng con khổ sở cỡ nào… Nếu có thể chữa trị huyền mạch cho hắn, con cho dù là làm kẻ trộm… cho dù là nhận phải trừng phạt chết đi, con cũng trăm lần bằng lòng…
Nói ra xong, trong mắt Tiêu Linh Tịch đã tràn đầy nước mắt, hai tay nàng che gò má, cuối cùng nhịn không được nức nở lên.
Trên mặt Tiêu Liệt rung động kịch liệt, nhìn nữ nhi khóc rưng rức, trong lòng hắn cũng chua xót. Hắn nhẹ giọng an ủi:
- Tịch nhi, ta biết con một lòng vì Triệt nhi, nhưng mà, con làm như vậy không nói đến hậu quả, hộp thông huyền tán kia sau khi Tiêu Vân Hải lấy đến không hề giao cho bất cứ kẻ nào, chắc là bản thân mang trên người, lấy năng lực của con, làm sao có thể trộm đồ từ chỗ Tiêu Vân Hải được. Nghe lời, quay về đi ngủ đi. Chuyện thông huyền tán, ta sẽ cố hết sức nghĩ cách, tuy rằng những năm này ta thật sự không tranh giành, nhưng ở Tiêu môn, cuối cùng vẫn còn có quyền phát ngôn nhất định, chuyện tranh thủ đến thông huyền tán không phải không còn hy vọng. Việc ngốc nghếch này, về sau không thể làm lại, lỡ như con thật sự gặp chuyện không may… Về sau, ai tới chiếu cố và bảo vệ Triệt nhi?
Câu nói sau cùng của Tiêu Liệt, nhẹ nhàng va chạm vào trái tim mềm mại của Tiêu Linh Tịch, khiến trong lòng nàng bỗng nhiên hoảng sợ một trận… Đúng vậy! Nếu ta không thành công, còn bị bắt, nhận được trừng phạt rất lớn, tiểu Triệt nên làm gì bây giờ…
- Con… Con đã biết.
Tiêu Linh Tịch cởi bộ đồ đen trên người, quăng sang bên cạnh, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, tỏ vẻ áy náy nói:
- Cha, xin lỗi, con lại làm chuyện điên rồ khiến cha bận tâm. Con hiện giờ liền ngoan ngoãn đi ngủ, không làm chuyện này nữa… Cha, cha cũng mau đi về nghỉ ngơi một chút đi… Con cam đoan sẽ không đi trộm thông huyền tán nữa.
- Ha ha, nghe lời là tốt rồi.
Tiêu Liệt gât gật đầu, ôn hòa cười. Nhưng lúc gần đi, vẫn lo lắng nhặt bộ đồ đen trên đất lên mang đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT