Trong lúc đó:
- 'Anh ơi, Rubi đói quá, mình đang đâu đây sao tối vậy'
- 'Anh cũng không biết'
- 'Em muốn về nhà. Huhu. Rubi sợ tối lắm'
- 'Rubi ngoan, đừng khóc, ánh sẽ bảo vệ em, huhu, anh cũng sợ tối lắm'
- 'Huhu,hức'
- 'Ê. Hai nhóc, sao khóc vậy, lạc đường phải không'
- 'Huhu'
- 'Ê mày. Lần này bắt được món lớn rồi, nhìn kiểu ăn mặc của hai đứa này thì biết. Chậc chậc.'
- 'Đưa bon chúng về rồi tính, không ngờ hôm nay ra đường gặp may, tự dưng có miếng ăn dâng lên tận miệng'
- 'Ê, nhóc, lại đây các chú dẫn về nhà'
Thấy hai đứa chần chừ, hắn nhị không được mà trừng mắt, hai anh em sợ quá, co rụp người lại ôm nhau.
- 'Bọn nhóc này có đi không, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả, tụi bay, kéo chúng đi'
- 'Oa...oa, mẹ ơi, cha ơi cứu con...oa...oa'
Lúc này cô và anh đã trở lại đồn công an vì không tìm được giờ chỉ còn cách ngồi chờ tin tức, bàn tay cô lo lắng sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai tay run run đan chặt lại vào nhau; anh cũng không khá hơn cô là bao nhưng là một người đàn ông lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội anh cũng giữ được chút bình tĩnh. Nhìn bàn tay cô đan chặt vào nhau, anh thực sự muốn lại cầm đôi bàn tay mảnh dẻ ấy, ôm cô vào lòng, vừa lúc đó điện thoại của cô reo lên:
"Vì muốn đôi môi em mỉm cười
Nụ cười ánh lên trong anh bao hi vọng
Không vương thêm buồn bã những đêm dài thao thức
Ru mi em bằng khúc ca anh hát"
Cô giật mình, ngước nhìn sđt,"là Lam", cô bỗng òa khóc
- 'Lam ơi...huhu...Bọn trẻ...m...â...t...mất...tích rồi'
Anh ngồi bên cạnh nhìn thấy cô khóc như vậy, bất chợt tim nhói đau, rất nhanh sau đó anh lấy lại bình tĩnh.
- 'Tôi biết rồi'
Ngạc nhiên:
- 'Sao bà biết'
- 'Chúng đang ở đây với tôi, bà đến đầu đường X đón chúng tôi đi'
- 'Được, được, bà đợi tôi một lát'
Cụp
- 'Cô đi đâu'
- 'Đón con'
- 'Tìm thấy chúng rồi'
- 'Phải'
- 'Ở đâu. Tôi đi cùng cô'
Hai người lái hai chiếc xe Hyundai Tucson lướt nhanh trên đường. Vừa đến nơi, cô vội lao ra khỏi xe chạy lại chỗ hai thiên thần của mình,ôm hôn thắm thiết
- 'Mẹ, Rubi nghẹt thở rồi'
- 'Mẹ kỳ quá, sao lại hôn Bin trước mặt người lạ, mẹ buông Bin ra nữa'
- 'Mẹ...mẹ xin lỗi...mẹ lo cho hai đứa quá'
- 'Cha, sao cha cũng ở đây...ô...ô...sao cha cũng kỳ giống mẹ vậy, ôi...sắp... nghẹt thở lần nữa rồi'
- 'Cha xin lỗi, hai con không sao chứ'
Cô đứng đó, nhìn con, rồi nhìn anh, cô biết anh yêu thương con thật lòng. Thực ra cô cũng không thể ngăn cẳn cha con gặp nhau nhưng nghĩ đến một ngày anh mang con rời khỏi cô, cô không thể cần lòng được, con là do cô sinh ra, là cô dùng tính mạng này đổi lấy, cô không thể để con rời khỏi tầm mắt của cô.
- 'Con đói'
- 'Vậy cha dẫn các con đi ăn'
- 'Cả mẹ nữa, mẹ...mẹ đi nha mẹ'
- 'Về nhà mẹ nấu các con ăn'
- 'Cha cùng ăn với chúng ta hả mẹ'. Bin giương đôi mắt tròn xoe lên hỏi mẹ, cô nhìn hai đôi mắt con đang mong chờ, nhìn sang anh, rồi nhìn Lam, chỉ thấy cô ấy nhún vai. Đặt vào hoàn cảnh của cô, tuy là bạn thân nhưng xét cho cùng cô cũng chỉ là người ngoài làm sao có thể xen vào bọn họ, hơn nữa nhìn vào sự chờ mong của hai đứa trẻ cô không nỡ nói không với bạn mình mà chỉ biết chào đi trước.
- 'Tôi đi trước đây, có gì phone cho tôi. Mạnh, chúng ta đi trước thôi'. Nói rồi Lam kéo tay người đàn ông bên cạnh đang đứng như tượng kéo đi.
- 'Này...này'
Cô đứng đó, ngượng ngùng nhìn hai đứa con, chưa biết trả lời thế nào thì có tin nhắn từ Lam:"Sorry bà nha, chuyện này bà nên tự quyết định đi, dù sao cũng nên nghĩ cho bon trẻ, gần 12h đêm rồi, chẳng còn mấy nhà hàng mở cửa giờ này nữa đâu.Tôi luôn bên cạnh bà. Pipi bà.", lát sau lại có tin nhắn, cô vui mừng mở ra đọc nhưng lại thất vọng ngay:'' Mai tôi phải bay sang Mĩ dự hội thảo tiện thể làm việc riêng luôn, có lẽ khoảng gần một tháng, có gì bà nói qua điện thoại nha. Pipi.'
- 'Mẹ, được không mẹ'. Hai tay đều hai đứa con lắc cô còn làm được gì.
Đang suy nghĩ, nghe tiếng con gọi, cô giật mình quay lại, nhìn bọn họ, cô thoáng động lòng nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại được vẻ bình tĩnh, cô cúi xuống, vén mái tóc dài lên cười với con:
- 'Bin, Rubi ngoan, bây giờ muộn lắm rồi, cha con phải về nghỉ, mai cha phải làm việc nữa, hai đứa theo mẹ về nhà, không nên quấy rầy cuộc sống của cha.'
- 'Dạ. Vậy hôm nào cha đưa chúng con đi...'
Lời nói chưa phát ra khỏi miệng của hai đứa trẻ đã bị anh cướp lấy, cái gì mà "không nên quấy rầy cuộc sống của cha".
- 'Tôi nghĩ cô ngày mai cũng bận, tốt nhất nên để tôi đưa con về'
- 'Anh đừng nói nhảm nữa, con sẽ do tôi đưa về, anh tốt nhất nên quay về cuộc sống vốn có của anh đi.'
Anh nhíu mày, không nói gì nữa hai tay bế hai đứa tiến về xe của mình, cô vội vã chạy theo kéo tay anh lại bế được Rubi, đang định kéo tay kia thì anh giữ lấy. Cuối cùng sau một hồi giằng co mỗi người bế trên tay một đứa tiến về xe mình thống nhất gặp nhau ở tòa án.
Ngày hôm sau, tại văn phòng của Hàn Quân.
- 'Bà Hàn, mời ngồi, không biết hôm nay bà đến có việc gì, hay Gia Anh đã thay đổi quyết định. Không sao, gia đình tôi có thể hiểu tuổi trẻ bồng bột.'
- 'Ông đừng nằm mơ nữa, nó sẽ không thay đổi quyết định đâu, nếu ban đầu không phải do tôi cố gắng dàn xếp ông nghĩ con gái ông có thể bước chân vào Vũ gia ư, công ty này liệu còn tồn tại được nữa hay không'
- 'Hàn Nhược Mai, bà đừng quên giao ước giữa chúng ta, bây giờ con gái tôi không vào được Vũ gia, An Mạnh không rót vốn vào tập đoàn này nữa số cổ phần đó bà đừng hòng nhận được'
- 'Ông định qua cầu rút ván sao'
- 'Cái này tôi làm theo giao ước, bà đừng tưởng tôi ngu ngốc không biết trong đầu bà đang toan tính gì, bà giúp con gái tôi chẳng qua chỉ muốn nó thay bà giám sát Vũ Gia Anh, chẳng qua bà sợ có ngày bị đuổi, mà con gái tôi say mê nó lại nghe lời bà nên đây là lựa chọ tốt nhất cho bà, tôi nói đúng chứ bà Hàn'
- 'Không sai, nhưng ông cũng không hơn tôi là bao, cái chúng ta muốn đều giống nhau vì sao cứ phải vạch áo cho người xem lưng, chi bằng chúng ta bắt tay hợp tác lần nữa, đảm bảo lần này thành công thì tôi và ông sẽ kiếm được món hời rất lớn'.
- 'Ý bà là..'
- 'Tôi có nghe thư ký nói qua An Mạnh hiện đang dốc sức đầu tư vào một dự án rất lớn, dự định mở một hệ thống resort, nếu dự án thành công An Mạnh không chỉ là ông vua của ngành công nghệ thực phẩm mà còn chiếm gần một nửa thị trường dịch vụ, còn nếu thất bại...chắc ông hiểu đầu tư mạnh thì tất hậu quả thế nào'
- 'Nhưng làm sao khiến An Mạnh thất bại'
- 'Đối thủ hiện nay của An Mạnh không có, nhưng tôi mới nghe được thông tin Golden star cũng đang muốn có khu đất đó, chỉ cần rò rỉ thông tin trong nội bộ của An Mạnh cho đối phương biết thì lúc đó...haha'
- 'Vũ Gia Anh rất cẩn trọng hắn sẽ không để lọt thông tin đâu, nếu An Mạn thua thì Golden star cũng sẽ không tha chúng ta, bà nên nhớ quản lý tập đoàn đó hiện nay là ai'
- 'Tôi biết, ông yên tâm người của tôi đều ở trong hai tập đoàn đó, dù ai thắng ai thua thì chúng ta đều không thiệt hại, ông chỉ việc làm theo tôi thì sẽ được hưởng lợi...một con số không hề nhỏ đâu'
- 'Bà chắc chắn chứ'
- 'Ông không tin, làm ăn với tôi lâu nay ông có phải chịu thiệt không, quyết định là ở ông. Bất quá. Haiz. An Mạnh không rót vốn nữa ông biết hậu quả thê nào rồi đấy'
- 'Cám ơn bà đã nhắc nhở, nào cụng ly cho tương lai của chúng ta. Hợp tác thành công'
- 'Cụng ly. Chúc cho hợp tác thành công'
Ở một góc nào đó trong trái đất này, vẫn còn những kẻ tham lam bất chính cả đời chỉ biết hãm hại người khác để hưởng lợi về phía mình. Cổ nhân có câu:'' Giang sơn dị cải, bản tính nan di" quả không sai, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, làm nhiều chuyện xấu cuối cùng hậu quả bản thân phải chịu
* '' Giang sơn dị cải, bản tính nan di": câu này có nghĩa sông núi khó đổi, tính gốc khó dời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT