Nguồn: TruyenYY Sau Khi không còn bất kỳ nghi vấn nào, Tiếu Lạc đáp ứng với Sở Vân hùng, không nói lần giao dịch này có hai triệu thù lao, quan trọng hơn là, hắn đã nhận được Thể chất Lính Đánh Thuê chi vương từ hệ thống, nên đủ để bảo đảm an toàn cho một người.
Hơn nữa hắn rất cần số tiền kia, bất kể là vì là người nhà hay là vì phát triển sau này của chính mình.
Sau khi ký hợp đồng, lập tức có một trăm vạn được chuyển vào tài khoản, đây là tiền đặt cọc, chờ nhiệm vụ bảo vệ Sở Nguyệt hoàn thành, thi se thanh toán phần còn lại.
Tiếu Lạc cũng không vì có một triệu mà đắc chí, hắn đi ngân hàng, đem toàn bộ tiền chuyển đến tài khoản của cha mình, gọi điện thoại: "Cha, con mới chuyển ít tiền đến tài khoản của cha, cha có thời gian thì đi kiểm tra."
Đầu bên kia điện thoại hơi sững sờ, sau đó vang lên âm thanh của mẹ.
"Nhi tử, cha ngươi đang bận, không mang điện thoại di động trên người, vừa nãy ngươi nói mới chuyển tiền về, được bao nhiêu?"
Tiếu Lạc không bất ngờ, một nông trại lớn như vậy, phải quản rất việc, tự nhiên cha hắn rất bận bịu, cười nói: "Một triệu, để cha có thời gian đi Ngân hàng kiểm tra."
"Một triệu? Nhi tử, tại sao ngươi có nhiều tiền như vậy, ngươi...... Ngươi không phải là đi cướp ngân hàng đi?" Mẹ kinh ngạc thốt lên.
Tiếu Lạc không còn gì để nói: "Không phải cướp ngân hàng, là mua vé xổ số trúng thưởng rồi."
"Trúng thưởng, chuyện là khi nào a?" Mẹ mặt mày hớn hở.
"Chính là mấy ngày trước chuyện, ngày hôm nay đi đổi thưởng, đúng rồi, chuyện như vậy đừng tuyên dương ra bên ngoài, rất dễ dàng đưa tới đố kị."
"Ta hiểu, mẹ ngươi lại không có ngu ngốc." xen giữa trong lời nói của Mẹ, đều lộ ra một sự kích động cùng vui sướng khó có thể che giấu.
"Hà anh, ai gọi tới?" Một âm thanh nam tử trầm ổn ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Tiếu Lạc lập tức liền nghe ra đó là âm thanh của cha hắn, hẳn là từ nông trường trở về.
"Là nhi tử gọi tới, nhi tử trúng vé xổ số rồi đại tướng, gửi một triệu trở về, ngươi mau mau đi ngân hàng, nhiều tiền như vậy, chớ bị ngân hàng nuốt mất." Mẹ vô cùng lo lắng nói.
"Xem ngươi cao hứng kìa, đưa điện thoại cho ta, ta cùng tiểu Lạc nói vài câu."
Điện thoại đến trên tay cha Tiểu Lạc, âm thanh truyền đến, "Tiểu Lạc, mẹ ngươi nói có đúng không, ngươi trúng vé số?"
"Cha, ngươi đến ngân hàng kiểm tra tài khoản của mình liền rõ ràng." Tiếu Lạc ha ha cười nói.
"Coi như trúng một triệu, ngươi gủi trở về làm gì, giữ lại làm sự nghiệp cho ngươi mình chứ? Nam nhân nên có một phân thuộc về mình, đồng thời vì đó phấn đấu."
"Cha, ta thấy mọi người khổ cực, cũng biết ở nhà thiếu nợ ngân hàng bốn trăm ngàn, số tiền kia vừa vặn có thể giảm bớt gánh nặng của mọi người, ta còn tuổi trẻ, sự nghiệp có thể từ từ làm."
"Tốt ah, nhi tử thật có hiếu, ngươi sao còn giáo huấn hắn, ngươi lại không khen ngợi nhi tử ta một câu a." âm thanh của Mẹ bất bình can thiệp.
Cha thay đổi ngữ khí: "Ngươi là nữ nhân biết cái gì, ánh mắt thiển cận, một triệu liền đắc chí, sẽ làm nhi tử dễ dàng thỏa mãn, nam nhân không nên cảm thấy thỏa mãn, mà nên như là chó sói tham lam, kiếm một triệu liền nghĩ kiếm thêm ngàn vạn, kiếm ngàn vạn liền muốn kiếm một trăm triệu, ngươi có hiểu hay không a?"
"Được được được, ngươi nói đúng, ngươi nói đều có lý, là ánh mắt ta thiển cận được chưa." Mẹ không tranh luận theo.
Tiếu Lạc có chút lúng túng, nhấc lên gãi lông mày: "Cha, ta còn có việc, trước hết như vậy, các ngươi phải bảo vệ thân thể, thay ta Hướng gia gia bà nội vấn an."
Nói xong, liền cúp điện thoại, hắn cũng không muốn nghe cha lải nhải.
Thở dài một hơi, mỗi một lần gọi điện thoại về nhà, đều cảm giác như là vượt kiếp nạn, ở trong ký ức của hắn, phụ thân chưa bao giờ một lần khen hắn, cũng như năm đó hắn thi đậu hai trường đại học, phụ thân cũng bình tĩnh nói một câu: đừng kiêu ngạo, chút thành tích này không tính là gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiếu Lạc bận một bộ trang phục sinh viên, phải nói là nhìn rất có Tinh Khí Thần, mang theo hành lý, đi lên tàu tàu điện ngầm hướng về Đại Học Hoa Vũ.
Bị người hết lòng nhờ vả, huống chi hắn còn cần hai triệu thù lao, đối với nhiệm vụ này, tất nhiên là hắn phải chú tâm hoàn thành.
Đương nhiên, Sở Vân hùng cũng nói rất rõ ràng, trừ hắn ra, còn có vài tên được chuyên môn huấn luyện bí mật ẩn núp ở trong trường học, phi thường bí mật bảo vệ an toàn cho Sở Nguyệt, mà an bài thêm hắn, chỉ là vì thêm một phần bảo đảm an toàn cho Sở Nguyệt thôi.
Sau nhiều lần đổi tàu điện ngầm, ở hơn hai giờ trên tàu, cuối cùng tốn 15 phút ngồi taxi, mới tới trước cửa Đại Học Hoa Vũ.
Là một người đã trải qua một đời tại trường học, nhưng trước cánh cửa lớn này, vẫn làm cho người ta có một loại khí thế bàng bạc, đứng phía dưới khiến người ta cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Tiếu Lạc lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho số Sở Vân hung cho.
Không bao lâu, một nữ tử mang kiếng cận, tuổi tác không kém hắn bao nhiêu đi ra, nữ tử mặc một cái váy ngắn bằng lụa trắng, bên hông có một cái nơ con bướm thật đáng yêu, viên ren tầng tầng lớp lớp tô điểm ở trên váy một cách Mỹ Lệ, một bộ tóc dài vắt ngang vai.
Tướng mạo không tính là đẹp, khuôn mặt cung không phải là xinh đẹp tới nghiêng thành đổ nước, thế nhưng ngũ quan đều rất cân xứng.
"Tiếu Lạc?" Nữ tử đi tới gần Tiếu Lạc, lên tiếng hỏi dò.
Tiếu Lạc gật gù: "Đúng, ta là."
"Vừa nãy chúng ta đã nói chuyện qua, ta là Tần Mục Sinh, là giáo viên Hệ Anh Ngữ." Nữ tử thoải mái giới thiệu.
Phụ đạo viên không được coi là Lão sư chân chính, chỉ có thể coi là bảo mẫu sinh viên Đại Học, Tiếu Lạc gọi nàng là Lão sư, nhất thời nụ cười của Tần Mục Sinh trở nên phi thường rạng rỡ, cũng nhiệt tình thêm mấy phần: "Đi thôi, ta hiện tại dẫn ngươi đi nhận thức một vòng các bạn cùng lớp, lập tức sắp tan lớp, vừa vặn tất cả mọi người đều tập chung ở đó."
"Làm phiền rồi!" Tiếu Lạc khẽ cười nói.
Theo Tần Mục Sinh đi qua nột hang cây thật dài, qua một cái hồ nhân tạo mỹ lệ, tiếp sau là một cái giả sơn (núi nhân tạo thu nhỏ đó mà), cuối cùng đi tới một tòa nhà dạy học. Vừa vặn vang lên tiếng chuông tan học, tràn ngập thanh âm phấn chấn của các sinh viên đại học từ trong phòng học phát ra, trong lớp học đều trở nên huyên náo.
"Ngươi ở đây chờ chút, ta gọi ngươi thì người đi vào!"
Tần Mục Sinh dặn dò Tiếu Lạc một tiếng, liền đi vào phòng học trước mặt.
Nàng vỗ bàn tay mấy lần, ra hiệu cho sinh viên năm hai hệ Anh Ngữ chuẩn bị rời một lần nữa ngồi xuống: "Các bạn học, mọi người trước tiên đừng rời đi, ta giới thiệu cho mọi người một vị bạn học mới."
"Bạn học mới? Phụ đạo viên, ngươi xác định ngươi không có nói sai, chúng ta là đại học, cũng không phải trung học cơ sở cấp ba, trung học phổ thông, như thế nào lại có sinh viên mới vào."
"An Lạc Lạc, ngươi hông hiểu rồi, nếu như điểm số khóa lần trước không đạt tiêu chuẩn, thì sẽ lưu ban xuống, không phải như ngươi nói là sinh viên mới."
"Đúng, còn có một loại tình huống nữa là chuyển chuyên ngành!"
Tần Mục Sinh gõ một cái lên bàn: "Các ngươi đừng có đoán mò, vẫn để cho hắn tự mình giới thiệu một chút đi."
Nói xong, nháy mắt ra dấu hướng Tiếu Lạc đang đứng ở cửa phòng học.
Được ra hiệu, Tiếu Lạc liền hít một hơi thật sau, cất bước đi vào, đứng trên bục giảng nhìn hướng về phía dưới, Tiếu Lạc lúc này trợn tròn mắt, bởi vì...nhìn một vòng, tất cả đều là nữ sinh, chỉ có ở trong góc hàng phía sau là có hai tên nam sinh đang ngồi.
Đã sớm nghe nói qua Hệ Anh Ngữ chuyên âm thịnh dương suy, nhưng thế này thì quá bất hợp lý, chỉ có hai tên nam sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT